Đông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời…
Chương 4: Chương 4
Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây DươngTác giả: Tây Qua Ni CôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời… Phó Văn Thanh ở bên sông công quán ăn xong cơm chiều, quả nhiên mười năm phút cũng không ở lại nhiều lắm, không đến bảy giờ anh liền rời đi.Ông nội Phó Quang Tông muốn anh ở lại, nhưng rốt cuộc cung không có mở miệng lên tiếng.Những nguời khác càng không có tư cách giữ người.Cho dù là cha Phó Văn Thanh.Phó Văn Thanh nhờ sự trợ giúp của quản gia lên chiếc Bentley màu đen.Không gian trong xe rộng rãi, trải qua cải tiến xe lăn Phó Văn Thanh có thể thuận lợi tiến vào.Quản gia phân phó tài xế đưa đại thiếu gia về biệt thự Lục Sâm Tiểu Trúc.Đi đường không nói lời nào, sau khi về nhà Phó Văn Thanh đem chính mình nhốt vào trong thư phòng.Lúc này, quản gia sẽ không quấy rầy.Phó Văn Thanh ngồi trước notebook, một trận choáng váng truyền đến trong đầu, anh nghe tiếng một cô gái gọi "Đậu Đậu", lại lần nữa xuyên vào thân thể búp bê Tây Dương.Anh luôn bị cưỡng chế nhập vào búp bê, mấy lần anh thử tránh thoát khỏi sự trói buộc đó, nỗ lực nhiều lần, căn bản là không có biện pháp thoát khỏi.Lần này, cô gái ấy tựa hồ như có việc vội vã muốn đi, nói một câu kết thúc một câu, kết kuận là Phó Văn Thanh bị cầm tù.Phó Văn Thanh tỉnh lại, anh nhéo nhéo giữa mày, từ thư phòng đi ra ngoài, đến phòng ngủ lấy bức thư trong phong bì.Quản gia đúng lúc đứng ở hành lang, ông vừa thấy Phó Văn Thanh liền m ở to hai mắt nhìn.Quản gia chỉ vào môi chính mình.Phó Văn thanh dùng ngón tay cái để lên môi, trên đầu ngón tay dính màu đỏ rực.Sắc mặt anh tái nhợt, lông mi đen rậm, bây giờ môi đỏ trên làn da trắng bạch làm hiện ra vài phần âm trầm, quỷ lệ."! "Phó Văn Thanh nhíu mày một chút.Cô bé đó tựa như rất thích trang điểm cho búp bê.Phó Văn Thanh không nói gì, trực tiếp đi lấy thư trong phòng ngủ, lại lần nữa trở về thư phòng.Chỉ là sau khi tiến vào thư phòng, anh ở phía sau cửa nghe được ông quản gia đang cùng phó Quang Tông trò chuyện.Quản gia: "Lão gia, đại thiếu gia vẫn bình thường, không biểu hiện ra không cao hứng"Quản gia: "Nhưng là có điểm dị thường"Quản gia: "Ách..Vừa rồi ở thư phòng thiếu gia thoa son môi đỏ rựcQuản gia:" Mặt khác dị thường? Không có, mỗi hôm nay dị thường"Phó Văn Thanh khóa cửa thư phòng lại, đem xe lăn đẩy đến, bàn sách, cơ thể lại lâm vào hôn mê.Cô bé đó lại gọi anh..
Phó Văn Thanh ở bên sông công quán ăn xong cơm chiều, quả nhiên mười năm phút cũng không ở lại nhiều lắm, không đến bảy giờ anh liền rời đi.
Ông nội Phó Quang Tông muốn anh ở lại, nhưng rốt cuộc cung không có mở miệng lên tiếng.
Những nguời khác càng không có tư cách giữ người.
Cho dù là cha Phó Văn Thanh.
Phó Văn Thanh nhờ sự trợ giúp của quản gia lên chiếc Bentley màu đen.
Không gian trong xe rộng rãi, trải qua cải tiến xe lăn Phó Văn Thanh có thể thuận lợi tiến vào.
Quản gia phân phó tài xế đưa đại thiếu gia về biệt thự Lục Sâm Tiểu Trúc.
Đi đường không nói lời nào, sau khi về nhà Phó Văn Thanh đem chính mình nhốt vào trong thư phòng.
Lúc này, quản gia sẽ không quấy rầy.
Phó Văn Thanh ngồi trước notebook, một trận choáng váng truyền đến trong đầu, anh nghe tiếng một cô gái gọi "Đậu Đậu", lại lần nữa xuyên vào thân thể búp bê Tây Dương.
Anh luôn bị cưỡng chế nhập vào búp bê, mấy lần anh thử tránh thoát khỏi sự trói buộc đó, nỗ lực nhiều lần, căn bản là không có biện pháp thoát khỏi.
Lần này, cô gái ấy tựa hồ như có việc vội vã muốn đi, nói một câu kết thúc một câu, kết kuận là Phó Văn Thanh bị cầm tù.
