Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 15: 15: Người Thừa Kế
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Điền Phán Đễ bị đánh nhe răng trợn mắt, cô bé không những có ngoại hình giống Loan Hồng Mai, mà ngay cả tính cách cũng giống, rất ghê gớm, bị cảnh cáo cũng không sợ, còn cãi lại:"Con không đi đâu, nhà ông nội chẳng lẽ còn để anh cả bị đói, chắc chắn nhà ông được ăn thịt."Nói đến đây, trên mặt cô nhóc hiện ra vẻ bực bội, đặt mông ngồi phịch vào ghế, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm tối, coi lời mẹ nói như gió thoảng bên tai.Long Duyệt Hồng dựng ngược mày lên, vỗ "bộp" một phát xuống bàn, đứng lên như muốn đánh người.Thấy thế, Điền Hồng Tinh vội vàng ngăn vợ lại, nhíu mày quát:"Được rồi, hai mẹ con nhà bà ngày nào cũng thế, có thôi đi không?"Nói xong, ông ta lại trừng mắt nhìn con tư đang tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi, chỉ cảm thấy đau đầu.Một lát sau, ông ta chuyển sang nhìn vào con trai bé:"Hướng Dương, con đi gọi anh về ăn cơm, tiện thể đưa canh cá cho nhà ông nội."Điền Hướng Dương mới mười tuổi, nhóc con rất xinh trai, giống cha Điền Hồng Tinh nhất, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.Điền Mật cảm thấy người bây giờ thật thoải mái, đứa trẻ mười tuổi, đi một dặm đường, còn bưng canh cá nóng, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.Cô thở dài, bỏ đũa xuống, đứng dậy:"Cha ơi, để con đi với em, canh cá nóng lắm."Điền Hồng Tinh gật đầu: "Đi đi, đi mau."Ông cụ Điền - Điền Tế Tân là một thầy lang, rất am hiểu châm cứu, có chút danh tiếng trong mấy thị trấn quanh đây.Điền Mật đến thời đại này mới biết được, không phải tất cả thầy lang đông y đều vào chuồng bò.Ông cụ năm nay 68 tuổi, bởi vì có thuật châm cứu, nên rất được kính trọng trong thôn Triều Dương, nhưng Điền Mật lại có cảm giác rất khác về hai cụ.Nguyên nhân rất đơn giản, cụ ông cụ bà bất công đến mức người ta giận sôi gan.Họ chỉ thích cháu trai cả, cũng chính là Điền Trường Khanh - anh cả Điền Mật.Y thuật của ông cụ không tầm thường, cả đời lại chỉ có một đứa con trai, nhưng cha Điền - Điền Hồng Tinh lại không có năng khiếu về đông y, học vài năm mà rất nhiều dược liệu đều không phân biệt được.Sau đó lại có cháu trai lớn, Điền Tế Tân bèn đặt tên là Trường Khanh.Trường Khanh, có công hiệu trừ phong giảm đau, chữa ngứa tiêu sưng.Phải biết rằng, lúc đó tên bé trai đều là Hồng Quân, Vi Quốc, Kiến Quốc các kiểu, ông cụ lại lấy vị thuốc đông y đặt tên cho cháu trai lớn, ý trong đó không cần nói cũng biết, chính là chọn người thừa kế..
Điền Phán Đễ bị đánh nhe răng trợn mắt, cô bé không những có ngoại hình giống Loan Hồng Mai, mà ngay cả tính cách cũng giống, rất ghê gớm, bị cảnh cáo cũng không sợ, còn cãi lại:"Con không đi đâu, nhà ông nội chẳng lẽ còn để anh cả bị đói, chắc chắn nhà ông được ăn thịt.
"Nói đến đây, trên mặt cô nhóc hiện ra vẻ bực bội, đặt mông ngồi phịch vào ghế, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm tối, coi lời mẹ nói như gió thoảng bên tai.
Long Duyệt Hồng dựng ngược mày lên, vỗ "bộp" một phát xuống bàn, đứng lên như muốn đánh người.
Thấy thế, Điền Hồng Tinh vội vàng ngăn vợ lại, nhíu mày quát:"Được rồi, hai mẹ con nhà bà ngày nào cũng thế, có thôi đi không?"Nói xong, ông ta lại trừng mắt nhìn con tư đang tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi, chỉ cảm thấy đau đầu.
Một lát sau, ông ta chuyển sang nhìn vào con trai bé:"Hướng Dương, con đi gọi anh về ăn cơm, tiện thể đưa canh cá cho nhà ông nội.
"Điền Hướng Dương mới mười tuổi, nhóc con rất xinh trai, giống cha Điền Hồng Tinh nhất, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.
Điền Mật cảm thấy người bây giờ thật thoải mái, đứa trẻ mười tuổi, đi một dặm đường, còn bưng canh cá nóng, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.
