“Mãn Nguyệt, như thế nào? Tống Gia Bảo được đúng không?”Kiều Mãn Nguyệt từ công xã Hồng Kỳ ra, vừa bước đến cửa thôn của thôn Kiều Gia, một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ vội vàng bước lên nghênh đón. “Không như thế nào cả. ” Kiều Mãn Nguyệt lau mồ hôi trên trán, lại nhận lấy bình nước đứa trẻ đưa qua, mở ra uống vài ngụm, lời ít ý nhiều nói: “Cháu với anh ta không hợp nhau. ”Lời nói vừa dứt, hai đứa trẻ ốm đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. “Sao mà không thích hợp? Nhà họ Tống làm lương thực hàng hóa, cha mẹ của Tống Gia Bảo đều là nhân viên nhà nước, chỉ cần cháu gả qua đó, thì không cần ra đồng nữa. ”Trong giọng điệu của bác gái Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lại trở nên căng thẳng. “Bác gái à, bác không cần khuyên nữa, cháu thà rằng mỗi bữa đều đói bụng cũng sẽ không gả cho Tống Gia Bảo. ” Kiều Mãn Nguyệt nói xong, dắt hai đứa em trai tiện nghi đi về nhà. Bác gái Kiều thấy bộ dạng thờ ơ này của cô, gấp đến…

Chương 33: Chương 33

Thập Niên 70 Xuyên Qua Nuôi Con Nằm ThẳngTác giả: Tam Quyển Thành SáchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mãn Nguyệt, như thế nào? Tống Gia Bảo được đúng không?”Kiều Mãn Nguyệt từ công xã Hồng Kỳ ra, vừa bước đến cửa thôn của thôn Kiều Gia, một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ vội vàng bước lên nghênh đón. “Không như thế nào cả. ” Kiều Mãn Nguyệt lau mồ hôi trên trán, lại nhận lấy bình nước đứa trẻ đưa qua, mở ra uống vài ngụm, lời ít ý nhiều nói: “Cháu với anh ta không hợp nhau. ”Lời nói vừa dứt, hai đứa trẻ ốm đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. “Sao mà không thích hợp? Nhà họ Tống làm lương thực hàng hóa, cha mẹ của Tống Gia Bảo đều là nhân viên nhà nước, chỉ cần cháu gả qua đó, thì không cần ra đồng nữa. ”Trong giọng điệu của bác gái Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lại trở nên căng thẳng. “Bác gái à, bác không cần khuyên nữa, cháu thà rằng mỗi bữa đều đói bụng cũng sẽ không gả cho Tống Gia Bảo. ” Kiều Mãn Nguyệt nói xong, dắt hai đứa em trai tiện nghi đi về nhà. Bác gái Kiều thấy bộ dạng thờ ơ này của cô, gấp đến… Kiều Mãn Nguyệt thật sự bị chọc giận đến mức bật cười: "Kiều Quế Lan, tôi không so đo với cô là nỡ mặt cô đã giới thiệu đối tượng cho tôi, nhưng cô cũng đừng một lần hai lần được voi đòi tiền, tôi nói thật với cô, với cái tên Tống Gia Bảo - bám váy mẹ kia, dù có cho tôi cũng không muốn, cũng chỉ có cô xem anh ta là bảo bối thôi!""Lại nói, lời mới vừa rồi của cô, thuộc về hành vi cố ý giả tạo hư cấu sự thật, tổn hại đến danh dự của tôi, đã tạo thành tội phỉ báng.Tôi yêu cầu cô nói xin lỗi với tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo cô!"Lúc Kiều Mãn Nguyệt nói lời này, cô đang ngồi trên máy cày, thấp hơn một cái đầu so với Kiều Quế Lan đang đứng.Cho dù cô hơi ngửi đầu nhìn đối phương, nhưng khí thế tản ra vào lúc này, vẫn làm cho trái tim của Kiều Quế Lan đập thật nhanh, cũng làm cho cô ta không chú ý đến từ ngữ hiện đại bám váy mẹ kia.Kiều Quế Lan theo bản năng buộc miệng nói: "Thật xin lỗi, là tôi nói bậy."Cô ta nói xong mới phản ứng lại được, lại nhìn ánh mắt phức tạp của những người khác và vẻ chế giễu trên mặt của Kiều Mãn Nguyệt, sắc mặt của Kiều Quế Lan nhất thời trở nên rất đỏ, vô cùng khó coi.Cô ta cắn răng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, hơi liếc nhìn Mãn Ý Mãn Hoài, lộ ra sự ác ý, "Giả bộ giống như mình vĩ đại lắm, đừng tưởng rằng tôi không biết, trong lòng cô đang nghĩ lúc nào thì vứt bỏ Mãn Ý Mãn Hoài."Kiều Mãn Nguyệt nghe được lời này, Kiều Quế Lan đã không phải là lần đầu tiên chắc chắn trong tương lai cô sẽ vứt bỏ Mãn Ý Mãn Hoài.Cô hơi híp mắt quan sát Kiều Quế Lan.Sự chú ý của các thôn dân đều không ở chỗ này, bọn họ đều chú ý đến lời của Kiều Mãn Nguyệt.Nếu đối tượng kết hôn của Kiều Mãn Nguyệt không phải là Tống Gia Bảo, vậy chính là người đàn ông tái giá có hai đứa con?Các thôn dân trố mắt nhìn nhau."Không trách lại nói chuyện khí thế như vậy, thì ra là làm mẹ kế cho người ta." Lúc trước bác gái bị Kiều Mãn Nguyệt chặn họng không nói ra lời nào, lúc này trực tiếp xuy một tiếng, quái gở nói: “ Mãn Nguyệt à, cháu như vậy cũng rất tốt, không cần sinh con đã có con lớn như vậy.Không giống như Đại muội nhà bác, muốn có con còn phải đi dạo một vòng quỷ môn quan mới có." Bà ta nói xong còn làm bộ cảm thán một chút.Kiều Mãn Nguyệt không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.Trái lại là bác gái Kiều bị làm cho tức giận đến mức trợn trắng mắt: "Mẹ kế thì thế nào? Cháu rể của tôi thu nhập cao, công việc ổn đinh, tính cách tốt, quan hệ gia đình đơn giản, còn mạnh hơn đứa con rể đánh vợ nhà bà."Kiều Mãn Nguyệt nghe được lời này, cũng không nhịn được hơi cong môi muốn cười."Khoác lác ai mà không biết?" Bác gái kia khinh thường ra mặt: "Nếu tốt giống như bà nói, người ta có thể vừa ý Mãn Nguyệt của bà à?"Lời này vừa ra, mọi người vây xem rối rít gật đầu đồng ý.Bác gái Kiều tức giận đến mức hơi tức ngực, bà ấy chống eo thở hổn nói: "Mãn Nguyệt nhà tôi là sinh viên!".

