Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…

Chương 33: 33: Màu Của Bà Già

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Điền Mật liếc mắt nhìn cô nhóc, trong lòng nói cô có tiền hay không, người khác không biết, chẳng lẽ bản thân cô còn không biết sao?Nhưng nhớ đến việc còn phải tích góp phí chạy trốn, cuối cùng cũng không còn tự tin tiếp tục nói đến đề tài này nữa.Trong lòng Điền Mật nghĩ, đợi cô vượt qua cảnh khốn khó trước mắt, nhất định sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho các em, ăn đến phát ngấy thì thôi.Nghĩ như vậy, cô lại cẩn thận kẹp phong bì và tem vào trong sách giáo khoa cấp 3, đây chính là hi vọng của cô.Lúc đặt phong bì, Điền Mật cố tình nghiêng người che đi, tạm thời không muốn nói kế hoạch nhờ chị cả giúp cho bất cứ ai.Điền Lai Đễ mở tấm vải ra, giơ tay đo thử, cảm thấy tiếc của, còn có chút ghét bỏ:"Chị hai, sao lại mua màu như cho bà già mặc vậy, không đẹp bằng màu đỏ thẫm hoặc màu xanh lục."Nghe vậy, Điền Mật nhất thời không còn tâm trạng thương xuân bi thu nữa, cô trải mảnh vải ra với vẻ không tin nổi:"Kẻ ô vuông trẻ trung văn nghệ như thế này, sao lại bảo như cho bà già mặc?"Còn không đẹp bằng màu đỏ thẫm?Thấy chị hai không biết quý trọng, cầm mảnh vải đến mức nhăn nhúm, Điền Lai Đễ đau lòng giật lấy mảnh vải, vuốt nếp nhăn bên trên, sau đó gấp lại thật vuông vức, rồi mới nghiêm túc nói:"Bà nội chúng ta thích loại màu xanh tím này, các thím trong thôn cũng thích, không sợ bẩn."Nói đến đây, Điền Lai Đễ lại vuốt hoa văn trên tấm vải, nói với vẻ phấn khởi:"Nhưng chỉ có một mảnh thế này, đủ may một chiếc áo nhỏ thôi.Chị ơi, chị phải cất kỹ vào, nếu để anh cả thấy, chưa biết chừng lại lấy cho bà nội đó."Đừng nói, trong trí nhớ, chuyện mượn hoa dâng phật như thế, Điền Trường Khanh thật sự đã làm rất nhiều.Muốn lấy đồ của cô để đem đi khoe mẽ, không phải anh ta muốn ăn tẩn đấy chứ?Điền Mật lập tức đứng dậy, nhanh chóng cất mảnh vải vào trong thùng, lại vội vàng chạy sang phòng cha mẹ lấy khóa khóa chặt vào.Điền Lai Đễ có phải nói hơi cường điệu hóa rồi không?! Đầu thập niên 70, giá thịt heo là một đồng ba một cân, nếu có phiếu thì lại tính khác.Giá của cá không thể nào so với thịt heo được, dù Điền Mật bắt toàn là những con cá to hiếm thấy, tổng cộng là 19 cân, trong tình huống không có phiếu, cũng chỉ được hơn mười đồng.Nghe thì có vẻ không ít, nhưng tính ra cũng chỉ hơn năm hào một cân, nếu như tính cả phiếu, vẫn chưa bằng một phần tư giá thịt heo..

Điền Mật liếc mắt nhìn cô nhóc, trong lòng nói cô có tiền hay không, người khác không biết, chẳng lẽ bản thân cô còn không biết sao?Nhưng nhớ đến việc còn phải tích góp phí chạy trốn, cuối cùng cũng không còn tự tin tiếp tục nói đến đề tài này nữa.

Trong lòng Điền Mật nghĩ, đợi cô vượt qua cảnh khốn khó trước mắt, nhất định sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho các em, ăn đến phát ngấy thì thôi.

Nghĩ như vậy, cô lại cẩn thận kẹp phong bì và tem vào trong sách giáo khoa cấp 3, đây chính là hi vọng của cô.

Lúc đặt phong bì, Điền Mật cố tình nghiêng người che đi, tạm thời không muốn nói kế hoạch nhờ chị cả giúp cho bất cứ ai.

Điền Lai Đễ mở tấm vải ra, giơ tay đo thử, cảm thấy tiếc của, còn có chút ghét bỏ:"Chị hai, sao lại mua màu như cho bà già mặc vậy, không đẹp bằng màu đỏ thẫm hoặc màu xanh lục.

"Nghe vậy, Điền Mật nhất thời không còn tâm trạng thương xuân bi thu nữa, cô trải mảnh vải ra với vẻ không tin nổi:"Kẻ ô vuông trẻ trung văn nghệ như thế này, sao lại bảo như cho bà già mặc?"Còn không đẹp bằng màu đỏ thẫm?Thấy chị hai không biết quý trọng, cầm mảnh vải đến mức nhăn nhúm, Điền Lai Đễ đau lòng giật lấy mảnh vải, vuốt nếp nhăn bên trên, sau đó gấp lại thật vuông vức, rồi mới nghiêm túc nói:"Bà nội chúng ta thích loại màu xanh tím này, các thím trong thôn cũng thích, không sợ bẩn.