Cô thở dài, bỏ đũa xuống, đứng dậy:"Cha ơi, để con đi với em, canh cá nóng lắm.
"Điền Hồng Tinh gật đầu: "Đi đi, đi mau.
"Ông cụ Điền - Điền Tế Tân là một thầy lang, rất am hiểu châm cứu, có chút danh tiếng trong mấy thị trấn quanh đây.
Điền Mật đến thời đại này mới biết được, không phải tất cả thầy lang đông y đều vào chuồng bò.
Ông cụ năm nay 68 tuổi, bởi vì có thuật châm cứu, nên rất được kính trọng trong thôn Triều Dương, nhưng Điền Mật lại có cảm giác rất khác về hai cụ.
Nguyên nhân rất đơn giản, cụ ông cụ bà bất công đến mức người ta giận sôi gan.
Họ chỉ thích cháu trai cả, cũng chính là Điền Trường Khanh - anh cả Điền Mật.
Y thuật của ông cụ không tầm thường, cả đời lại chỉ có một đứa con trai, nhưng cha Điền - Điền Hồng Tinh lại không có năng khiếu về đông y, học vài năm mà rất nhiều dược liệu đều không phân biệt được.
Sau đó lại có cháu trai lớn, Điền Tế Tân bèn đặt tên là Trường Khanh.
Trường Khanh, có công hiệu trừ phong giảm đau, chữa ngứa tiêu sưng.
Phải biết rằng, lúc đó tên bé trai đều là Hồng Quân, Vi Quốc, Kiến Quốc các kiểu, ông cụ lại lấy vị thuốc đông y đặt tên cho cháu trai lớn, ý trong đó không cần nói cũng biết, chính là chọn người thừa kế.
.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Điền Phán Đễ bị đánh nhe răng trợn mắt, cô bé không những có ngoại hình giống Loan Hồng Mai, mà ngay cả tính cách cũng giống, rất ghê gớm, bị cảnh cáo cũng không sợ, còn cãi lại:"Con không đi đâu, nhà ông nội chẳng lẽ còn để anh cả bị đói, chắc chắn nhà ông được ăn thịt."Nói đến đây, trên mặt cô nhóc hiện ra vẻ bực bội, đặt mông ngồi phịch vào ghế, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm tối, coi lời mẹ nói như gió thoảng bên tai.Long Duyệt Hồng dựng ngược mày lên, vỗ "bộp" một phát xuống bàn, đứng lên như muốn đánh người.Thấy thế, Điền Hồng Tinh vội vàng ngăn vợ lại, nhíu mày quát:"Được rồi, hai mẹ con nhà bà ngày nào cũng thế, có thôi đi không?"Nói xong, ông ta lại trừng mắt nhìn con tư đang tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi, chỉ cảm thấy đau đầu.Một lát sau, ông ta chuyển sang nhìn vào con trai bé:"Hướng Dương, con đi gọi anh về ăn cơm, tiện thể đưa canh cá cho nhà ông nội."Điền Hướng Dương mới mười tuổi, nhóc con rất xinh trai, giống cha Điền Hồng Tinh nhất, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.Điền Mật cảm thấy người bây giờ thật thoải mái, đứa trẻ mười tuổi, đi một dặm đường, còn bưng canh cá nóng, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.Cô thở dài, bỏ đũa xuống, đứng dậy:"Cha ơi, để con đi với em, canh cá nóng lắm."Điền Hồng Tinh gật đầu: "Đi đi, đi mau."Ông cụ Điền - Điền Tế Tân là một thầy lang, rất am hiểu châm cứu, có chút danh tiếng trong mấy thị trấn quanh đây.Điền Mật đến thời đại này mới biết được, không phải tất cả thầy lang đông y đều vào chuồng bò.Ông cụ năm nay 68 tuổi, bởi vì có thuật châm cứu, nên rất được kính trọng trong thôn Triều Dương, nhưng Điền Mật lại có cảm giác rất khác về hai cụ.Nguyên nhân rất đơn giản, cụ ông cụ bà bất công đến mức người ta giận sôi gan.Họ chỉ thích cháu trai cả, cũng chính là Điền Trường Khanh - anh cả Điền Mật.Y thuật của ông cụ không tầm thường, cả đời lại chỉ có một đứa con trai, nhưng cha Điền - Điền Hồng Tinh lại không có năng khiếu về đông y, học vài năm mà rất nhiều dược liệu đều không phân biệt được.Sau đó lại có cháu trai lớn, Điền Tế Tân bèn đặt tên là Trường Khanh.Trường Khanh, có công hiệu trừ phong giảm đau, chữa ngứa tiêu sưng.Phải biết rằng, lúc đó tên bé trai đều là Hồng Quân, Vi Quốc, Kiến Quốc các kiểu, ông cụ lại lấy vị thuốc đông y đặt tên cho cháu trai lớn, ý trong đó không cần nói cũng biết, chính là chọn người thừa kế..