Tác giả:

Năm 1997, Los Angeles, cuối thu.Ánh sáng từ chiếc đèn dầu nhỏ như hạt đậu, tiếng gió tiếng mưa ngoài cửa sổ, nơi thành phố buồn này, Triệu Thư Hàng vẫn ngồi đó, mấy tiếng đồng hồ trước anh đã nhận được một cuộc điện thoại.Kết thúc cuộc gọi, mở cửa thư phòng ra.Sô pha thật mềm mại, tiếng chuông đồng hồ cổ đột ngột vang lên, thâm trầm già nua, đêm khuya lặng lẽ tới.Triệu Thư Hàng sờ sờ túi áo choàng dài mặc ở nhà, bên trong có một phong thư, phong thư này suýt chút nữa đã bị đứa nhỏ ném vào bồn cầu rồi.Chính đứa nhỏ cũng không biết rằng, thứ mà nó định ném đi đó, tương lai sẽ là quà sinh nhật tuổi 15 của nó."Bây giờ nó còn quá nhỏ". Người phụ nữ viết bức thư này đã nói vậy.Ký ức tự nhiên ùa về.Sáng sớm hôm đó, cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì, người phụ nữ sai người hầu mang đến cho mình bút cùng giấy viết thư.Vì thế mà hiện tại mới có bức thư xuất hiện trong túi áo của Triệu Thư Hàng.Lúc viết thư, đứa nhỏ mới vừa tròn 4 tuổi, đang ngủ phì phò bên cạnh họ.Viết thư xong, nhìn đứa…