Kiều Mãn Nguyệt thật sự bị chọc giận đến mức bật cười: "Kiều Quế Lan, tôi không so đo với cô là nỡ mặt cô đã giới thiệu đối tượng cho tôi, nhưng cô cũng đừng một lần hai lần được voi đòi tiền, tôi nói thật với cô, với cái tên Tống Gia Bảo - bám váy mẹ kia, dù có cho tôi cũng không muốn, cũng chỉ có cô xem anh ta là bảo bối thôi!""Lại nói, lời mới vừa rồi của cô, thuộc về hành vi cố ý giả tạo hư cấu sự thật, tổn hại đến danh dự của tôi, đã tạo thành tội phỉ báng.

Tôi yêu cầu cô nói xin lỗi với tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo cô!"Lúc Kiều Mãn Nguyệt nói lời này, cô đang ngồi trên máy cày, thấp hơn một cái đầu so với Kiều Quế Lan đang đứng.

Cho dù cô hơi ngửi đầu nhìn đối phương, nhưng khí thế tản ra vào lúc này, vẫn làm cho trái tim của Kiều Quế Lan đập thật nhanh, cũng làm cho cô ta không chú ý đến từ ngữ hiện đại bám váy mẹ kia.

Kiều Quế Lan theo bản năng buộc miệng nói: "Thật xin lỗi, là tôi nói bậy.

