Đông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời…
Chương 24: Chương 24
Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây DươngTác giả: Tây Qua Ni CôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời… Phó Văn Thanh than nhẹ một tiếng, ngữ khí không khỏi bình tĩnh lại: "Khóc cái gì, tôi hỏi cô học ở trường nào?"Anh thực sự không hiểu trường học nào lại có loại học sinh như thế này.Hạ Thuần thở dài một hơi, cô còn tưởng rằng Phó Văn Thanh thấy phiền."Tôi ở khu Ánh Hạ, anh nghe bao giờ chưa?"Hai người có khẩu âm giống nhau nên anh biết cô cùng một thành thị với mình."Khu Ánh Hạ tôi biết, nhưng ở đó có trường học nào?"Lục sâm tiểu trúc ở ngay khu Ánh Hạ"Tam trung""! "Phó Văn Thanh cảm thấy khá quen thuộc, bắt đầu mới xây trường tam trung đất ở đó do Phó gia quyên góp.Đến bây giờ vừa bước vào cửa tam trung đã thấy lời cảm kích tập đoàn Phó thị khắc trên đá cạnh cổng trường.Chuyện tập đoàn Phó thị quyên góp cho giáo dục không phải là chuyện gì mới mẻ, chút chuyện nhỏ này cũng làm Phó Văn Thanh không nhớ rõ.Hồi đó hiệu trưởng trường tam trung giúp học sinh nghèo khó lập quỹ nhưng gặp vấn đề, liền đi qua công quán Lâm Giang tạ lễ, Phó Văn Thanh vừa lúc ở đó, mơ hồ ngh e được đối phương nói mấy câu, giờ nhớ lại có điểm ấn tượng.Lần này không lo rồiPhó Văn Thanh không chút để ý nói: "Chuyện này cô muốn giải quyết như nào đều được, cô muốn vui lấy nước hắt mặt cô ta cũng được.Xảy ra chuyện gì tôi bảo vệ cô"Hạ Thuần: "A, hả? Hắt cậu ấy?"Phó Văn Thanh thúc giục nói: "Còn không đi?"Hạ Thuần vô ý thức đứng lên, chân cũng không dám dịch chuyển, lắp bắp nói: "Kia, vậy tôi đi.."Phó Văn Thanh thỏa mãn "Ân" một tiếng, thúc giục nói: "Nhanh đi"Hạ Thuần không nhịn được lẩm bẩm, làm sao lại có cảm giác giống như đi theo Phó Văn Thanh làm việc xấu.Cảm thấy hư hỏng như vậy nhưng lại làm cho cô khá vui vẻ.Hạ Thuần bóc miếng nam châm dính trên bảng danh sách chấm người đi trễ, mang giấy đến trước mặt Phàn Đông Châu.Phàn Đông Châu đang ngồi chơi đùa cùng các bạn xung quanh, thấy Hạ Thuần đến, cô ta cùng những người khác dừng trò chuyện.Hạ Thuần cầm danh sách trễ học đi tới hỏi: "Lớp trưởng, xin hỏi vì cái gì người đi sau tôi lại không có tên trong danh sách này?"Phàn Đông Châu dập tắt nụ cười, cô ta khoanh tay ngẩng đầu nhìn Hạ Thuần, khinh miệt hỏi: "Muốn gây chuyện đúng không?"Hạ Thuần không tự chủ được nắm chặt tay búp bê..
Phó Văn Thanh than nhẹ một tiếng, ngữ khí không khỏi bình tĩnh lại: "Khóc cái gì, tôi hỏi cô học ở trường nào?"
Anh thực sự không hiểu trường học nào lại có loại học sinh như thế này.
Hạ Thuần thở dài một hơi, cô còn tưởng rằng Phó Văn Thanh thấy phiền.
"Tôi ở khu Ánh Hạ, anh nghe bao giờ chưa?"
Hai người có khẩu âm giống nhau nên anh biết cô cùng một thành thị với mình.
"Khu Ánh Hạ tôi biết, nhưng ở đó có trường học nào?"
Lục sâm tiểu trúc ở ngay khu Ánh Hạ
"Tam trung"
"! "
Phó Văn Thanh cảm thấy khá quen thuộc, bắt đầu mới xây trường tam trung đất ở đó do Phó gia quyên góp.
Đến bây giờ vừa bước vào cửa tam trung đã thấy lời cảm kích tập đoàn Phó thị khắc trên đá cạnh cổng trường.
Chuyện tập đoàn Phó thị quyên góp cho giáo dục không phải là chuyện gì mới mẻ, chút chuyện nhỏ này cũng làm Phó Văn Thanh không nhớ rõ.
Hồi đó hiệu trưởng trường tam trung giúp học sinh nghèo khó lập quỹ nhưng gặp vấn đề, liền đi qua công quán Lâm Giang tạ lễ, Phó Văn Thanh vừa lúc ở đó, mơ hồ ngh e được đối phương nói mấy câu, giờ nhớ lại có điểm ấn tượng.
