Tháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm…
Chương 26: 26: Thử
Thập Niên 80 Xuyên Không Thành Con GhẻTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm… Nhưng mà giống như mẹ đã nói, chờ gặp mặt thì sẽ hiểu được nguyên do người đó chấp nhận cuộc hôn nhân này.Sau khi hiểu được cong cong thẳng thẳng trong đó, Cát Tường cũng không bứt rứt về vấn đề này nữa.Cô đứng lên, nhận lấy cái lược rồi giúp mẹ mình chải mái tóc dài: “Vậy mẹ thì sao? Mẹ nghĩ như thế nào? Nếu chú Phó tạm thời cần cuộc hôn nhân này thì sao? Mẹ muốn đi cùng chú ấy không?”Nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của con gái, Cát Tuyết cong cong đôi mắt long lanh giống con gái, quay người lại gõ nhẹ vào trán con gái, cười sửa lại: “Không phải mẹ, là chúng ta.”Bên tai Cát Tường có chút đỏ, có trưởng thành sớm như thế nào cũng chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi, cô vẫn mạnh miệng: “… Con biết là chúng ta.”Trong lòng Cát Tuyết biết con gái đang ở độ tuổi ưa sĩ diện, Cát Tuyết cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, ngược lại thuận theo cô, nói lại vấn đề lúc nãy, trong giọng nói của chị mang theo sự cưng chiều: “Ý Ý cảm thấy mẹ nên làm như thế nào?”Dường như không ngờ mẹ sẽ hỏi mình, động tác trên tay Cát Tường dừng lại, vậy mà nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào.Lúc nãy đã là tám giờ tối rồi.Nhiệt độ không khí vào buổi tối tháng năm hơi thấp, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.Bên ngoài tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch kêu chợt rõ ràng hơn rất nhiều, nghe vào trong tai làm cho cô có sự táo bạo không hiểu được.không biết qua bao lâu, Cát Tường mới nói: “Con cảm thấy chắc là chúng ta nên nhân cơ hội này để đi.”Đối với quyết định của con gái, Cát Tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ, chị nghiêng đầu, cầm khăn nhẹ nhàng lau mái tóc dài, cười hỏi: “Con nói sao?”Trong lòng Cát Tường biết là mẹ muốn thử mình, cô cũng cười.Cô nhận lấy chiếc khăn từ tay mẹ rồi giúp mẹ lau tóc, nhìn vào hình ảnh mẹ mình trong gương, cô từ từ nói ra suy nghĩ của mình:“Mặc dù ngoại hình của chúng ta tương tự với mẹ con dì Cát Tuyết, nhưng mà rốt cục thì tính cách vẫn có sự khác nhau rất lớn, giả vờ nhất thời thì được nhưng mà giả vờ cả đời thì không thể nào, hơn nữa, tay nghề tài nghệ khéo léo của mẹ không nên bị mai một ở trong một góc như thế này…”Nói đến đây, Cát Tường đối diện với ánh mắt khích lệ của mẹ mình ở trong gương, cô nói tiếp:“Mẹ, chúng ta đi vào một thế giới tốt như vậy, ở đây nam nữ bình đẳng, từ trước đến nay con chưa từng nghĩ đến việc ra triều làm quan giống như đàn ông, nhưng mà so với cầm kỳ thi họa thì con vẫn thích vẽ tranh nhất.”“Con hy vọng có một ngày con cũng có thể lấy thân phận một người con gái, có một chỗ đứng trong giới hội họa, đây là giấc mơ xa vời mà con không dám hy vọng ở vương triều Khang Tuấn…”.
Nhưng mà giống như mẹ đã nói, chờ gặp mặt thì sẽ hiểu được nguyên do người đó chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Sau khi hiểu được cong cong thẳng thẳng trong đó, Cát Tường cũng không bứt rứt về vấn đề này nữa.
