“Mãn Nguyệt, như thế nào? Tống Gia Bảo được đúng không?”Kiều Mãn Nguyệt từ công xã Hồng Kỳ ra, vừa bước đến cửa thôn của thôn Kiều Gia, một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ vội vàng bước lên nghênh đón. “Không như thế nào cả. ” Kiều Mãn Nguyệt lau mồ hôi trên trán, lại nhận lấy bình nước đứa trẻ đưa qua, mở ra uống vài ngụm, lời ít ý nhiều nói: “Cháu với anh ta không hợp nhau. ”Lời nói vừa dứt, hai đứa trẻ ốm đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. “Sao mà không thích hợp? Nhà họ Tống làm lương thực hàng hóa, cha mẹ của Tống Gia Bảo đều là nhân viên nhà nước, chỉ cần cháu gả qua đó, thì không cần ra đồng nữa. ”Trong giọng điệu của bác gái Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lại trở nên căng thẳng. “Bác gái à, bác không cần khuyên nữa, cháu thà rằng mỗi bữa đều đói bụng cũng sẽ không gả cho Tống Gia Bảo. ” Kiều Mãn Nguyệt nói xong, dắt hai đứa em trai tiện nghi đi về nhà. Bác gái Kiều thấy bộ dạng thờ ơ này của cô, gấp đến…

Chương 32: Chương 32

Thập Niên 70 Xuyên Qua Nuôi Con Nằm ThẳngTác giả: Tam Quyển Thành SáchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mãn Nguyệt, như thế nào? Tống Gia Bảo được đúng không?”Kiều Mãn Nguyệt từ công xã Hồng Kỳ ra, vừa bước đến cửa thôn của thôn Kiều Gia, một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ vội vàng bước lên nghênh đón. “Không như thế nào cả. ” Kiều Mãn Nguyệt lau mồ hôi trên trán, lại nhận lấy bình nước đứa trẻ đưa qua, mở ra uống vài ngụm, lời ít ý nhiều nói: “Cháu với anh ta không hợp nhau. ”Lời nói vừa dứt, hai đứa trẻ ốm đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. “Sao mà không thích hợp? Nhà họ Tống làm lương thực hàng hóa, cha mẹ của Tống Gia Bảo đều là nhân viên nhà nước, chỉ cần cháu gả qua đó, thì không cần ra đồng nữa. ”Trong giọng điệu của bác gái Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lại trở nên căng thẳng. “Bác gái à, bác không cần khuyên nữa, cháu thà rằng mỗi bữa đều đói bụng cũng sẽ không gả cho Tống Gia Bảo. ” Kiều Mãn Nguyệt nói xong, dắt hai đứa em trai tiện nghi đi về nhà. Bác gái Kiều thấy bộ dạng thờ ơ này của cô, gấp đến… Bác gái Kiều bởi vì không nỡ cũng không yên tâm, suy nghĩ một chút quyết định đi theo một đoạn.Trên máy cày còn có thôn dân khác, thấy bộ dạng này của các cô, rối rít lộ ra vẻ kinh ngạc.Thật ra trong lòng mọi người đều đã có suy đoán, chẳng qua ai mà không muốn hiểu rõ hơn?”Có người tò mò hỏi: "Mãn Nguyệt, đây là các cháu muốn đi đâu?"Người này vừa nói xong, lập tức có người tiếp lời: "Nghe nói ngày hôm qua cháu đi đại đội nhờ viết thư giới thiệu để kết hôn, đối tượng là ai vậy? Có phải là nhà họ Tống trong công xã không?""Ở cùng một thôn, người nào mà không biết, Mãn Nguyệt cũng chỉ đi xem mắt với người nhà họ Tống kia, trừ nhà họ Tống, còn có thể là ai?" Có người tự cho rằng mình nắm giữ chân tướng, phản bác lại lời của mọi người, lại nhiều chuyện nhìn về phía Kiều Mãn Nguyệt: "Nhà họ Tống cho phép cháu dẫn theo Mãn Ý Mãn Hoài sao?"Mãn Ý mím môi, Mãn Hoài thì trừng mắt nhìn người nói chuyện, "Cùng bà có quan hệ gì? Tôi cũng không ăn lương thực nhà bà?"Lập tức mọi người cười ầm lên.Người nọ thấy vậy xấu hổ một trận: "Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy? Bác đây cũng chỉ là nhắc nhở chị của cháu, nhà chồng nào nguyện ý chăm sóc em vợ, cẩn thận chị của cháu bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi nhà đó."Đối phương nói giống như tận mắt nhìn thấy, giống như đối tượng kết hôn của Kiều Mãn Nguyệt chính là Tống Gia Bảo.Kiều Mãn Nguyệt vươn tay kéo bác gái Kiều đang tức giận đến xanh mặt, trên mặt lộ ra vẻ cảm động, "Không nghĩ đến bác gái lại quan tâm chuyện của chị em cháu như vậy, vậy cháu kết hôn là chuyện lớn, chắc bác cũng đã chuẩn bị tiền mừng rồi đi?"Cô vừa nói xong, người kia lập tức thay đổi sắc mặt, mà người xung quanh đều lộ ra vẻ xem kịch vui.Đầu năm nay có lương thực dư thừa đã không tệ rồi, ai mà nở mang đi tặng cho người ta.Người kia chịu đựng ánh nhìn chăm chú của Kiều Mãn Nguyệt và mọi người, sắc mặt càng thêm khó coi, không ngờ lại bị Kiều Quế Lan đoạt lời không biết đến từ lúc nào."Kiều Mãn Nguyệt, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?!” Kiều Quế Lan tức giận đùng đùng, hiển nhiên là nghe được lời mới vừa rồi, "Cô là đồ lật lọng, chân đạp hai thuyền!"Cô ta nói xong không đợi Kiều Mãn Nguyệt kịp phản ứng, nhìn mọi người xung quanh, giọng nói tràn đầy căm phẩn: "Có lẽ mọi người không biết, Kiều Mãn Nguyệt này chẳng những đi xem mắt với Tống Gia Bảo, còn dây dưa với người trong thành Bình Phúc, vốn dĩ đã nói xong là kết hôn với người ta, kết quả không ngờ cô ta lại đổi ý, chê người ta tái giá còn có con nhỏ, quay đầu đi kết hôn với Tống Gia Bảo."Kiều Quế Lan nói rất hàm hồ về thân phận của Cố Thừa Phong, coi như cô ta xem thường Cố Thừa Phong cũng không dám tùy tiện bôi đen anh, dù sao trong lời ngoài lời của cô ta đều đang chỉ trích Kiều Mãn Nguyệt có quan hệ nam nữ rối loạn.Cô ta vừa nói xong, người ở chỗ này đều lộ ra vẻ khiếp sợ, người ở gần Kiều Mãn Nguyệt theo bản năng cách xa cô ra một chút..

