Tác giả:

Đông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời…

Chương 13: Chương 13

Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây DươngTác giả: Tây Qua Ni CôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời… Buổi tối 10h rưỡiTrường cấp 3 tan họcHạ Thuần về đến nhà, trong nhà đen như mực, một nhà ba người có lẽ đều đã ngủCô nắm chặt quai cặp sách, ngừng thở, nhẹ nhàng chậm chậm tiến đến phòngPhòng nhỏ hẹp, liếc mắt một cái nhưng thấy toàn cảnhKhông có điều hòaCô thấy trên bàn sách, chỉ có một quạt nhỏ màu đỏ sưởi ấm khíHạ Thuần buông cặp sách cùng búp bê Tây Dương, nhìn chằm chằm máy sưởi ấm khí một lúc lâu,Vành mắt bỗng nhiên liền đỏCô lấy hết can đảm chống cự nhưng cũng không đổi lấy được một đồ vậtMùa đông đêm khuya thực sự quá lạnh lẽoHàm răng Hạ Thuần run cầm cậpCô nhẹ nhàng thở nhẹ một tiếng: "Đậu Đậu.."PhóVvăn Thanh: "Ngẩng?"Hạ Thuần vội vàng lau nước mắt, tận lực dùng ngữ khí bình thường nói chuyện: "Đậu Đậu, anh còn chưa ngủ à?"Phó Văn Thanh thường mất ngủ, trời tối anh dư lực tinh thầnChán đến chết, đến với cô bé này cũng tối đen như mực không khác gì ở nhà, chỉ có thể ngồi trên xe lăn"Tiểu bằng hữu, cô khóc?""Không, không có"Phó Văn Thanh nhàn nhạt lên tiếng nó: "Nói dối"Hạ Thuần sắc mặt đỏ bừng, vốn địng bắt lấy búp bê tây dương, tưởng tượng đến Phó Văn thanh ở trong búp bê liền không dám, ngược lại ôm đầu gối, cúi đầu mang theo giọn mũi nói: "Tôi không quen nói dối"Phó Văn Thanh nháy mắt đoán được duyên cớ: "Chú của cô không lắp cho điều hòa?"Thanh âm hạ Thuần kho nén mất mát: "Ừm, thật sự không có"Cô thật sự muốn một cái điều hòa để sưởi ấmHạ Thuần chần chờ hỏi lại; "Đậu Đậu, tôi..tôi thật sự phải làm mình lạnh đến bệnh mới được sao?"Phó Văn Thanh cười khẽ: "Tiểu bằng hữu, cô ngốc sao, tự tổn hại thương thể mình chỉ là phương pháp hù dọa người khác thôi, điểm này là chuyện nhỏ, không cần tự tổn hại đến mình như vậy"Hạ Thuần tâm tư đơn giản vừa nhe được liền sửng sốt: "Tôi nên làm cái gì bây giờ""Ông ta không thể nào nhanh như vậy hoàn thành yêu cầu của cô.Bọn họ chính là loại người lòng tham không đáy, luôn ôm trong mình tâm lý may mắn, hơn nữa họ là đang thử cô xem có điều gì khác lạ không.Buổi sáng ngày mai cô liền cùng ông ta chạm mặt, cố tình làm lơ ánh mắt của hắn mà đi học như bình thường.Cô làm được không?""Có thể!""Đêm nay ngủ thật tốt, ngày mai điều hòa liền có""Thật vậy chăng?""Thật sự! Nghỉ ngơi sớm một chút, đảm bảo thời gian giấc ngủ"Hạ Thuần mạc danh tín nhiệm Phó Văn Thanh, cảm giác mất mát vô lực tức khắc biến mất vô tung vô ảnh..

Buổi tối 10h rưỡi

Trường cấp 3 tan học

Hạ Thuần về đến nhà, trong nhà đen như mực, một nhà ba người có lẽ đều đã ngủ

Cô nắm chặt quai cặp sách, ngừng thở, nhẹ nhàng chậm chậm tiến đến phòng

Phòng nhỏ hẹp, liếc mắt một cái nhưng thấy toàn cảnh

Không có điều hòa

Cô thấy trên bàn sách, chỉ có một quạt nhỏ màu đỏ sưởi ấm khí

Hạ Thuần buông cặp sách cùng búp bê Tây Dương, nhìn chằm chằm máy sưởi ấm khí một lúc lâu,

Vành mắt bỗng nhiên liền đỏ

Cô lấy hết can đảm chống cự nhưng cũng không đổi lấy được một đồ vật

Mùa đông đêm khuya thực sự quá lạnh lẽo

Hàm răng Hạ Thuần run cầm cập

Cô nhẹ nhàng thở nhẹ một tiếng: "Đậu Đậu.

.

"

PhóVvăn Thanh: "Ngẩng?"

Hạ Thuần vội vàng lau nước mắt, tận lực dùng ngữ khí bình thường nói chuyện: "Đậu Đậu, anh còn chưa ngủ à?"

Phó Văn Thanh thường mất ngủ, trời tối anh dư lực tinh thần

Chán đến chết, đến với cô bé này cũng tối đen như mực không khác gì ở nhà, chỉ có thể ngồi trên xe lăn

"Tiểu bằng hữu, cô khóc?"