Cô đứng lên, nhận lấy cái lược rồi giúp mẹ mình chải mái tóc dài: “Vậy mẹ thì sao? Mẹ nghĩ như thế nào? Nếu chú Phó tạm thời cần cuộc hôn nhân này thì sao? Mẹ muốn đi cùng chú ấy không?”Nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của con gái, Cát Tuyết cong cong đôi mắt long lanh giống con gái, quay người lại gõ nhẹ vào trán con gái, cười sửa lại: “Không phải mẹ, là chúng ta.
”Bên tai Cát Tường có chút đỏ, có trưởng thành sớm như thế nào cũng chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi, cô vẫn mạnh miệng: “… Con biết là chúng ta.
”Trong lòng Cát Tuyết biết con gái đang ở độ tuổi ưa sĩ diện, Cát Tuyết cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, ngược lại thuận theo cô, nói lại vấn đề lúc nãy, trong giọng nói của chị mang theo sự cưng chiều: “Ý Ý cảm thấy mẹ nên làm như thế nào?”Dường như không ngờ mẹ sẽ hỏi mình, động tác trên tay Cát Tường dừng lại, vậy mà nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc nãy đã là tám giờ tối rồi.
Nhiệt độ không khí vào buổi tối tháng năm hơi thấp, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Bên ngoài tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch kêu chợt rõ ràng hơn rất nhiều, nghe vào trong tai làm cho cô có sự táo bạo không hiểu được.
không biết qua bao lâu, Cát Tường mới nói: “Con cảm thấy chắc là chúng ta nên nhân cơ hội này để đi.
”Đối với quyết định của con gái, Cát Tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ, chị nghiêng đầu, cầm khăn nhẹ nhàng lau mái tóc dài, cười hỏi: “Con nói sao?”Trong lòng Cát Tường biết là mẹ muốn thử mình, cô cũng cười.
Cô nhận lấy chiếc khăn từ tay mẹ rồi giúp mẹ lau tóc, nhìn vào hình ảnh mẹ mình trong gương, cô từ từ nói ra suy nghĩ của mình:“Mặc dù ngoại hình của chúng ta tương tự với mẹ con dì Cát Tuyết, nhưng mà rốt cục thì tính cách vẫn có sự khác nhau rất lớn, giả vờ nhất thời thì được nhưng mà giả vờ cả đời thì không thể nào, hơn nữa, tay nghề tài nghệ khéo léo của mẹ không nên bị mai một ở trong một góc như thế này…”Nói đến đây, Cát Tường đối diện với ánh mắt khích lệ của mẹ mình ở trong gương, cô nói tiếp:“Mẹ, chúng ta đi vào một thế giới tốt như vậy, ở đây nam nữ bình đẳng, từ trước đến nay con chưa từng nghĩ đến việc ra triều làm quan giống như đàn ông, nhưng mà so với cầm kỳ thi họa thì con vẫn thích vẽ tranh nhất.
”“Con hy vọng có một ngày con cũng có thể lấy thân phận một người con gái, có một chỗ đứng trong giới hội họa, đây là giấc mơ xa vời mà con không dám hy vọng ở vương triều Khang Tuấn…”.