Bác gái Kiều bởi vì không nỡ cũng không yên tâm, suy nghĩ một chút quyết định đi theo một đoạn.

Trên máy cày còn có thôn dân khác, thấy bộ dạng này của các cô, rối rít lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thật ra trong lòng mọi người đều đã có suy đoán, chẳng qua ai mà không muốn hiểu rõ hơn?”Có người tò mò hỏi: "Mãn Nguyệt, đây là các cháu muốn đi đâu?"Người này vừa nói xong, lập tức có người tiếp lời: "Nghe nói ngày hôm qua cháu đi đại đội nhờ viết thư giới thiệu để kết hôn, đối tượng là ai vậy? Có phải là nhà họ Tống trong công xã không?""Ở cùng một thôn, người nào mà không biết, Mãn Nguyệt cũng chỉ đi xem mắt với người nhà họ Tống kia, trừ nhà họ Tống, còn có thể là ai?" Có người tự cho rằng mình nắm giữ chân tướng, phản bác lại lời của mọi người, lại nhiều chuyện nhìn về phía Kiều Mãn Nguyệt: "Nhà họ Tống cho phép cháu dẫn theo Mãn Ý Mãn Hoài sao?"Mãn Ý mím môi, Mãn Hoài thì trừng mắt nhìn người nói chuyện, "Cùng bà có quan hệ gì? Tôi cũng không ăn lương thực nhà bà?"Lập tức mọi người cười ầm lên.

