Tháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm…
Chương 22: 22: Kích Động
Thập Niên 80 Xuyên Không Thành Con GhẻTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm… Bà đưa tay lau lau vài lần trên tạp dề, vừa kích động vừa vui sướng muốn đưa tay nhận lấy lá thư từ tay ông chồng nhà mình.Tuy rằng Lý Bát Trụ là con rể đến ở rể, nhưng mà trong lòng cũng không có oán hận gì, ngược lại rất hiếu thuận với phụ huynh, bảo vệ vợ con, cũng được xem là một người có tính tình ôn hòa với người khác.Có lẽ cũng chính bởi vì tính tình của ông ấy hiền hòa nên mới có thể sống cả một đời yên ổn với người có tính tình nóng nảy như Cát Thúy Phương.Ông cụ đưa lá thư vào tay cho vợ mình, cười động viên: “Bà quên rồi à, tôi không biết chữ, chờ Tuyết Tuyết đến rồi bảo con đọc cho chúng ta nghe.”Nghe vậy, động tác Cát Thúy Phương chuẩn bị mở thư của Cát Thúy Phương dừng lại, lúc này mới kịp phản ứng, lúc nãy sướng đến phát điên mất, thế mà cũng quên mình và ông cụ đều là người thô kệch không biết chữ…Cũng không thể trách bà kích động như vậy được, thật sự là bà cũng sợ người con rể mới này cũng bỏ đi một mạch như tên khốn nạn Thẩm Văn Húc kia.Con rể mới và Thẩm Văn Húc không giống nhau, dù sao cũng là nhà mình ép người ta, bà cũng thấy đuối lý, cũng không dám thẳng lưng ưỡn ngực được, cho dù con rể mới không trở lại nữa thì nhà bọn họ cũng không có mặt mũi nào mà đi tìm nữa.Bọn họ cũng không quan tâm cái gì mà danh tiếng hay không danh tiếng, chỉ là lo sợ con gái mình không chịu đựng nổi đả kích, nhất là sau khi kết hôn, cả người con gái trông có vẻ có sức sống hơn rồi.Không chỉ có tay nghề thêu thùa càng thêm tiến bộ mà cũng cười nhiều hơn, tất nhiên là bọn họ rất hài lòng về con rể mới!=Lý Hồng Mai cầm cái muôi đi theo bên cạnh bà cụ cũng không biết chữ, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng mà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đứng bên cạnh bà cụ chờ cô em chồng đến, nhớ năm xưa cô em chồng là học sinh giỏi tốt nghiệp cấp ba.Cát Tuyết cũng không để cho ba người đợi lâu, một lát sau đã đi đến trong sân.Chị nhận lấy lá thư từ trong tay mẹ mình, theo bản năng còn nắn nắn, bất ngờ phát hiện là cũng khá dày, chị nhướng mày, chị không nghĩ là người chồng vớ bở được này lại viết thư cho mình dày như thế.Nhận ra sự nóng ruột của bố mẹ, chị trực tiếp xé phong thư ra ngay trước mặt mọi người, rút lá thư từ trong đó ra..
Bà đưa tay lau lau vài lần trên tạp dề, vừa kích động vừa vui sướng muốn đưa tay nhận lấy lá thư từ tay ông chồng nhà mình.
Tuy rằng Lý Bát Trụ là con rể đến ở rể, nhưng mà trong lòng cũng không có oán hận gì, ngược lại rất hiếu thuận với phụ huynh, bảo vệ vợ con, cũng được xem là một người có tính tình ôn hòa với người khác.
Có lẽ cũng chính bởi vì tính tình của ông ấy hiền hòa nên mới có thể sống cả một đời yên ổn với người có tính tình nóng nảy như Cát Thúy Phương.
Ông cụ đưa lá thư vào tay cho vợ mình, cười động viên: “Bà quên rồi à, tôi không biết chữ, chờ Tuyết Tuyết đến rồi bảo con đọc cho chúng ta nghe.
”Nghe vậy, động tác Cát Thúy Phương chuẩn bị mở thư của Cát Thúy Phương dừng lại, lúc này mới kịp phản ứng, lúc nãy sướng đến phát điên mất, thế mà cũng quên mình và ông cụ đều là người thô kệch không biết chữ…Cũng không thể trách bà kích động như vậy được, thật sự là bà cũng sợ người con rể mới này cũng bỏ đi một mạch như tên khốn nạn Thẩm Văn Húc kia.
