Tháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm…
Chương 9: 9: Thân Phận
Thập Niên 80 Xuyên Không Thành Con GhẻTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm… Từ khi Cát Tuyết có ký ức đến nay thì cái cây này đã tồn tại ở đây rồi, không biết rõ là đã sống được bao nhiêu năm rồi.Lúc này, trên cây nở đầy hoa màu vàng nhạt, gió nhẹ thổi qua, một mùi thơm thấm vào ruột gan thuận theo gió tản đến.Nhưng mà, Cát Tuyết lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp như vậy, suy nghĩ của chị chẳng biết đã bắt đầu phát tán từ lúc nào nữa.=Nàng không phải là Cát Tuyết.Nàng là Cát Ánh Tuyết, đích trưởng nữ của nhà huyện lệnh thất phẩm, đến từ vương triều Khang Tuấn.Trước năm bảy tuổi, nàng lớn lên dưới gối mẫu thân, mẫu thân nàng xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có ở Giang Nam, ông bà ngoại yêu thương con gái, hứa cho số lượng lớn hồi môn, gả con gái cho phụ thân lúc đó vừa trở thành cử nhân.Sau khi cưới năm thứ hai, phụ thân xếp cuối bảng tiến sĩ, mẫu thân lấy ra một số tiền lớn từ trong của hồi môn, tìm cho phụ thân một chức vị tốt ở Giang Nam giàu có, làm một quan huyện.Lúc Cát Ánh Tuyết được sinh ra, phụ mẫu rất yêu thương nhau, nàng là đứa con đầu lòng nên cho dù là con gái thì cũng sống rất tùy ý tự do tự tại.Chỉ là tiệc vui chóng tàn, mấy năm sau, mẫu thân mang thai lần hai, lúc sinh con thì một xác hai mạng, bỏ lại nàng khi đó vừa tròn bảy tuổi.Cát Ánh Tuyết cho rằng phụ thân mình sẽ đau lòng lắm, không ngờ rằng mẫu thân vừa qua đời được bảy ngày thì phụ thân đã cưới tiếp mẹ kế rồi.=Mẹ kế là thứ tiểu thư nhà quận trưởng ngũ phẩm, ngoài mặt thì ngọt ngào nhưng mà sau lưng thì xấu xa.Cát Ánh Tuyết nho nhỏ chịu không ít đau khổ vì bà ta.Trông thấy cháu gái càng ngày càng khúm núm, ông ngoại thương nàng, nhờ vả không ít quan hệ mới dùng một số tiền lớn xin cho nàng một vị ma ma từ trong cung ra, lúc này cuộc sống của nàng mới tốt hơn một chút.Sau đó nữa, Cát Ánh Tuyết vì không làm ngứa mắt mẹ kế, ngoại trừ một số ít lần thỉnh an thì dường như nàng đều ở trong viện của mình, không bước chân ra khỏi cửa.Ma ma là một người chưa từng gả cho người ta, không có con cái, ở chung lâu dần dần bà đau lòng cho cô gái nhỏ, bắt đầu dạy nàng cầm kỳ thi họa, dạy nàng quản lý tiền bạc, dạy nàng hiểu chuyện.Giống như một người mẫu thân, tận tâm tận sức.Cũng chính bởi vì có ma ma tận tâm cẩn thận dạy bảo, mới tạo ra được một Cát Ánh Tuyết làm ngứa mắt mẹ kế, khi nàng đến độ tuổi kết hôn, vì ngại mất mặt, và chuyện hôn nhân tương lai của muội muội nên cũng không làm quá tuyệt tình, nhưng mà cũng không được tốt hơn bao nhiêu, bà ta hứa gả nàng cho người xuất thân nhà nghèo - Trần Lương Tài..
Từ khi Cát Tuyết có ký ức đến nay thì cái cây này đã tồn tại ở đây rồi, không biết rõ là đã sống được bao nhiêu năm rồi.
Lúc này, trên cây nở đầy hoa màu vàng nhạt, gió nhẹ thổi qua, một mùi thơm thấm vào ruột gan thuận theo gió tản đến.
Nhưng mà, Cát Tuyết lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp như vậy, suy nghĩ của chị chẳng biết đã bắt đầu phát tán từ lúc nào nữa.
=Nàng không phải là Cát Tuyết.
Nàng là Cát Ánh Tuyết, đích trưởng nữ của nhà huyện lệnh thất phẩm, đến từ vương triều Khang Tuấn.
Trước năm bảy tuổi, nàng lớn lên dưới gối mẫu thân, mẫu thân nàng xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có ở Giang Nam, ông bà ngoại yêu thương con gái, hứa cho số lượng lớn hồi môn, gả con gái cho phụ thân lúc đó vừa trở thành cử nhân.
Sau khi cưới năm thứ hai, phụ thân xếp cuối bảng tiến sĩ, mẫu thân lấy ra một số tiền lớn từ trong của hồi môn, tìm cho phụ thân một chức vị tốt ở Giang Nam giàu có, làm một quan huyện.
Lúc Cát Ánh Tuyết được sinh ra, phụ mẫu rất yêu thương nhau, nàng là đứa con đầu lòng nên cho dù là con gái thì cũng sống rất tùy ý tự do tự tại.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, mấy năm sau, mẫu thân mang thai lần hai, lúc sinh con thì một xác hai mạng, bỏ lại nàng khi đó vừa tròn bảy tuổi.