Người nọ thấy vậy xấu hổ một trận: "Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy? Bác đây cũng chỉ là nhắc nhở chị của cháu, nhà chồng nào nguyện ý chăm sóc em vợ, cẩn thận chị của cháu bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi nhà đó.

"Đối phương nói giống như tận mắt nhìn thấy, giống như đối tượng kết hôn của Kiều Mãn Nguyệt chính là Tống Gia Bảo.

Kiều Mãn Nguyệt vươn tay kéo bác gái Kiều đang tức giận đến xanh mặt, trên mặt lộ ra vẻ cảm động, "Không nghĩ đến bác gái lại quan tâm chuyện của chị em cháu như vậy, vậy cháu kết hôn là chuyện lớn, chắc bác cũng đã chuẩn bị tiền mừng rồi đi?"Cô vừa nói xong, người kia lập tức thay đổi sắc mặt, mà người xung quanh đều lộ ra vẻ xem kịch vui.

Đầu năm nay có lương thực dư thừa đã không tệ rồi, ai mà nở mang đi tặng cho người ta.

Người kia chịu đựng ánh nhìn chăm chú của Kiều Mãn Nguyệt và mọi người, sắc mặt càng thêm khó coi, không ngờ lại bị Kiều Quế Lan đoạt lời không biết đến từ lúc nào.

"Kiều Mãn Nguyệt, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?!” Kiều Quế Lan tức giận đùng đùng, hiển nhiên là nghe được lời mới vừa rồi, "Cô là đồ lật lọng, chân đạp hai thuyền!"Cô ta nói xong không đợi Kiều Mãn Nguyệt kịp phản ứng, nhìn mọi người xung quanh, giọng nói tràn đầy căm phẩn: "Có lẽ mọi người không biết, Kiều Mãn Nguyệt này chẳng những đi xem mắt với Tống Gia Bảo, còn dây dưa với người trong thành Bình Phúc, vốn dĩ đã nói xong là kết hôn với người ta, kết quả không ngờ cô ta lại đổi ý, chê người ta tái giá còn có con nhỏ, quay đầu đi kết hôn với Tống Gia Bảo.

"Kiều Quế Lan nói rất hàm hồ về thân phận của Cố Thừa Phong, coi như cô ta xem thường Cố Thừa Phong cũng không dám tùy tiện bôi đen anh, dù sao trong lời ngoài lời của cô ta đều đang chỉ trích Kiều Mãn Nguyệt có quan hệ nam nữ rối loạn.

Cô ta vừa nói xong, người ở chỗ này đều lộ ra vẻ khiếp sợ, người ở gần Kiều Mãn Nguyệt theo bản năng cách xa cô ra một chút.

.