Thập Niên 80 Xuyên Không Thành Con GhẻTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng năm đầu mùa hè, trăm hoa đua nở. Kể từ khi người kia của nhà họ Cát bị người ta bỏ rơi - Cát Tuyết lấy chồng lần thứ hai đã được hơn hai tháng rồi. Vốn dĩ là một mối hôn nhân bị lừa, đợi đến lúc tân lang xui xẻo đến đón người, lại một lần nữa nhà họ Cát không thể tránh khỏi việc trở thành trò cười của những người dân trong thôn vào những lúc trà dư tửu hậu. Tại sao lại nói là lại một lần nữa, thực ra nhà họ Cát là một đại diện kỳ lạ ở trong thôn. Ông cụ nhà họ Cát được gọi là ông Cát khờ, cũng không biết là phần mộ tổ tiên có vấn đề gì hay là bị làm sao mà ông Cát khờ phấn đấu cả đời, sinh được tất cả tám con vịt giời, một đứa bé trai cũng không có. Ở thời đại đó, người dân có cái nhìn về việc kế thừa hương hỏa rất quan trọng, ông Cát khờ sinh được mười bốn đứa bé, tám đứa còn sống, tất cả lại còn là món hàng phải bù thêm tiền(*), thậm chí ông Cát khờ còn có ý định chết luôn cho rồi. (*) Ý chỉ người con gái lấy chồng thì bố mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Không những cảm… Nhưng mà giống như mẹ đã nói, chờ gặp mặt thì sẽ hiểu được nguyên do người đó chấp nhận cuộc hôn nhân này.Sau khi hiểu được cong cong thẳng thẳng trong đó, Cát Tường cũng không bứt rứt về vấn đề này nữa.Cô đứng lên, nhận lấy cái lược rồi giúp mẹ mình chải mái tóc dài: “Vậy mẹ thì sao? Mẹ nghĩ như thế nào? Nếu chú Phó tạm thời cần cuộc hôn nhân này thì sao? Mẹ muốn đi cùng chú ấy không?”Nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của con gái, Cát Tuyết cong cong đôi mắt long lanh giống con gái, quay người lại gõ nhẹ vào trán con gái, cười sửa lại: “Không phải mẹ, là chúng ta.”Bên tai Cát Tường có chút đỏ, có trưởng thành sớm như thế nào cũng chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi, cô vẫn mạnh miệng: “… Con biết là chúng ta.”Trong lòng Cát Tuyết biết con gái đang ở độ tuổi ưa sĩ diện, Cát Tuyết cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, ngược lại thuận theo cô, nói lại vấn đề lúc nãy, trong giọng nói của chị mang theo sự cưng chiều: “Ý Ý cảm thấy mẹ nên làm như thế nào?”Dường như không ngờ mẹ sẽ hỏi mình, động tác trên tay Cát Tường dừng lại, vậy mà nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào.Lúc nãy đã là tám giờ tối rồi.Nhiệt độ không khí vào buổi tối tháng năm hơi thấp, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.Bên ngoài tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch kêu chợt rõ ràng hơn rất nhiều, nghe vào trong tai làm cho cô có sự táo bạo không hiểu được.không biết qua bao lâu, Cát Tường mới nói: “Con cảm thấy chắc là chúng ta nên nhân cơ hội này để đi.”Đối với quyết định của con gái, Cát Tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ, chị nghiêng đầu, cầm khăn nhẹ nhàng lau mái tóc dài, cười hỏi: “Con nói sao?”Trong lòng Cát Tường biết là mẹ muốn thử mình, cô cũng cười.Cô nhận lấy chiếc khăn từ tay mẹ rồi giúp mẹ lau tóc, nhìn vào hình ảnh mẹ mình trong gương, cô từ từ nói ra suy nghĩ của mình:“Mặc dù ngoại hình của chúng ta tương tự với mẹ con dì Cát Tuyết, nhưng mà rốt cục thì tính cách vẫn có sự khác nhau rất lớn, giả vờ nhất thời thì được nhưng mà giả vờ cả đời thì không thể nào, hơn nữa, tay nghề tài nghệ khéo léo của mẹ không nên bị mai một ở trong một góc như thế này…”Nói đến đây, Cát Tường đối diện với ánh mắt khích lệ của mẹ mình ở trong gương, cô nói tiếp:“Mẹ, chúng ta đi vào một thế giới tốt như vậy, ở đây nam nữ bình đẳng, từ trước đến nay con chưa từng nghĩ đến việc ra triều làm quan giống như đàn ông, nhưng mà so với cầm kỳ thi họa thì con vẫn thích vẽ tranh nhất.”“Con hy vọng có một ngày con cũng có thể lấy thân phận một người con gái, có một chỗ đứng trong giới hội họa, đây là giấc mơ xa vời mà con không dám hy vọng ở vương triều Khang Tuấn…”.