Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…

Chương 17: 17: Chiều Hư

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Bà cụ là một người ưa sạch sẽ, mái tóc bạc được chải gọn gàng đến từng sợi, quần áo trên người cũng sạch sẽ phẳng phiu.Nhìn thấy cháu gái và cháu trai nhỏ, bà cụ chỉ ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi một câu.Điền Mật không định diễn cảnh cháu gái ngoan hiền hiếu thảo gì với người ta.Cô bước vài bước đến bên cạnh bàn, liếc mắt nhìn thịt trên bàn, bỏ bát sứ xuống:"Trong nhà hầm canh cá, cha mẹ bảo mang đến biếu ông bà.""Ừm, cha cháu là một đứa hiếu thảo." Tào Đại Hồng vẫn luôn yêu thương con trai, nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng để lộ nét cười.Điền Mật giật giật khóe miệng, chẳng nói gì nữa, chào hỏi hai ông bà cụ rồi dắt tay em trai về.Đi được vài bước, còn nghe thấy bà cụ dùng giọng hiền từ dỗ dành đứa cháu trưởng đã 26 tuổi ăn nhiều thêm chút.Điền Mật quay lăng về phía họ, xoa đầu em trai như an ủi, thầm trợn trắng mắt.Nhưng đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.Hai chị em quay đầu nhìn, thấy Điền Trường Khanh vừa rồi còn ăn như hổ vồ cầm đũa đuổi theo.Tướng mạo Điền Trường Khanh cũng bình thường, cùng lắm là được tính thanh tú mà thôi, đàn ông thanh tú trắng trẻo, thư sinh, cộng thêm chiều cao giống mẹ, khó khăn lắm mới được một mét bảy.Nhưng được ông bà nội chiều chuộng, lúc chị em Điền Mật mặc quần áo vá chằng vá đụp, thì người ta đã có vài bộ quân phục rồi, cộng thêm giày da bóng loáng, nếu ăn diện vào trông cũng có dáng vẻ trưởng giả học làm sang.Điền Mật không có thiện cảm với anh ta, dắt tay em trai xoay người muốn đi.Không ngờ Điền Trường Khanh lại bước nhanh tới, cản hai người lại, nói bằng giọng lấy lòng:"Em hai, ngày mai trên thị trấn có chiếu phim, em đi không?"Tháng Mười, trời rất nhanh tối, chỉ một lát mà mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống chân trời phía tây.Ánh hoàng hôn mờ tối bao phủ gương mặt Điền Mật, khiến dung mạo ngọt ngào của cô càng thêm xa cách, cô không nói gì, đuôi mắt khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện như có ý đánh giá.Trong lòng Điền Trường Khanh mang ý xấu, bị nhìn chằm chằm như thế bèn mất tự nhiên xê dịch bàn chân:"Sao vậy?"Điền Mật cong môi cười, cô giống nguyên thân, có ngoại hình được người ta yêu thích, xinh đẹp lại không có tính công kích, cả người như vớt trong hũ mật, vừa cười như thế lập tức khiến lòng người đối diện tan chảy.Thấy thế, trong lòng Điền Trường Khanh lập tức nhẹ nhõm, cũng cười theo..

Bà cụ là một người ưa sạch sẽ, mái tóc bạc được chải gọn gàng đến từng sợi, quần áo trên người cũng sạch sẽ phẳng phiu.

Nhìn thấy cháu gái và cháu trai nhỏ, bà cụ chỉ ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi một câu.

Điền Mật không định diễn cảnh cháu gái ngoan hiền hiếu thảo gì với người ta.

Cô bước vài bước đến bên cạnh bàn, liếc mắt nhìn thịt trên bàn, bỏ bát sứ xuống:"Trong nhà hầm canh cá, cha mẹ bảo mang đến biếu ông bà.

""Ừm, cha cháu là một đứa hiếu thảo.

" Tào Đại Hồng vẫn luôn yêu thương con trai, nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng để lộ nét cười.

Điền Mật giật giật khóe miệng, chẳng nói gì nữa, chào hỏi hai ông bà cụ rồi dắt tay em trai về.

Đi được vài bước, còn nghe thấy bà cụ dùng giọng hiền từ dỗ dành đứa cháu trưởng đã 26 tuổi ăn nhiều thêm chút.

Điền Mật quay lăng về phía họ, xoa đầu em trai như an ủi, thầm trợn trắng mắt.

Nhưng đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hai chị em quay đầu nhìn, thấy Điền Trường Khanh vừa rồi còn ăn như hổ vồ cầm đũa đuổi theo.

Tướng mạo Điền Trường Khanh cũng bình thường, cùng lắm là được tính thanh tú mà thôi, đàn ông thanh tú trắng trẻo, thư sinh, cộng thêm chiều cao giống mẹ, khó khăn lắm mới được một mét bảy.

