Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 40: 40: Đơn Vị Bộ Đội
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Sau đó Điền Mật chỉnh trang qua loa, xách túi bỏ chạy.Nhìn bóng lưng vội vã, còn tưởng rằng có chó dữ đuổi đằng sau.Mà trong lúc đó, cách đây hai ngàn cây số, sau khi đến thăm đội trưởng cũ, lại trải qua bảy tám ngày trên xe lửa, Lâu Lộ Hồi cùng hai đồng đội cuối cùng cũng quay về đơn vị bộ đội.Đơn vị bộ đội 836, phía Đông Bắc đất nước.Một đường trở về, hai người Lâu Lộ Hồi và đồng đội từ chỉ mặc một chiếc áo đơn đến thay cả một bộ quần áo dày dặn như hiện giờ, tổng cộng cũng chỉ mất khoảng một tuần lễ.Sau khi trở lại đơn vị, hai người bỏ hành lý xuống, đi tìm lữ đoàn trưởng báo cáo trước.Trung tuần tháng 11, vừa bước vào mùa đông, tỉnh H đã đổ vài trận tuyết lớn, lúc này bên ngoài vẫn có tuyết rơi như lông ngỗng.Mười giờ sáng, nhiệt độ khoảng âm 20°C, may mà thanh niên nhiều nhiệt lượng, Lâu Lộ Hồi và người đồng đội không sĩ diện hão để bản thân phải chịu tội, chạy thật nhanh đến phòng làm việc của lữ đoàn trưởng.Vừa vào cửa, Chu Kiến Thiết có đôi mắt hổ đã không nhịn được giậm giậm hai chân đã tê rần vì lạnh:"Uông Lữ, vì sao anh không đốt lò than sưởi ấm, em còn định đến chỗ anh sưởi ấm ké đây này."Uông Lữ vốn đang thảo luận với chính ủy Trần Cương của tiểu đoàn 3 về việc lấy một ít than tổ ong từ trong đơn vị ra, đưa cho mấy gia đình có hoàn cảnh khó khăn nhất, giúp họ vượt qua cửa ai khó khăn này.Gần đây nhiệt độ giảm rất sâu, bộ đội có quốc gia trợ cấp, mặc dù các chiến sĩ vất vả nhưng vẫn có thể chống chọi qua được, nhưng dân chúng xung quanh sinh hoạt vô cùng khó khăn.Uông Lữ đã trú đóng ở đơn vị 836 mười năm rồi, rất hiểu các vấn đề do thời tiết giá rét mang lại.Cho nên hằng năm sau khi vào mùa đông ông đều sẽ sắp xếp cho các chiến sĩ đi quét tuyết, dựng lại nhà bị sập cho các đồng hương khó khăn, đôi khi còn phải thắt lưng buộc bụng, chia ra một ít khẩu phần lương thực.Lúc này còn chưa kịp mừng vì hai cấp dưới đắc lực đã quay về đơn vị, giải quyết tình cảnh thiếu nhân lực trước mắt, ông đã thấy thằng ranh Chu Kiến Thiết ồn ào kêu ca.Uông Lữ giơ ngón tay lên chỉ vào anh ta, cười mắng:"Không có lò than, ông đây nhiều tuổi như vậy còn chịu được, thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu như cậu giả vờ yếu ớt cái đếch gì?"Tuy nói vậy, nhưng Uông Lữ vẫn lấy ra hai cốc trà đã tróc sơn, tự tay rót nước cho hai người..
Sau đó Điền Mật chỉnh trang qua loa, xách túi bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng vội vã, còn tưởng rằng có chó dữ đuổi đằng sau.
Mà trong lúc đó, cách đây hai ngàn cây số, sau khi đến thăm đội trưởng cũ, lại trải qua bảy tám ngày trên xe lửa, Lâu Lộ Hồi cùng hai đồng đội cuối cùng cũng quay về đơn vị bộ đội.
Đơn vị bộ đội 836, phía Đông Bắc đất nước.
Một đường trở về, hai người Lâu Lộ Hồi và đồng đội từ chỉ mặc một chiếc áo đơn đến thay cả một bộ quần áo dày dặn như hiện giờ, tổng cộng cũng chỉ mất khoảng một tuần lễ.
Sau khi trở lại đơn vị, hai người bỏ hành lý xuống, đi tìm lữ đoàn trưởng báo cáo trước.
Trung tuần tháng 11, vừa bước vào mùa đông, tỉnh H đã đổ vài trận tuyết lớn, lúc này bên ngoài vẫn có tuyết rơi như lông ngỗng.
Mười giờ sáng, nhiệt độ khoảng âm 20°C, may mà thanh niên nhiều nhiệt lượng, Lâu Lộ Hồi và người đồng đội không sĩ diện hão để bản thân phải chịu tội, chạy thật nhanh đến phòng làm việc của lữ đoàn trưởng.
Vừa vào cửa, Chu Kiến Thiết có đôi mắt hổ đã không nhịn được giậm giậm hai chân đã tê rần vì lạnh:"Uông Lữ, vì sao anh không đốt lò than sưởi ấm, em còn định đến chỗ anh sưởi ấm ké đây này.