Chương 36: Chương 6.1: Chàng Trai Xinh Đẹp

Truất Quyền Trai ĐẹpTác giả: LoạnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 1997, Los Angeles, cuối thu.Ánh sáng từ chiếc đèn dầu nhỏ như hạt đậu, tiếng gió tiếng mưa ngoài cửa sổ, nơi thành phố buồn này, Triệu Thư Hàng vẫn ngồi đó, mấy tiếng đồng hồ trước anh đã nhận được một cuộc điện thoại.Kết thúc cuộc gọi, mở cửa thư phòng ra.Sô pha thật mềm mại, tiếng chuông đồng hồ cổ đột ngột vang lên, thâm trầm già nua, đêm khuya lặng lẽ tới.Triệu Thư Hàng sờ sờ túi áo choàng dài mặc ở nhà, bên trong có một phong thư, phong thư này suýt chút nữa đã bị đứa nhỏ ném vào bồn cầu rồi.Chính đứa nhỏ cũng không biết rằng, thứ mà nó định ném đi đó, tương lai sẽ là quà sinh nhật tuổi 15 của nó."Bây giờ nó còn quá nhỏ". Người phụ nữ viết bức thư này đã nói vậy.Ký ức tự nhiên ùa về.Sáng sớm hôm đó, cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì, người phụ nữ sai người hầu mang đến cho mình bút cùng giấy viết thư.Vì thế mà hiện tại mới có bức thư xuất hiện trong túi áo của Triệu Thư Hàng.Lúc viết thư, đứa nhỏ mới vừa tròn 4 tuổi, đang ngủ phì phò bên cạnh họ.Viết thư xong, nhìn đứa… Đúng chín giờ, Triệu Thư Hàng vẫn chưa xuất hiện.Triệu Chi Liên ngay lập tức tắt điện thoại và rời khỏi nhà hàng.Cô thực sự sẽ làm điều gì đó để Triệu Thư Hàng phải hối hận sao?Cũng không đến nỗi là không nỡ.Còn nhớ cái thời kỳ mà chưa biết trời cao đất dày là gì ấy, chỉ vì Triệu Thư Hàng không làm theo một nguyện vọng của cô, mà cô đã bày ra một trò khôi hài là nuốt thật nhiều thuốc ngủ sau đó chơi trò hấp hối, lúc đó sắc mặt người kia đã tái xanh vì sợ hãi. Sau khi cô đã được thỏa ý nguyện, có được tất cả những gì mình mong muốn, lúc này cô mới cười hì hì nói ra sự thật, rằng cô chỉ vừa uống chút nước rửa chén mà thôi, người đàn ông kia đã sai quản gia đi tìm cây gậy, cây gậy đập vào lòng bàn tay cô, đau đến phát khóc đau đến muốn đi tìm mẹ và ông ngoại. Sau đó, người đàn ông vùi mặt vào lòng bàn tay cô, nói: " Chi Liên ngốc, bị đánh đau sao con không chạy? " Đến giờ phút này đây Triệu Chi Liên vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó nước mắt chảy từ hốc mắt của người kia chảy vào vết thương ở lòng bàn tay do bị gậy đánh của cô, rất đau, cái loại đau này khác hẳn ngày xưa. Đến dêm khuya, người đàn ông theo thường lệ lại mở cửa phòng cô, hôn lên trán cô. " Chi Liên, bố chỉ có con thôi ". Thay vì câu " Chi Liên, chúc con ngủ ngon " như bình thường. Từ đó về sau, cô không bao giờ quên được cái tư vị khi dòng nước mắt ấy thấm vào lòng bàn tay đã bị thương do bị cây gậy đánh đó.Mặc dù không thể tạo ra những sự kiện quá mức cực đoan để đạt mục đích trừng phạt Triệu Thư Hàng, nhưng phải làm điều gì đó để nói với Triệu Thư Hàng rằng cô đang rất không vui.Rời khỏi nhà hàng, Triệu Chi Liên đến quán bar.Xưa nay Triệu Chi Liên luôn rất biết cách để tự bảo vệ bản than mình luôn, cô chọn một quán bar cách nơi ở của Trân không xa, khi muốn uống rượu, cô đưa địa chỉ nhà cho người phục vụ, địa chỉ này đủ để làm nản lòng một số người có chủ đích muốn tiếp cận cô. Sau đó, Triệu Chi Liên đưa cho người phục vụ hai mươi đô la và số điện thoại di động của Kiều Tri Trân, đồng thời nghiêm túc dặn dò, nếu nhận thấy cô đã uống đến thần trí mơ hồ thì lập tức gọi vào số điện thoại di động đó, và cô yêu cầu người phục vụ nói với chủ nhân của số điện thoại đó rằng cô đang giận gia đình và không muốn về nhà.Vừa Say bất tỉnh nhân sự, vừa qua đêm không về, chuyện này có thể khiến một Triệu Thư Hàng phải thức trắng đêm nhận ra rằng đây là một loại phản kháng của một người đã lớn.Mọi thứ đang đi theo hướng mà Triệu Chi Liên mong muốn.Lượng rượu uống vào đã đạt đến một mức nhất định, ly rượu trước mặt đã chuyển sang chế độ độ di động sau đó Kiều Tri Trân xuất hiện.Ồ, Kiều Tri Trân dường như còn mang theo người trợ giúp, cô chớp mắt thật mạnh và mơ hồ nhìn thấy người tới là Vu Lan.Ngay cả khi bản thân đang ở tình trạng hỗn loạn, Triệu Chi Liên vẫn không quên suýt xoa cảm than sự ưu ái của tạo hóa dành cho Lan, cô hướng tới khuôn mặt xinh đẹp của Vu Lan mỉm cười.

Đúng chín giờ, Triệu Thư Hàng vẫn chưa xuất hiện.

Triệu Chi Liên ngay lập tức tắt điện thoại và rời khỏi nhà hàng.

Cô thực sự sẽ làm điều gì đó để Triệu Thư Hàng phải hối hận sao?

Cũng không đến nỗi là không nỡ.

Còn nhớ cái thời kỳ mà chưa biết trời cao đất dày là gì ấy, chỉ vì Triệu Thư Hàng không làm theo một nguyện vọng của cô, mà cô đã bày ra một trò khôi hài là nuốt thật nhiều thuốc ngủ sau đó chơi trò hấp hối, lúc đó sắc mặt người kia đã tái xanh vì sợ hãi. Sau khi cô đã được thỏa ý nguyện, có được tất cả những gì mình mong muốn, lúc này cô mới cười hì hì nói ra sự thật, rằng cô chỉ vừa uống chút nước rửa chén mà thôi, người đàn ông kia đã sai quản gia đi tìm cây gậy, cây gậy đập vào lòng bàn tay cô, đau đến phát khóc đau đến muốn đi tìm mẹ và ông ngoại. Sau đó, người đàn ông vùi mặt vào lòng bàn tay cô, nói: " Chi Liên ngốc, bị đánh đau sao con không chạy? " Đến giờ phút này đây Triệu Chi Liên vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó nước mắt chảy từ hốc mắt của người kia chảy vào vết thương ở lòng bàn tay do bị gậy đánh của cô, rất đau, cái loại đau này khác hẳn ngày xưa. Đến dêm khuya, người đàn ông theo thường lệ lại mở cửa phòng cô, hôn lên trán cô. " Chi Liên, bố chỉ có con thôi ". Thay vì câu " Chi Liên, chúc con ngủ ngon " như bình thường. Từ đó về sau, cô không bao giờ quên được cái tư vị khi dòng nước mắt ấy thấm vào lòng bàn tay đã bị thương do bị cây gậy đánh đó.