Cát Ánh Tuyết cho rằng phụ thân mình sẽ đau lòng lắm, không ngờ rằng mẫu thân vừa qua đời được bảy ngày thì phụ thân đã cưới tiếp mẹ kế rồi.
=Mẹ kế là thứ tiểu thư nhà quận trưởng ngũ phẩm, ngoài mặt thì ngọt ngào nhưng mà sau lưng thì xấu xa.
Cát Ánh Tuyết nho nhỏ chịu không ít đau khổ vì bà ta.
Trông thấy cháu gái càng ngày càng khúm núm, ông ngoại thương nàng, nhờ vả không ít quan hệ mới dùng một số tiền lớn xin cho nàng một vị ma ma từ trong cung ra, lúc này cuộc sống của nàng mới tốt hơn một chút.
Sau đó nữa, Cát Ánh Tuyết vì không làm ngứa mắt mẹ kế, ngoại trừ một số ít lần thỉnh an thì dường như nàng đều ở trong viện của mình, không bước chân ra khỏi cửa.
Ma ma là một người chưa từng gả cho người ta, không có con cái, ở chung lâu dần dần bà đau lòng cho cô gái nhỏ, bắt đầu dạy nàng cầm kỳ thi họa, dạy nàng quản lý tiền bạc, dạy nàng hiểu chuyện.
Giống như một người mẫu thân, tận tâm tận sức.
Cũng chính bởi vì có ma ma tận tâm cẩn thận dạy bảo, mới tạo ra được một Cát Ánh Tuyết làm ngứa mắt mẹ kế, khi nàng đến độ tuổi kết hôn, vì ngại mất mặt, và chuyện hôn nhân tương lai của muội muội nên cũng không làm quá tuyệt tình, nhưng mà cũng không được tốt hơn bao nhiêu, bà ta hứa gả nàng cho người xuất thân nhà nghèo - Trần Lương Tài.
.
Thập Niên 80 Xuyên Không Thành Con GhẻTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm… Từ khi Cát Tuyết có ký ức đến nay thì cái cây này đã tồn tại ở đây rồi, không biết rõ là đã sống được bao nhiêu năm rồi.Lúc này, trên cây nở đầy hoa màu vàng nhạt, gió nhẹ thổi qua, một mùi thơm thấm vào ruột gan thuận theo gió tản đến.Nhưng mà, Cát Tuyết lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp như vậy, suy nghĩ của chị chẳng biết đã bắt đầu phát tán từ lúc nào nữa.=Nàng không phải là Cát Tuyết.Nàng là Cát Ánh Tuyết, đích trưởng nữ của nhà huyện lệnh thất phẩm, đến từ vương triều Khang Tuấn.Trước năm bảy tuổi, nàng lớn lên dưới gối mẫu thân, mẫu thân nàng xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có ở Giang Nam, ông bà ngoại yêu thương con gái, hứa cho số lượng lớn hồi môn, gả con gái cho phụ thân lúc đó vừa trở thành cử nhân.Sau khi cưới năm thứ hai, phụ thân xếp cuối bảng tiến sĩ, mẫu thân lấy ra một số tiền lớn từ trong của hồi môn, tìm cho phụ thân một chức vị tốt ở Giang Nam giàu có, làm một quan huyện.Lúc Cát Ánh Tuyết được sinh ra, phụ mẫu rất yêu thương nhau, nàng là đứa con đầu lòng nên cho dù là con gái thì cũng sống rất tùy ý tự do tự tại.Chỉ là tiệc vui chóng tàn, mấy năm sau, mẫu thân mang thai lần hai, lúc sinh con thì một xác hai mạng, bỏ lại nàng khi đó vừa tròn bảy tuổi.Cát Ánh Tuyết cho rằng phụ thân mình sẽ đau lòng lắm, không ngờ rằng mẫu thân vừa qua đời được bảy ngày thì phụ thân đã cưới tiếp mẹ kế rồi.=Mẹ kế là thứ tiểu thư nhà quận trưởng ngũ phẩm, ngoài mặt thì ngọt ngào nhưng mà sau lưng thì xấu xa.Cát Ánh Tuyết nho nhỏ chịu không ít đau khổ vì bà ta.Trông thấy cháu gái càng ngày càng khúm núm, ông ngoại thương nàng, nhờ vả không ít quan hệ mới dùng một số tiền lớn xin cho nàng một vị ma ma từ trong cung ra, lúc này cuộc sống của nàng mới tốt hơn một chút.Sau đó nữa, Cát Ánh Tuyết vì không làm ngứa mắt mẹ kế, ngoại trừ một số ít lần thỉnh an thì dường như nàng đều ở trong viện của mình, không bước chân ra khỏi cửa.Ma ma là một người chưa từng gả cho người ta, không có con cái, ở chung lâu dần dần bà đau lòng cho cô gái nhỏ, bắt đầu dạy nàng cầm kỳ thi họa, dạy nàng quản lý tiền bạc, dạy nàng hiểu chuyện.Giống như một người mẫu thân, tận tâm tận sức.Cũng chính bởi vì có ma ma tận tâm cẩn thận dạy bảo, mới tạo ra được một Cát Ánh Tuyết làm ngứa mắt mẹ kế, khi nàng đến độ tuổi kết hôn, vì ngại mất mặt, và chuyện hôn nhân tương lai của muội muội nên cũng không làm quá tuyệt tình, nhưng mà cũng không được tốt hơn bao nhiêu, bà ta hứa gả nàng cho người xuất thân nhà nghèo - Trần Lương Tài..