Lần này không lo rồi
Phó Văn Thanh không chút để ý nói: "Chuyện này cô muốn giải quyết như nào đều được, cô muốn vui lấy nước hắt mặt cô ta cũng được.
Xảy ra chuyện gì tôi bảo vệ cô"
Hạ Thuần: "A, hả? Hắt cậu ấy?"
Phó Văn Thanh thúc giục nói: "Còn không đi?"
Hạ Thuần vô ý thức đứng lên, chân cũng không dám dịch chuyển, lắp bắp nói: "Kia, vậy tôi đi.
.
"
Phó Văn Thanh thỏa mãn "Ân" một tiếng, thúc giục nói: "Nhanh đi"
Hạ Thuần không nhịn được lẩm bẩm, làm sao lại có cảm giác giống như đi theo Phó Văn Thanh làm việc xấu.
Cảm thấy hư hỏng như vậy nhưng lại làm cho cô khá vui vẻ.
Hạ Thuần bóc miếng nam châm dính trên bảng danh sách chấm người đi trễ, mang giấy đến trước mặt Phàn Đông Châu.
Phàn Đông Châu đang ngồi chơi đùa cùng các bạn xung quanh, thấy Hạ Thuần đến, cô ta cùng những người khác dừng trò chuyện.
Hạ Thuần cầm danh sách trễ học đi tới hỏi: "Lớp trưởng, xin hỏi vì cái gì người đi sau tôi lại không có tên trong danh sách này?"
Phàn Đông Châu dập tắt nụ cười, cô ta khoanh tay ngẩng đầu nhìn Hạ Thuần, khinh miệt hỏi: "Muốn gây chuyện đúng không?"
Hạ Thuần không tự chủ được nắm chặt tay búp bê.
.
Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây DươngTác giả: Tây Qua Ni CôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ: "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời… Phó Văn Thanh than nhẹ một tiếng, ngữ khí không khỏi bình tĩnh lại: "Khóc cái gì, tôi hỏi cô học ở trường nào?"Anh thực sự không hiểu trường học nào lại có loại học sinh như thế này.Hạ Thuần thở dài một hơi, cô còn tưởng rằng Phó Văn Thanh thấy phiền."Tôi ở khu Ánh Hạ, anh nghe bao giờ chưa?"Hai người có khẩu âm giống nhau nên anh biết cô cùng một thành thị với mình."Khu Ánh Hạ tôi biết, nhưng ở đó có trường học nào?"Lục sâm tiểu trúc ở ngay khu Ánh Hạ"Tam trung""! "Phó Văn Thanh cảm thấy khá quen thuộc, bắt đầu mới xây trường tam trung đất ở đó do Phó gia quyên góp.Đến bây giờ vừa bước vào cửa tam trung đã thấy lời cảm kích tập đoàn Phó thị khắc trên đá cạnh cổng trường.Chuyện tập đoàn Phó thị quyên góp cho giáo dục không phải là chuyện gì mới mẻ, chút chuyện nhỏ này cũng làm Phó Văn Thanh không nhớ rõ.Hồi đó hiệu trưởng trường tam trung giúp học sinh nghèo khó lập quỹ nhưng gặp vấn đề, liền đi qua công quán Lâm Giang tạ lễ, Phó Văn Thanh vừa lúc ở đó, mơ hồ ngh e được đối phương nói mấy câu, giờ nhớ lại có điểm ấn tượng.Lần này không lo rồiPhó Văn Thanh không chút để ý nói: "Chuyện này cô muốn giải quyết như nào đều được, cô muốn vui lấy nước hắt mặt cô ta cũng được.Xảy ra chuyện gì tôi bảo vệ cô"Hạ Thuần: "A, hả? Hắt cậu ấy?"Phó Văn Thanh thúc giục nói: "Còn không đi?"Hạ Thuần vô ý thức đứng lên, chân cũng không dám dịch chuyển, lắp bắp nói: "Kia, vậy tôi đi.."Phó Văn Thanh thỏa mãn "Ân" một tiếng, thúc giục nói: "Nhanh đi"Hạ Thuần không nhịn được lẩm bẩm, làm sao lại có cảm giác giống như đi theo Phó Văn Thanh làm việc xấu.Cảm thấy hư hỏng như vậy nhưng lại làm cho cô khá vui vẻ.Hạ Thuần bóc miếng nam châm dính trên bảng danh sách chấm người đi trễ, mang giấy đến trước mặt Phàn Đông Châu.Phàn Đông Châu đang ngồi chơi đùa cùng các bạn xung quanh, thấy Hạ Thuần đến, cô ta cùng những người khác dừng trò chuyện.Hạ Thuần cầm danh sách trễ học đi tới hỏi: "Lớp trưởng, xin hỏi vì cái gì người đi sau tôi lại không có tên trong danh sách này?"Phàn Đông Châu dập tắt nụ cười, cô ta khoanh tay ngẩng đầu nhìn Hạ Thuần, khinh miệt hỏi: "Muốn gây chuyện đúng không?"Hạ Thuần không tự chủ được nắm chặt tay búp bê..