Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa…
Chương 45: 45: Hoàn Cảnh Mới
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Trần Cương không phải là loại đàn ông về nhà là thành ông tướng, đợi vợ mượn được thịt quay về, bèn giao con gái cho con trai, đứng dậy xuống bếp giúp vợ nấu cơm, tiện thể trò truyện với chị về việc lữ đoàn trưởng lại giục đồng đội kết hôn.Điền Vũ thương chồng, bàn tay nứt nẻ chảy cả máu rồi, không cho anh ấy động vào nước lạnh, chỉ bảo anh ấy ngồi trong bếp đập tỏi, tiện thể sưởi ấm:"Tiểu đoàn trưởng Lâu và phó tiểu đoàn trưởng Chu, điều kiện của hai người đều rất tốt, còn là người Bắc Kinh, nên ánh mắt cao hơn người cũng là chuyện bình thường."Cũng là sau khi đi theo vào đơn vị bộ đội, Điền Vũ mới biết được quốc gia vẫn còn nơi có hoàn cảnh ác liệt như vậy.Lại nói, mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều rồi, đến giờ chị vẫn còn nhớ, tám năm trước, đầu thập niên 60, chị vừa mới tới đơn vị, nơi đây chỉ là một vùng hoang vắng đáng sợ, còn có rất nhiều ao đầm, lúc trước chưa từng nghe thấy thứ này, nếu rơi xuống đó có thể sẽ mất mạng.Qua mấy năm nỗ lực, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên, ít nhất chị có thể ở trong nhà mái ngói.Còn một điều nữa, cũng là khi đến đây, Điền Vũ mới biết quan hệ nam nữ ở nơi này hỗn loạn đến mức nào.Lúc đầu, chị khinh thường người bản địa, cũng không phải vì cảm giác vượt trội về vùng miền gì, mà là họ có cái nhìn rất thoáng về việc nam nữ lăn lộn một chỗ với nhau.Điều bất thường là bất kể hai vợ chồng ra ngoài ngủ với người khác cũng sẽ không làm náo loạn đến mức ly hôn.Người ở trong thôn cho rằng ly hôn chính là muốn sở hữu tài sản riêng, đây chính là phản động.Sau đó ở thời gian dài, Điền Vũ mới hiểu bởi vì hoàn cảnh cuộc sống bế tắc, hơn nữa chính sách cũng không cho phép thì cũng không dám làm, lúc không có bất cứ trò giải trí gì, chút chuyện nam nữ khó tránh khỏi bị phóng đại, theo đuổi.Lúc chị đến thôn mua thịt dê, còn nghe nói có vài người không để ý, lúc làm chuyện đó còn không tránh né con cái.Tuy rằng vẫn không hiểu, nhưng cũng không có tâm lý coi thường người ta nữa.Nhưng bảo hai sinh viên đại học như tiểu đoàn trưởng Lâu và phó tiểu đoàn trưởng Chu tìm vợ trong hoàn cảnh này, quả thực là làm khó người ta.Không phải là đứng ở thế cao cao tại thượng, chỉ là cảm thấy nếu đã kết hôn, dù sao cũng phải môn đăng gộ đối, thứ nữa là phải có tiếng nói chung, đúng không?.
Trần Cương không phải là loại đàn ông về nhà là thành ông tướng, đợi vợ mượn được thịt quay về, bèn giao con gái cho con trai, đứng dậy xuống bếp giúp vợ nấu cơm, tiện thể trò truyện với chị về việc lữ đoàn trưởng lại giục đồng đội kết hôn.
Điền Vũ thương chồng, bàn tay nứt nẻ chảy cả máu rồi, không cho anh ấy động vào nước lạnh, chỉ bảo anh ấy ngồi trong bếp đập tỏi, tiện thể sưởi ấm:"Tiểu đoàn trưởng Lâu và phó tiểu đoàn trưởng Chu, điều kiện của hai người đều rất tốt, còn là người Bắc Kinh, nên ánh mắt cao hơn người cũng là chuyện bình thường.
"Cũng là sau khi đi theo vào đơn vị bộ đội, Điền Vũ mới biết được quốc gia vẫn còn nơi có hoàn cảnh ác liệt như vậy.
Lại nói, mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều rồi, đến giờ chị vẫn còn nhớ, tám năm trước, đầu thập niên 60, chị vừa mới tới đơn vị, nơi đây chỉ là một vùng hoang vắng đáng sợ, còn có rất nhiều ao đầm, lúc trước chưa từng nghe thấy thứ này, nếu rơi xuống đó có thể sẽ mất mạng.
Qua mấy năm nỗ lực, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên, ít nhất chị có thể ở trong nhà mái ngói.
Còn một điều nữa, cũng là khi đến đây, Điền Vũ mới biết quan hệ nam nữ ở nơi này hỗn loạn đến mức nào.