Con rể mới và Thẩm Văn Húc không giống nhau, dù sao cũng là nhà mình ép người ta, bà cũng thấy đuối lý, cũng không dám thẳng lưng ưỡn ngực được, cho dù con rể mới không trở lại nữa thì nhà bọn họ cũng không có mặt mũi nào mà đi tìm nữa.
Bọn họ cũng không quan tâm cái gì mà danh tiếng hay không danh tiếng, chỉ là lo sợ con gái mình không chịu đựng nổi đả kích, nhất là sau khi kết hôn, cả người con gái trông có vẻ có sức sống hơn rồi.
Không chỉ có tay nghề thêu thùa càng thêm tiến bộ mà cũng cười nhiều hơn, tất nhiên là bọn họ rất hài lòng về con rể mới!=Lý Hồng Mai cầm cái muôi đi theo bên cạnh bà cụ cũng không biết chữ, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng mà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đứng bên cạnh bà cụ chờ cô em chồng đến, nhớ năm xưa cô em chồng là học sinh giỏi tốt nghiệp cấp ba.
Cát Tuyết cũng không để cho ba người đợi lâu, một lát sau đã đi đến trong sân.
Chị nhận lấy lá thư từ trong tay mẹ mình, theo bản năng còn nắn nắn, bất ngờ phát hiện là cũng khá dày, chị nhướng mày, chị không nghĩ là người chồng vớ bở được này lại viết thư cho mình dày như thế.
Nhận ra sự nóng ruột của bố mẹ, chị trực tiếp xé phong thư ra ngay trước mặt mọi người, rút lá thư từ trong đó ra.
.
Thập Niên 80 Xuyên Không Thành Con GhẻTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm… Bà đưa tay lau lau vài lần trên tạp dề, vừa kích động vừa vui sướng muốn đưa tay nhận lấy lá thư từ tay ông chồng nhà mình.Tuy rằng Lý Bát Trụ là con rể đến ở rể, nhưng mà trong lòng cũng không có oán hận gì, ngược lại rất hiếu thuận với phụ huynh, bảo vệ vợ con, cũng được xem là một người có tính tình ôn hòa với người khác.Có lẽ cũng chính bởi vì tính tình của ông ấy hiền hòa nên mới có thể sống cả một đời yên ổn với người có tính tình nóng nảy như Cát Thúy Phương.Ông cụ đưa lá thư vào tay cho vợ mình, cười động viên: “Bà quên rồi à, tôi không biết chữ, chờ Tuyết Tuyết đến rồi bảo con đọc cho chúng ta nghe.”Nghe vậy, động tác Cát Thúy Phương chuẩn bị mở thư của Cát Thúy Phương dừng lại, lúc này mới kịp phản ứng, lúc nãy sướng đến phát điên mất, thế mà cũng quên mình và ông cụ đều là người thô kệch không biết chữ…Cũng không thể trách bà kích động như vậy được, thật sự là bà cũng sợ người con rể mới này cũng bỏ đi một mạch như tên khốn nạn Thẩm Văn Húc kia.Con rể mới và Thẩm Văn Húc không giống nhau, dù sao cũng là nhà mình ép người ta, bà cũng thấy đuối lý, cũng không dám thẳng lưng ưỡn ngực được, cho dù con rể mới không trở lại nữa thì nhà bọn họ cũng không có mặt mũi nào mà đi tìm nữa.Bọn họ cũng không quan tâm cái gì mà danh tiếng hay không danh tiếng, chỉ là lo sợ con gái mình không chịu đựng nổi đả kích, nhất là sau khi kết hôn, cả người con gái trông có vẻ có sức sống hơn rồi.Không chỉ có tay nghề thêu thùa càng thêm tiến bộ mà cũng cười nhiều hơn, tất nhiên là bọn họ rất hài lòng về con rể mới!=Lý Hồng Mai cầm cái muôi đi theo bên cạnh bà cụ cũng không biết chữ, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng mà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đứng bên cạnh bà cụ chờ cô em chồng đến, nhớ năm xưa cô em chồng là học sinh giỏi tốt nghiệp cấp ba.Cát Tuyết cũng không để cho ba người đợi lâu, một lát sau đã đi đến trong sân.Chị nhận lấy lá thư từ trong tay mẹ mình, theo bản năng còn nắn nắn, bất ngờ phát hiện là cũng khá dày, chị nhướng mày, chị không nghĩ là người chồng vớ bở được này lại viết thư cho mình dày như thế.Nhận ra sự nóng ruột của bố mẹ, chị trực tiếp xé phong thư ra ngay trước mặt mọi người, rút lá thư từ trong đó ra..