"Uông Lữ vốn đang thảo luận với chính ủy Trần Cương của tiểu đoàn 3 về việc lấy một ít than tổ ong từ trong đơn vị ra, đưa cho mấy gia đình có hoàn cảnh khó khăn nhất, giúp họ vượt qua cửa ai khó khăn này.
Gần đây nhiệt độ giảm rất sâu, bộ đội có quốc gia trợ cấp, mặc dù các chiến sĩ vất vả nhưng vẫn có thể chống chọi qua được, nhưng dân chúng xung quanh sinh hoạt vô cùng khó khăn.
Uông Lữ đã trú đóng ở đơn vị 836 mười năm rồi, rất hiểu các vấn đề do thời tiết giá rét mang lại.
Cho nên hằng năm sau khi vào mùa đông ông đều sẽ sắp xếp cho các chiến sĩ đi quét tuyết, dựng lại nhà bị sập cho các đồng hương khó khăn, đôi khi còn phải thắt lưng buộc bụng, chia ra một ít khẩu phần lương thực.
Lúc này còn chưa kịp mừng vì hai cấp dưới đắc lực đã quay về đơn vị, giải quyết tình cảnh thiếu nhân lực trước mắt, ông đã thấy thằng ranh Chu Kiến Thiết ồn ào kêu ca.
Uông Lữ giơ ngón tay lên chỉ vào anh ta, cười mắng:"Không có lò than, ông đây nhiều tuổi như vậy còn chịu được, thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu như cậu giả vờ yếu ớt cái đếch gì?"Tuy nói vậy, nhưng Uông Lữ vẫn lấy ra hai cốc trà đã tróc sơn, tự tay rót nước cho hai người.
.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Sau đó Điền Mật chỉnh trang qua loa, xách túi bỏ chạy.Nhìn bóng lưng vội vã, còn tưởng rằng có chó dữ đuổi đằng sau.Mà trong lúc đó, cách đây hai ngàn cây số, sau khi đến thăm đội trưởng cũ, lại trải qua bảy tám ngày trên xe lửa, Lâu Lộ Hồi cùng hai đồng đội cuối cùng cũng quay về đơn vị bộ đội.Đơn vị bộ đội 836, phía Đông Bắc đất nước.Một đường trở về, hai người Lâu Lộ Hồi và đồng đội từ chỉ mặc một chiếc áo đơn đến thay cả một bộ quần áo dày dặn như hiện giờ, tổng cộng cũng chỉ mất khoảng một tuần lễ.Sau khi trở lại đơn vị, hai người bỏ hành lý xuống, đi tìm lữ đoàn trưởng báo cáo trước.Trung tuần tháng 11, vừa bước vào mùa đông, tỉnh H đã đổ vài trận tuyết lớn, lúc này bên ngoài vẫn có tuyết rơi như lông ngỗng.Mười giờ sáng, nhiệt độ khoảng âm 20°C, may mà thanh niên nhiều nhiệt lượng, Lâu Lộ Hồi và người đồng đội không sĩ diện hão để bản thân phải chịu tội, chạy thật nhanh đến phòng làm việc của lữ đoàn trưởng.Vừa vào cửa, Chu Kiến Thiết có đôi mắt hổ đã không nhịn được giậm giậm hai chân đã tê rần vì lạnh:"Uông Lữ, vì sao anh không đốt lò than sưởi ấm, em còn định đến chỗ anh sưởi ấm ké đây này."Uông Lữ vốn đang thảo luận với chính ủy Trần Cương của tiểu đoàn 3 về việc lấy một ít than tổ ong từ trong đơn vị ra, đưa cho mấy gia đình có hoàn cảnh khó khăn nhất, giúp họ vượt qua cửa ai khó khăn này.Gần đây nhiệt độ giảm rất sâu, bộ đội có quốc gia trợ cấp, mặc dù các chiến sĩ vất vả nhưng vẫn có thể chống chọi qua được, nhưng dân chúng xung quanh sinh hoạt vô cùng khó khăn.Uông Lữ đã trú đóng ở đơn vị 836 mười năm rồi, rất hiểu các vấn đề do thời tiết giá rét mang lại.Cho nên hằng năm sau khi vào mùa đông ông đều sẽ sắp xếp cho các chiến sĩ đi quét tuyết, dựng lại nhà bị sập cho các đồng hương khó khăn, đôi khi còn phải thắt lưng buộc bụng, chia ra một ít khẩu phần lương thực.Lúc này còn chưa kịp mừng vì hai cấp dưới đắc lực đã quay về đơn vị, giải quyết tình cảnh thiếu nhân lực trước mắt, ông đã thấy thằng ranh Chu Kiến Thiết ồn ào kêu ca.Uông Lữ giơ ngón tay lên chỉ vào anh ta, cười mắng:"Không có lò than, ông đây nhiều tuổi như vậy còn chịu được, thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu như cậu giả vờ yếu ớt cái đếch gì?"Tuy nói vậy, nhưng Uông Lữ vẫn lấy ra hai cốc trà đã tróc sơn, tự tay rót nước cho hai người..