"Nói đến đây, Điền Lai Đễ lại vuốt hoa văn trên tấm vải, nói với vẻ phấn khởi:"Nhưng chỉ có một mảnh thế này, đủ may một chiếc áo nhỏ thôi.

Chị ơi, chị phải cất kỹ vào, nếu để anh cả thấy, chưa biết chừng lại lấy cho bà nội đó.

"Đừng nói, trong trí nhớ, chuyện mượn hoa dâng phật như thế, Điền Trường Khanh thật sự đã làm rất nhiều.

Muốn lấy đồ của cô để đem đi khoe mẽ, không phải anh ta muốn ăn tẩn đấy chứ?Điền Mật lập tức đứng dậy, nhanh chóng cất mảnh vải vào trong thùng, lại vội vàng chạy sang phòng cha mẹ lấy khóa khóa chặt vào.

Điền Lai Đễ có phải nói hơi cường điệu hóa rồi không?! Đầu thập niên 70, giá thịt heo là một đồng ba một cân, nếu có phiếu thì lại tính khác.

Giá của cá không thể nào so với thịt heo được, dù Điền Mật bắt toàn là những con cá to hiếm thấy, tổng cộng là 19 cân, trong tình huống không có phiếu, cũng chỉ được hơn mười đồng.

Nghe thì có vẻ không ít, nhưng tính ra cũng chỉ hơn năm hào một cân, nếu như tính cả phiếu, vẫn chưa bằng một phần tư giá thịt heo.

.

Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Điền Mật liếc mắt nhìn cô nhóc, trong lòng nói cô có tiền hay không, người khác không biết, chẳng lẽ bản thân cô còn không biết sao?Nhưng nhớ đến việc còn phải tích góp phí chạy trốn, cuối cùng cũng không còn tự tin tiếp tục nói đến đề tài này nữa.Trong lòng Điền Mật nghĩ, đợi cô vượt qua cảnh khốn khó trước mắt, nhất định sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho các em, ăn đến phát ngấy thì thôi.Nghĩ như vậy, cô lại cẩn thận kẹp phong bì và tem vào trong sách giáo khoa cấp 3, đây chính là hi vọng của cô.Lúc đặt phong bì, Điền Mật cố tình nghiêng người che đi, tạm thời không muốn nói kế hoạch nhờ chị cả giúp cho bất cứ ai.Điền Lai Đễ mở tấm vải ra, giơ tay đo thử, cảm thấy tiếc của, còn có chút ghét bỏ:"Chị hai, sao lại mua màu như cho bà già mặc vậy, không đẹp bằng màu đỏ thẫm hoặc màu xanh lục."Nghe vậy, Điền Mật nhất thời không còn tâm trạng thương xuân bi thu nữa, cô trải mảnh vải ra với vẻ không tin nổi:"Kẻ ô vuông trẻ trung văn nghệ như thế này, sao lại bảo như cho bà già mặc?"Còn không đẹp bằng màu đỏ thẫm?Thấy chị hai không biết quý trọng, cầm mảnh vải đến mức nhăn nhúm, Điền Lai Đễ đau lòng giật lấy mảnh vải, vuốt nếp nhăn bên trên, sau đó gấp lại thật vuông vức, rồi mới nghiêm túc nói:"Bà nội chúng ta thích loại màu xanh tím này, các thím trong thôn cũng thích, không sợ bẩn."Nói đến đây, Điền Lai Đễ lại vuốt hoa văn trên tấm vải, nói với vẻ phấn khởi:"Nhưng chỉ có một mảnh thế này, đủ may một chiếc áo nhỏ thôi.Chị ơi, chị phải cất kỹ vào, nếu để anh cả thấy, chưa biết chừng lại lấy cho bà nội đó."Đừng nói, trong trí nhớ, chuyện mượn hoa dâng phật như thế, Điền Trường Khanh thật sự đã làm rất nhiều.Muốn lấy đồ của cô để đem đi khoe mẽ, không phải anh ta muốn ăn tẩn đấy chứ?Điền Mật lập tức đứng dậy, nhanh chóng cất mảnh vải vào trong thùng, lại vội vàng chạy sang phòng cha mẹ lấy khóa khóa chặt vào.Điền Lai Đễ có phải nói hơi cường điệu hóa rồi không?! Đầu thập niên 70, giá thịt heo là một đồng ba một cân, nếu có phiếu thì lại tính khác.Giá của cá không thể nào so với thịt heo được, dù Điền Mật bắt toàn là những con cá to hiếm thấy, tổng cộng là 19 cân, trong tình huống không có phiếu, cũng chỉ được hơn mười đồng.Nghe thì có vẻ không ít, nhưng tính ra cũng chỉ hơn năm hào một cân, nếu như tính cả phiếu, vẫn chưa bằng một phần tư giá thịt heo..

Chương 33: 33: Màu Của Bà Già