Lúc đầu, chị khinh thường người bản địa, cũng không phải vì cảm giác vượt trội về vùng miền gì, mà là họ có cái nhìn rất thoáng về việc nam nữ lăn lộn một chỗ với nhau.
Điều bất thường là bất kể hai vợ chồng ra ngoài ngủ với người khác cũng sẽ không làm náo loạn đến mức ly hôn.
Người ở trong thôn cho rằng ly hôn chính là muốn sở hữu tài sản riêng, đây chính là phản động.
Sau đó ở thời gian dài, Điền Vũ mới hiểu bởi vì hoàn cảnh cuộc sống bế tắc, hơn nữa chính sách cũng không cho phép thì cũng không dám làm, lúc không có bất cứ trò giải trí gì, chút chuyện nam nữ khó tránh khỏi bị phóng đại, theo đuổi.
Lúc chị đến thôn mua thịt dê, còn nghe nói có vài người không để ý, lúc làm chuyện đó còn không tránh né con cái.
Tuy rằng vẫn không hiểu, nhưng cũng không có tâm lý coi thường người ta nữa.
Nhưng bảo hai sinh viên đại học như tiểu đoàn trưởng Lâu và phó tiểu đoàn trưởng Chu tìm vợ trong hoàn cảnh này, quả thực là làm khó người ta.
Không phải là đứng ở thế cao cao tại thượng, chỉ là cảm thấy nếu đã kết hôn, dù sao cũng phải môn đăng gộ đối, thứ nữa là phải có tiếng nói chung, đúng không?.
Thập Niên 70 Gả Chồng Vạn DặmTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngPhía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài. Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước. Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!. Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành. Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước. "Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên. Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông. Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi. Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có. Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa… Trần Cương không phải là loại đàn ông về nhà là thành ông tướng, đợi vợ mượn được thịt quay về, bèn giao con gái cho con trai, đứng dậy xuống bếp giúp vợ nấu cơm, tiện thể trò truyện với chị về việc lữ đoàn trưởng lại giục đồng đội kết hôn.Điền Vũ thương chồng, bàn tay nứt nẻ chảy cả máu rồi, không cho anh ấy động vào nước lạnh, chỉ bảo anh ấy ngồi trong bếp đập tỏi, tiện thể sưởi ấm:"Tiểu đoàn trưởng Lâu và phó tiểu đoàn trưởng Chu, điều kiện của hai người đều rất tốt, còn là người Bắc Kinh, nên ánh mắt cao hơn người cũng là chuyện bình thường."Cũng là sau khi đi theo vào đơn vị bộ đội, Điền Vũ mới biết được quốc gia vẫn còn nơi có hoàn cảnh ác liệt như vậy.Lại nói, mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều rồi, đến giờ chị vẫn còn nhớ, tám năm trước, đầu thập niên 60, chị vừa mới tới đơn vị, nơi đây chỉ là một vùng hoang vắng đáng sợ, còn có rất nhiều ao đầm, lúc trước chưa từng nghe thấy thứ này, nếu rơi xuống đó có thể sẽ mất mạng.Qua mấy năm nỗ lực, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên, ít nhất chị có thể ở trong nhà mái ngói.Còn một điều nữa, cũng là khi đến đây, Điền Vũ mới biết quan hệ nam nữ ở nơi này hỗn loạn đến mức nào.Lúc đầu, chị khinh thường người bản địa, cũng không phải vì cảm giác vượt trội về vùng miền gì, mà là họ có cái nhìn rất thoáng về việc nam nữ lăn lộn một chỗ với nhau.Điều bất thường là bất kể hai vợ chồng ra ngoài ngủ với người khác cũng sẽ không làm náo loạn đến mức ly hôn.Người ở trong thôn cho rằng ly hôn chính là muốn sở hữu tài sản riêng, đây chính là phản động.Sau đó ở thời gian dài, Điền Vũ mới hiểu bởi vì hoàn cảnh cuộc sống bế tắc, hơn nữa chính sách cũng không cho phép thì cũng không dám làm, lúc không có bất cứ trò giải trí gì, chút chuyện nam nữ khó tránh khỏi bị phóng đại, theo đuổi.Lúc chị đến thôn mua thịt dê, còn nghe nói có vài người không để ý, lúc làm chuyện đó còn không tránh né con cái.Tuy rằng vẫn không hiểu, nhưng cũng không có tâm lý coi thường người ta nữa.Nhưng bảo hai sinh viên đại học như tiểu đoàn trưởng Lâu và phó tiểu đoàn trưởng Chu tìm vợ trong hoàn cảnh này, quả thực là làm khó người ta.Không phải là đứng ở thế cao cao tại thượng, chỉ là cảm thấy nếu đã kết hôn, dù sao cũng phải môn đăng gộ đối, thứ nữa là phải có tiếng nói chung, đúng không?.