Thập Niên 70 Xuyên Qua Nuôi Con Nằm ThẳngTác giả: Tam Quyển Thành SáchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mãn Nguyệt, như thế nào? Tống Gia Bảo được đúng không?”Kiều Mãn Nguyệt từ công xã Hồng Kỳ ra, vừa bước đến cửa thôn của thôn Kiều Gia, một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ vội vàng bước lên nghênh đón. “Không như thế nào cả. ” Kiều Mãn Nguyệt lau mồ hôi trên trán, lại nhận lấy bình nước đứa trẻ đưa qua, mở ra uống vài ngụm, lời ít ý nhiều nói: “Cháu với anh ta không hợp nhau. ”Lời nói vừa dứt, hai đứa trẻ ốm đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. “Sao mà không thích hợp? Nhà họ Tống làm lương thực hàng hóa, cha mẹ của Tống Gia Bảo đều là nhân viên nhà nước, chỉ cần cháu gả qua đó, thì không cần ra đồng nữa. ”Trong giọng điệu của bác gái Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lại trở nên căng thẳng. “Bác gái à, bác không cần khuyên nữa, cháu thà rằng mỗi bữa đều đói bụng cũng sẽ không gả cho Tống Gia Bảo. ” Kiều Mãn Nguyệt nói xong, dắt hai đứa em trai tiện nghi đi về nhà. Bác gái Kiều thấy bộ dạng thờ ơ này của cô, gấp đến… Bác gái Kiều bởi vì không nỡ cũng không yên tâm, suy nghĩ một chút quyết định đi theo một đoạn.Trên máy cày còn có thôn dân khác, thấy bộ dạng này của các cô, rối rít lộ ra vẻ kinh ngạc.Thật ra trong lòng mọi người đều đã có suy đoán, chẳng qua ai mà không muốn hiểu rõ hơn?”Có người tò mò hỏi: "Mãn Nguyệt, đây là các cháu muốn đi đâu?"Người này vừa nói xong, lập tức có người tiếp lời: "Nghe nói ngày hôm qua cháu đi đại đội nhờ viết thư giới thiệu để kết hôn, đối tượng là ai vậy? Có phải là nhà họ Tống trong công xã không?""Ở cùng một thôn, người nào mà không biết, Mãn Nguyệt cũng chỉ đi xem mắt với người nhà họ Tống kia, trừ nhà họ Tống, còn có thể là ai?" Có người tự cho rằng mình nắm giữ chân tướng, phản bác lại lời của mọi người, lại nhiều chuyện nhìn về phía Kiều Mãn Nguyệt: "Nhà họ Tống cho phép cháu dẫn theo Mãn Ý Mãn Hoài sao?"Mãn Ý mím môi, Mãn Hoài thì trừng mắt nhìn người nói chuyện, "Cùng bà có quan hệ gì? Tôi cũng không ăn lương thực nhà bà?"Lập tức mọi người cười ầm lên.Người nọ thấy vậy xấu hổ một trận: "Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy? Bác đây cũng chỉ là nhắc nhở chị của cháu, nhà chồng nào nguyện ý chăm sóc em vợ, cẩn thận chị của cháu bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi nhà đó."Đối phương nói giống như tận mắt nhìn thấy, giống như đối tượng kết hôn của Kiều Mãn Nguyệt chính là Tống Gia Bảo.Kiều Mãn Nguyệt vươn tay kéo bác gái Kiều đang tức giận đến xanh mặt, trên mặt lộ ra vẻ cảm động, "Không nghĩ đến bác gái lại quan tâm chuyện của chị em cháu như vậy, vậy cháu kết hôn là chuyện lớn, chắc bác cũng đã chuẩn bị tiền mừng rồi đi?"Cô vừa nói xong, người kia lập tức thay đổi sắc mặt, mà người xung quanh đều lộ ra vẻ xem kịch vui.Đầu năm nay có lương thực dư thừa đã không tệ rồi, ai mà nở mang đi tặng cho người ta.Người kia chịu đựng ánh nhìn chăm chú của Kiều Mãn Nguyệt và mọi người, sắc mặt càng thêm khó coi, không ngờ lại bị Kiều Quế Lan đoạt lời không biết đến từ lúc nào."Kiều Mãn Nguyệt, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?!” Kiều Quế Lan tức giận đùng đùng, hiển nhiên là nghe được lời mới vừa rồi, "Cô là đồ lật lọng, chân đạp hai thuyền!"Cô ta nói xong không đợi Kiều Mãn Nguyệt kịp phản ứng, nhìn mọi người xung quanh, giọng nói tràn đầy căm phẩn: "Có lẽ mọi người không biết, Kiều Mãn Nguyệt này chẳng những đi xem mắt với Tống Gia Bảo, còn dây dưa với người trong thành Bình Phúc, vốn dĩ đã nói xong là kết hôn với người ta, kết quả không ngờ cô ta lại đổi ý, chê người ta tái giá còn có con nhỏ, quay đầu đi kết hôn với Tống Gia Bảo."Kiều Quế Lan nói rất hàm hồ về thân phận của Cố Thừa Phong, coi như cô ta xem thường Cố Thừa Phong cũng không dám tùy tiện bôi đen anh, dù sao trong lời ngoài lời của cô ta đều đang chỉ trích Kiều Mãn Nguyệt có quan hệ nam nữ rối loạn.Cô ta vừa nói xong, người ở chỗ này đều lộ ra vẻ khiếp sợ, người ở gần Kiều Mãn Nguyệt theo bản năng cách xa cô ra một chút..

Chương 32: Chương 32