"Cô ta nói xong mới phản ứng lại được, lại nhìn ánh mắt phức tạp của những người khác và vẻ chế giễu trên mặt của Kiều Mãn Nguyệt, sắc mặt của Kiều Quế Lan nhất thời trở nên rất đỏ, vô cùng khó coi.

Cô ta cắn răng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, hơi liếc nhìn Mãn Ý Mãn Hoài, lộ ra sự ác ý, "Giả bộ giống như mình vĩ đại lắm, đừng tưởng rằng tôi không biết, trong lòng cô đang nghĩ lúc nào thì vứt bỏ Mãn Ý Mãn Hoài.

"Kiều Mãn Nguyệt nghe được lời này, Kiều Quế Lan đã không phải là lần đầu tiên chắc chắn trong tương lai cô sẽ vứt bỏ Mãn Ý Mãn Hoài.

Cô hơi híp mắt quan sát Kiều Quế Lan.

Sự chú ý của các thôn dân đều không ở chỗ này, bọn họ đều chú ý đến lời của Kiều Mãn Nguyệt.

Nếu đối tượng kết hôn của Kiều Mãn Nguyệt không phải là Tống Gia Bảo, vậy chính là người đàn ông tái giá có hai đứa con?Các thôn dân trố mắt nhìn nhau.

"Không trách lại nói chuyện khí thế như vậy, thì ra là làm mẹ kế cho người ta.

" Lúc trước bác gái bị Kiều Mãn Nguyệt chặn họng không nói ra lời nào, lúc này trực tiếp xuy một tiếng, quái gở nói: “ Mãn Nguyệt à, cháu như vậy cũng rất tốt, không cần sinh con đã có con lớn như vậy.

Không giống như Đại muội nhà bác, muốn có con còn phải đi dạo một vòng quỷ môn quan mới có.

" Bà ta nói xong còn làm bộ cảm thán một chút.

Kiều Mãn Nguyệt không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Trái lại là bác gái Kiều bị làm cho tức giận đến mức trợn trắng mắt: "Mẹ kế thì thế nào? Cháu rể của tôi thu nhập cao, công việc ổn đinh, tính cách tốt, quan hệ gia đình đơn giản, còn mạnh hơn đứa con rể đánh vợ nhà bà.

"Kiều Mãn Nguyệt nghe được lời này, cũng không nhịn được hơi cong môi muốn cười.

"Khoác lác ai mà không biết?" Bác gái kia khinh thường ra mặt: "Nếu tốt giống như bà nói, người ta có thể vừa ý Mãn Nguyệt của bà à?"Lời này vừa ra, mọi người vây xem rối rít gật đầu đồng ý.

Bác gái Kiều tức giận đến mức hơi tức ngực, bà ấy chống eo thở hổn nói: "Mãn Nguyệt nhà tôi là sinh viên!".