Mặc dù không thể tạo ra những sự kiện quá mức cực đoan để đạt mục đích trừng phạt Triệu Thư Hàng, nhưng phải làm điều gì đó để nói với Triệu Thư Hàng rằng cô đang rất không vui.

Rời khỏi nhà hàng, Triệu Chi Liên đến quán bar.

Xưa nay Triệu Chi Liên luôn rất biết cách để tự bảo vệ bản than mình luôn, cô chọn một quán bar cách nơi ở của Trân không xa, khi muốn uống rượu, cô đưa địa chỉ nhà cho người phục vụ, địa chỉ này đủ để làm nản lòng một số người có chủ đích muốn tiếp cận cô. Sau đó, Triệu Chi Liên đưa cho người phục vụ hai mươi đô la và số điện thoại di động của Kiều Tri Trân, đồng thời nghiêm túc dặn dò, nếu nhận thấy cô đã uống đến thần trí mơ hồ thì lập tức gọi vào số điện thoại di động đó, và cô yêu cầu người phục vụ nói với chủ nhân của số điện thoại đó rằng cô đang giận gia đình và không muốn về nhà.

Vừa Say bất tỉnh nhân sự, vừa qua đêm không về, chuyện này có thể khiến một Triệu Thư Hàng phải thức trắng đêm nhận ra rằng đây là một loại phản kháng của một người đã lớn.

Mọi thứ đang đi theo hướng mà Triệu Chi Liên mong muốn.

Lượng rượu uống vào đã đạt đến một mức nhất định, ly rượu trước mặt đã chuyển sang chế độ độ di động sau đó Kiều Tri Trân xuất hiện.

Ồ, Kiều Tri Trân dường như còn mang theo người trợ giúp, cô chớp mắt thật mạnh và mơ hồ nhìn thấy người tới là Vu Lan.

Ngay cả khi bản thân đang ở tình trạng hỗn loạn, Triệu Chi Liên vẫn không quên suýt xoa cảm than sự ưu ái của tạo hóa dành cho Lan, cô hướng tới khuôn mặt xinh đẹp của Vu Lan mỉm cười.