"Không, không có"

Phó Văn Thanh nhàn nhạt lên tiếng nó: "Nói dối"

Hạ Thuần sắc mặt đỏ bừng, vốn địng bắt lấy búp bê tây dương, tưởng tượng đến Phó Văn thanh ở trong búp bê liền không dám, ngược lại ôm đầu gối, cúi đầu mang theo giọn mũi nói: "Tôi không quen nói dối"

Phó Văn Thanh nháy mắt đoán được duyên cớ: "Chú của cô không lắp cho điều hòa?"

Thanh âm hạ Thuần kho nén mất mát: "Ừm, thật sự không có"

Cô thật sự muốn một cái điều hòa để sưởi ấm

Hạ Thuần chần chờ hỏi lại; "Đậu Đậu, tôi.

.

tôi thật sự phải làm mình lạnh đến bệnh mới được sao?"

Phó Văn Thanh cười khẽ: "Tiểu bằng hữu, cô ngốc sao, tự tổn hại thương thể mình chỉ là phương pháp hù dọa người khác thôi, điểm này là chuyện nhỏ, không cần tự tổn hại đến mình như vậy"

Hạ Thuần tâm tư đơn giản vừa nhe được liền sửng sốt: "Tôi nên làm cái gì bây giờ"

"Ông ta không thể nào nhanh như vậy hoàn thành yêu cầu của cô.

Bọn họ chính là loại người lòng tham không đáy, luôn ôm trong mình tâm lý may mắn, hơn nữa họ là đang thử cô xem có điều gì khác lạ không.

Buổi sáng ngày mai cô liền cùng ông ta chạm mặt, cố tình làm lơ ánh mắt của hắn mà đi học như bình thường.

Cô làm được không?"

"Có thể!"

"Đêm nay ngủ thật tốt, ngày mai điều hòa liền có"

"Thật vậy chăng?"

"Thật sự! Nghỉ ngơi sớm một chút, đảm bảo thời gian giấc ngủ"

Hạ Thuần mạc danh tín nhiệm Phó Văn Thanh, cảm giác mất mát vô lực tức khắc biến mất vô tung vô ảnh.

.

Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây DươngTác giả: Tây Qua Ni CôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời… Buổi tối 10h rưỡiTrường cấp 3 tan họcHạ Thuần về đến nhà, trong nhà đen như mực, một nhà ba người có lẽ đều đã ngủCô nắm chặt quai cặp sách, ngừng thở, nhẹ nhàng chậm chậm tiến đến phòngPhòng nhỏ hẹp, liếc mắt một cái nhưng thấy toàn cảnhKhông có điều hòaCô thấy trên bàn sách, chỉ có một quạt nhỏ màu đỏ sưởi ấm khíHạ Thuần buông cặp sách cùng búp bê Tây Dương, nhìn chằm chằm máy sưởi ấm khí một lúc lâu,Vành mắt bỗng nhiên liền đỏCô lấy hết can đảm chống cự nhưng cũng không đổi lấy được một đồ vậtMùa đông đêm khuya thực sự quá lạnh lẽoHàm răng Hạ Thuần run cầm cậpCô nhẹ nhàng thở nhẹ một tiếng: "Đậu Đậu.."PhóVvăn Thanh: "Ngẩng?"Hạ Thuần vội vàng lau nước mắt, tận lực dùng ngữ khí bình thường nói chuyện: "Đậu Đậu, anh còn chưa ngủ à?"Phó Văn Thanh thường mất ngủ, trời tối anh dư lực tinh thầnChán đến chết, đến với cô bé này cũng tối đen như mực không khác gì ở nhà, chỉ có thể ngồi trên xe lăn"Tiểu bằng hữu, cô khóc?""Không, không có"Phó Văn Thanh nhàn nhạt lên tiếng nó: "Nói dối"Hạ Thuần sắc mặt đỏ bừng, vốn địng bắt lấy búp bê tây dương, tưởng tượng đến Phó Văn thanh ở trong búp bê liền không dám, ngược lại ôm đầu gối, cúi đầu mang theo giọn mũi nói: "Tôi không quen nói dối"Phó Văn Thanh nháy mắt đoán được duyên cớ: "Chú của cô không lắp cho điều hòa?"Thanh âm hạ Thuần kho nén mất mát: "Ừm, thật sự không có"Cô thật sự muốn một cái điều hòa để sưởi ấmHạ Thuần chần chờ hỏi lại; "Đậu Đậu, tôi..tôi thật sự phải làm mình lạnh đến bệnh mới được sao?"Phó Văn Thanh cười khẽ: "Tiểu bằng hữu, cô ngốc sao, tự tổn hại thương thể mình chỉ là phương pháp hù dọa người khác thôi, điểm này là chuyện nhỏ, không cần tự tổn hại đến mình như vậy"Hạ Thuần tâm tư đơn giản vừa nhe được liền sửng sốt: "Tôi nên làm cái gì bây giờ""Ông ta không thể nào nhanh như vậy hoàn thành yêu cầu của cô.Bọn họ chính là loại người lòng tham không đáy, luôn ôm trong mình tâm lý may mắn, hơn nữa họ là đang thử cô xem có điều gì khác lạ không.Buổi sáng ngày mai cô liền cùng ông ta chạm mặt, cố tình làm lơ ánh mắt của hắn mà đi học như bình thường.Cô làm được không?""Có thể!""Đêm nay ngủ thật tốt, ngày mai điều hòa liền có""Thật vậy chăng?""Thật sự! Nghỉ ngơi sớm một chút, đảm bảo thời gian giấc ngủ"Hạ Thuần mạc danh tín nhiệm Phó Văn Thanh, cảm giác mất mát vô lực tức khắc biến mất vô tung vô ảnh..

Chương 13: Chương 13