Thập Niên 70 Xuyên Qua Nuôi Con Nằm ThẳngTác giả: Tam Quyển Thành SáchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mãn Nguyệt, như thế nào? Tống Gia Bảo được đúng không?”Kiều Mãn Nguyệt từ công xã Hồng Kỳ ra, vừa bước đến cửa thôn của thôn Kiều Gia, một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ vội vàng bước lên nghênh đón. “Không như thế nào cả. ” Kiều Mãn Nguyệt lau mồ hôi trên trán, lại nhận lấy bình nước đứa trẻ đưa qua, mở ra uống vài ngụm, lời ít ý nhiều nói: “Cháu với anh ta không hợp nhau. ”Lời nói vừa dứt, hai đứa trẻ ốm đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. “Sao mà không thích hợp? Nhà họ Tống làm lương thực hàng hóa, cha mẹ của Tống Gia Bảo đều là nhân viên nhà nước, chỉ cần cháu gả qua đó, thì không cần ra đồng nữa. ”Trong giọng điệu của bác gái Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lại trở nên căng thẳng. “Bác gái à, bác không cần khuyên nữa, cháu thà rằng mỗi bữa đều đói bụng cũng sẽ không gả cho Tống Gia Bảo. ” Kiều Mãn Nguyệt nói xong, dắt hai đứa em trai tiện nghi đi về nhà. Bác gái Kiều thấy bộ dạng thờ ơ này của cô, gấp đến… Kiều Mãn Nguyệt thật sự bị chọc giận đến mức bật cười: "Kiều Quế Lan, tôi không so đo với cô là nỡ mặt cô đã giới thiệu đối tượng cho tôi, nhưng cô cũng đừng một lần hai lần được voi đòi tiền, tôi nói thật với cô, với cái tên Tống Gia Bảo - bám váy mẹ kia, dù có cho tôi cũng không muốn, cũng chỉ có cô xem anh ta là bảo bối thôi!""Lại nói, lời mới vừa rồi của cô, thuộc về hành vi cố ý giả tạo hư cấu sự thật, tổn hại đến danh dự của tôi, đã tạo thành tội phỉ báng.Tôi yêu cầu cô nói xin lỗi với tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo cô!"Lúc Kiều Mãn Nguyệt nói lời này, cô đang ngồi trên máy cày, thấp hơn một cái đầu so với Kiều Quế Lan đang đứng.Cho dù cô hơi ngửi đầu nhìn đối phương, nhưng khí thế tản ra vào lúc này, vẫn làm cho trái tim của Kiều Quế Lan đập thật nhanh, cũng làm cho cô ta không chú ý đến từ ngữ hiện đại bám váy mẹ kia.Kiều Quế Lan theo bản năng buộc miệng nói: "Thật xin lỗi, là tôi nói bậy."Cô ta nói xong mới phản ứng lại được, lại nhìn ánh mắt phức tạp của những người khác và vẻ chế giễu trên mặt của Kiều Mãn Nguyệt, sắc mặt của Kiều Quế Lan nhất thời trở nên rất đỏ, vô cùng khó coi.Cô ta cắn răng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, hơi liếc nhìn Mãn Ý Mãn Hoài, lộ ra sự ác ý, "Giả bộ giống như mình vĩ đại lắm, đừng tưởng rằng tôi không biết, trong lòng cô đang nghĩ lúc nào thì vứt bỏ Mãn Ý Mãn Hoài."Kiều Mãn Nguyệt nghe được lời này, Kiều Quế Lan đã không phải là lần đầu tiên chắc chắn trong tương lai cô sẽ vứt bỏ Mãn Ý Mãn Hoài.Cô hơi híp mắt quan sát Kiều Quế Lan.Sự chú ý của các thôn dân đều không ở chỗ này, bọn họ đều chú ý đến lời của Kiều Mãn Nguyệt.Nếu đối tượng kết hôn của Kiều Mãn Nguyệt không phải là Tống Gia Bảo, vậy chính là người đàn ông tái giá có hai đứa con?Các thôn dân trố mắt nhìn nhau."Không trách lại nói chuyện khí thế như vậy, thì ra là làm mẹ kế cho người ta." Lúc trước bác gái bị Kiều Mãn Nguyệt chặn họng không nói ra lời nào, lúc này trực tiếp xuy một tiếng, quái gở nói: “ Mãn Nguyệt à, cháu như vậy cũng rất tốt, không cần sinh con đã có con lớn như vậy.Không giống như Đại muội nhà bác, muốn có con còn phải đi dạo một vòng quỷ môn quan mới có." Bà ta nói xong còn làm bộ cảm thán một chút.Kiều Mãn Nguyệt không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.Trái lại là bác gái Kiều bị làm cho tức giận đến mức trợn trắng mắt: "Mẹ kế thì thế nào? Cháu rể của tôi thu nhập cao, công việc ổn đinh, tính cách tốt, quan hệ gia đình đơn giản, còn mạnh hơn đứa con rể đánh vợ nhà bà."Kiều Mãn Nguyệt nghe được lời này, cũng không nhịn được hơi cong môi muốn cười."Khoác lác ai mà không biết?" Bác gái kia khinh thường ra mặt: "Nếu tốt giống như bà nói, người ta có thể vừa ý Mãn Nguyệt của bà à?"Lời này vừa ra, mọi người vây xem rối rít gật đầu đồng ý.Bác gái Kiều tức giận đến mức hơi tức ngực, bà ấy chống eo thở hổn nói: "Mãn Nguyệt nhà tôi là sinh viên!".

Chương 33: Chương 33