Nhưng được ông bà nội chiều chuộng, lúc chị em Điền Mật mặc quần áo vá chằng vá đụp, thì người ta đã có vài bộ quân phục rồi, cộng thêm giày da bóng loáng, nếu ăn diện vào trông cũng có dáng vẻ trưởng giả học làm sang.

Điền Mật không có thiện cảm với anh ta, dắt tay em trai xoay người muốn đi.

Không ngờ Điền Trường Khanh lại bước nhanh tới, cản hai người lại, nói bằng giọng lấy lòng:"Em hai, ngày mai trên thị trấn có chiếu phim, em đi không?"Tháng Mười, trời rất nhanh tối, chỉ một lát mà mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống chân trời phía tây.

Ánh hoàng hôn mờ tối bao phủ gương mặt Điền Mật, khiến dung mạo ngọt ngào của cô càng thêm xa cách, cô không nói gì, đuôi mắt khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện như có ý đánh giá.

Trong lòng Điền Trường Khanh mang ý xấu, bị nhìn chằm chằm như thế bèn mất tự nhiên xê dịch bàn chân:"Sao vậy?"Điền Mật cong môi cười, cô giống nguyên thân, có ngoại hình được người ta yêu thích, xinh đẹp lại không có tính công kích, cả người như vớt trong hũ mật, vừa cười như thế lập tức khiến lòng người đối diện tan chảy.

Thấy thế, trong lòng Điền Trường Khanh lập tức nhẹ nhõm, cũng cười theo.

.

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Bà cụ là một người ưa sạch sẽ, mái tóc bạc được chải gọn gàng đến từng sợi, quần áo trên người cũng sạch sẽ phẳng phiu.Nhìn thấy cháu gái và cháu trai nhỏ, bà cụ chỉ ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi một câu.Điền Mật không định diễn cảnh cháu gái ngoan hiền hiếu thảo gì với người ta.Cô bước vài bước đến bên cạnh bàn, liếc mắt nhìn thịt trên bàn, bỏ bát sứ xuống:"Trong nhà hầm canh cá, cha mẹ bảo mang đến biếu ông bà.""Ừm, cha cháu là một đứa hiếu thảo." Tào Đại Hồng vẫn luôn yêu thương con trai, nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng để lộ nét cười.Điền Mật giật giật khóe miệng, chẳng nói gì nữa, chào hỏi hai ông bà cụ rồi dắt tay em trai về.Đi được vài bước, còn nghe thấy bà cụ dùng giọng hiền từ dỗ dành đứa cháu trưởng đã 26 tuổi ăn nhiều thêm chút.Điền Mật quay lăng về phía họ, xoa đầu em trai như an ủi, thầm trợn trắng mắt.Nhưng đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.Hai chị em quay đầu nhìn, thấy Điền Trường Khanh vừa rồi còn ăn như hổ vồ cầm đũa đuổi theo.Tướng mạo Điền Trường Khanh cũng bình thường, cùng lắm là được tính thanh tú mà thôi, đàn ông thanh tú trắng trẻo, thư sinh, cộng thêm chiều cao giống mẹ, khó khăn lắm mới được một mét bảy.Nhưng được ông bà nội chiều chuộng, lúc chị em Điền Mật mặc quần áo vá chằng vá đụp, thì người ta đã có vài bộ quân phục rồi, cộng thêm giày da bóng loáng, nếu ăn diện vào trông cũng có dáng vẻ trưởng giả học làm sang.Điền Mật không có thiện cảm với anh ta, dắt tay em trai xoay người muốn đi.Không ngờ Điền Trường Khanh lại bước nhanh tới, cản hai người lại, nói bằng giọng lấy lòng:"Em hai, ngày mai trên thị trấn có chiếu phim, em đi không?"Tháng Mười, trời rất nhanh tối, chỉ một lát mà mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống chân trời phía tây.Ánh hoàng hôn mờ tối bao phủ gương mặt Điền Mật, khiến dung mạo ngọt ngào của cô càng thêm xa cách, cô không nói gì, đuôi mắt khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện như có ý đánh giá.Trong lòng Điền Trường Khanh mang ý xấu, bị nhìn chằm chằm như thế bèn mất tự nhiên xê dịch bàn chân:"Sao vậy?"Điền Mật cong môi cười, cô giống nguyên thân, có ngoại hình được người ta yêu thích, xinh đẹp lại không có tính công kích, cả người như vớt trong hũ mật, vừa cười như thế lập tức khiến lòng người đối diện tan chảy.Thấy thế, trong lòng Điền Trường Khanh lập tức nhẹ nhõm, cũng cười theo..

Chương 17: 17: Chiều Hư