Truất Quyền Trai ĐẹpTác giả: LoạnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 1997, Los Angeles, cuối thu.Ánh sáng từ chiếc đèn dầu nhỏ như hạt đậu, tiếng gió tiếng mưa ngoài cửa sổ, nơi thành phố buồn này, Triệu Thư Hàng vẫn ngồi đó, mấy tiếng đồng hồ trước anh đã nhận được một cuộc điện thoại.Kết thúc cuộc gọi, mở cửa thư phòng ra.Sô pha thật mềm mại, tiếng chuông đồng hồ cổ đột ngột vang lên, thâm trầm già nua, đêm khuya lặng lẽ tới.Triệu Thư Hàng sờ sờ túi áo choàng dài mặc ở nhà, bên trong có một phong thư, phong thư này suýt chút nữa đã bị đứa nhỏ ném vào bồn cầu rồi.Chính đứa nhỏ cũng không biết rằng, thứ mà nó định ném đi đó, tương lai sẽ là quà sinh nhật tuổi 15 của nó."Bây giờ nó còn quá nhỏ". Người phụ nữ viết bức thư này đã nói vậy.Ký ức tự nhiên ùa về.Sáng sớm hôm đó, cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì, người phụ nữ sai người hầu mang đến cho mình bút cùng giấy viết thư.Vì thế mà hiện tại mới có bức thư xuất hiện trong túi áo của Triệu Thư Hàng.Lúc viết thư, đứa nhỏ mới vừa tròn 4 tuổi, đang ngủ phì phò bên cạnh họ.Viết thư xong, nhìn đứa… Đúng chín giờ, Triệu Thư Hàng vẫn chưa xuất hiện.Triệu Chi Liên ngay lập tức tắt điện thoại và rời khỏi nhà hàng.Cô thực sự sẽ làm điều gì đó để Triệu Thư Hàng phải hối hận sao?Cũng không đến nỗi là không nỡ.Còn nhớ cái thời kỳ mà chưa biết trời cao đất dày là gì ấy, chỉ vì Triệu Thư Hàng không làm theo một nguyện vọng của cô, mà cô đã bày ra một trò khôi hài là nuốt thật nhiều thuốc ngủ sau đó chơi trò hấp hối, lúc đó sắc mặt người kia đã tái xanh vì sợ hãi. Sau khi cô đã được thỏa ý nguyện, có được tất cả những gì mình mong muốn, lúc này cô mới cười hì hì nói ra sự thật, rằng cô chỉ vừa uống chút nước rửa chén mà thôi, người đàn ông kia đã sai quản gia đi tìm cây gậy, cây gậy đập vào lòng bàn tay cô, đau đến phát khóc đau đến muốn đi tìm mẹ và ông ngoại. Sau đó, người đàn ông vùi mặt vào lòng bàn tay cô, nói: " Chi Liên ngốc, bị đánh đau sao con không chạy? " Đến giờ phút này đây Triệu Chi Liên vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó nước mắt chảy từ hốc mắt của người kia chảy vào vết thương ở lòng bàn tay do bị gậy đánh của cô, rất đau, cái loại đau này khác hẳn ngày xưa. Đến dêm khuya, người đàn ông theo thường lệ lại mở cửa phòng cô, hôn lên trán cô. " Chi Liên, bố chỉ có con thôi ". Thay vì câu " Chi Liên, chúc con ngủ ngon " như bình thường. Từ đó về sau, cô không bao giờ quên được cái tư vị khi dòng nước mắt ấy thấm vào lòng bàn tay đã bị thương do bị cây gậy đánh đó.Mặc dù không thể tạo ra những sự kiện quá mức cực đoan để đạt mục đích trừng phạt Triệu Thư Hàng, nhưng phải làm điều gì đó để nói với Triệu Thư Hàng rằng cô đang rất không vui.Rời khỏi nhà hàng, Triệu Chi Liên đến quán bar.Xưa nay Triệu Chi Liên luôn rất biết cách để tự bảo vệ bản than mình luôn, cô chọn một quán bar cách nơi ở của Trân không xa, khi muốn uống rượu, cô đưa địa chỉ nhà cho người phục vụ, địa chỉ này đủ để làm nản lòng một số người có chủ đích muốn tiếp cận cô. Sau đó, Triệu Chi Liên đưa cho người phục vụ hai mươi đô la và số điện thoại di động của Kiều Tri Trân, đồng thời nghiêm túc dặn dò, nếu nhận thấy cô đã uống đến thần trí mơ hồ thì lập tức gọi vào số điện thoại di động đó, và cô yêu cầu người phục vụ nói với chủ nhân của số điện thoại đó rằng cô đang giận gia đình và không muốn về nhà.Vừa Say bất tỉnh nhân sự, vừa qua đêm không về, chuyện này có thể khiến một Triệu Thư Hàng phải thức trắng đêm nhận ra rằng đây là một loại phản kháng của một người đã lớn.Mọi thứ đang đi theo hướng mà Triệu Chi Liên mong muốn.Lượng rượu uống vào đã đạt đến một mức nhất định, ly rượu trước mặt đã chuyển sang chế độ độ di động sau đó Kiều Tri Trân xuất hiện.Ồ, Kiều Tri Trân dường như còn mang theo người trợ giúp, cô chớp mắt thật mạnh và mơ hồ nhìn thấy người tới là Vu Lan.Ngay cả khi bản thân đang ở tình trạng hỗn loạn, Triệu Chi Liên vẫn không quên suýt xoa cảm than sự ưu ái của tạo hóa dành cho Lan, cô hướng tới khuôn mặt xinh đẹp của Vu Lan mỉm cười.

Chương 36: Chương 6.1: Chàng Trai Xinh Đẹp