Phó Văn Thanh tỉnh lại, anh nhéo nhéo giữa mày, từ thư phòng đi ra ngoài, đến phòng ngủ lấy bức thư trong phong bì.
Quản gia đúng lúc đứng ở hành lang, ông vừa thấy Phó Văn Thanh liền m ở to hai mắt nhìn.
Quản gia chỉ vào môi chính mình.
Phó Văn thanh dùng ngón tay cái để lên môi, trên đầu ngón tay dính màu đỏ rực.
Sắc mặt anh tái nhợt, lông mi đen rậm, bây giờ môi đỏ trên làn da trắng bạch làm hiện ra vài phần âm trầm, quỷ lệ.
"! "
Phó Văn Thanh nhíu mày một chút.
Cô bé đó tựa như rất thích trang điểm cho búp bê.
Phó Văn Thanh không nói gì, trực tiếp đi lấy thư trong phòng ngủ, lại lần nữa trở về thư phòng.
Chỉ là sau khi tiến vào thư phòng, anh ở phía sau cửa nghe được ông quản gia đang cùng phó Quang Tông trò chuyện.
Quản gia: "Lão gia, đại thiếu gia vẫn bình thường, không biểu hiện ra không cao hứng"
Quản gia: "Nhưng là có điểm dị thường"
Quản gia: "Ách.
.
Vừa rồi ở thư phòng thiếu gia thoa son môi đỏ rực
Quản gia:" Mặt khác dị thường? Không có, mỗi hôm nay dị thường"
Phó Văn Thanh khóa cửa thư phòng lại, đem xe lăn đẩy đến, bàn sách, cơ thể lại lâm vào hôn mê.
Cô bé đó lại gọi anh.
.
Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây DươngTác giả: Tây Qua Ni CôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời… Phó Văn Thanh ở bên sông công quán ăn xong cơm chiều, quả nhiên mười năm phút cũng không ở lại nhiều lắm, không đến bảy giờ anh liền rời đi.Ông nội Phó Quang Tông muốn anh ở lại, nhưng rốt cuộc cung không có mở miệng lên tiếng.Những nguời khác càng không có tư cách giữ người.Cho dù là cha Phó Văn Thanh.Phó Văn Thanh nhờ sự trợ giúp của quản gia lên chiếc Bentley màu đen.Không gian trong xe rộng rãi, trải qua cải tiến xe lăn Phó Văn Thanh có thể thuận lợi tiến vào.Quản gia phân phó tài xế đưa đại thiếu gia về biệt thự Lục Sâm Tiểu Trúc.Đi đường không nói lời nào, sau khi về nhà Phó Văn Thanh đem chính mình nhốt vào trong thư phòng.Lúc này, quản gia sẽ không quấy rầy.Phó Văn Thanh ngồi trước notebook, một trận choáng váng truyền đến trong đầu, anh nghe tiếng một cô gái gọi "Đậu Đậu", lại lần nữa xuyên vào thân thể búp bê Tây Dương.Anh luôn bị cưỡng chế nhập vào búp bê, mấy lần anh thử tránh thoát khỏi sự trói buộc đó, nỗ lực nhiều lần, căn bản là không có biện pháp thoát khỏi.Lần này, cô gái ấy tựa hồ như có việc vội vã muốn đi, nói một câu kết thúc một câu, kết kuận là Phó Văn Thanh bị cầm tù.Phó Văn Thanh tỉnh lại, anh nhéo nhéo giữa mày, từ thư phòng đi ra ngoài, đến phòng ngủ lấy bức thư trong phong bì.Quản gia đúng lúc đứng ở hành lang, ông vừa thấy Phó Văn Thanh liền m ở to hai mắt nhìn.Quản gia chỉ vào môi chính mình.Phó Văn thanh dùng ngón tay cái để lên môi, trên đầu ngón tay dính màu đỏ rực.Sắc mặt anh tái nhợt, lông mi đen rậm, bây giờ môi đỏ trên làn da trắng bạch làm hiện ra vài phần âm trầm, quỷ lệ."! "Phó Văn Thanh nhíu mày một chút.Cô bé đó tựa như rất thích trang điểm cho búp bê.Phó Văn Thanh không nói gì, trực tiếp đi lấy thư trong phòng ngủ, lại lần nữa trở về thư phòng.Chỉ là sau khi tiến vào thư phòng, anh ở phía sau cửa nghe được ông quản gia đang cùng phó Quang Tông trò chuyện.Quản gia: "Lão gia, đại thiếu gia vẫn bình thường, không biểu hiện ra không cao hứng"Quản gia: "Nhưng là có điểm dị thường"Quản gia: "Ách..Vừa rồi ở thư phòng thiếu gia thoa son môi đỏ rựcQuản gia:" Mặt khác dị thường? Không có, mỗi hôm nay dị thường"Phó Văn Thanh khóa cửa thư phòng lại, đem xe lăn đẩy đến, bàn sách, cơ thể lại lâm vào hôn mê.Cô bé đó lại gọi anh..