Tác giả:

  "Mẹ ơi, thời hạn ba năm đã đến rồi. Con đã làm theo lời trăn trối của mẹ, hiện giờ toàn bộ nhà họ Tô, thậm chí là một nửa Giáng Thành đều biết đứa con trai họ Lâm đến ở rể là một kẻ vô dụng”.  "Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”.  "Nhưng mà... Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?"  "Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi... Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!"  Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi…

Chương 1173

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ ThầnTác giả: Bạch LongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình  "Mẹ ơi, thời hạn ba năm đã đến rồi. Con đã làm theo lời trăn trối của mẹ, hiện giờ toàn bộ nhà họ Tô, thậm chí là một nửa Giáng Thành đều biết đứa con trai họ Lâm đến ở rể là một kẻ vô dụng”.  "Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”.  "Nhưng mà... Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?"  "Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi... Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!"  Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi… Chương 1178: Tới lượt tôi rồi!Tốc độ nhanh quá! Ông lão giật mình, vội vàng đưa hai tay lên đỡ quyền đánh. Rầm! Một luồng sức mạnh bạo phát ra bốn hướng khi quyền đánh va mạnh vào cánh tay. Ông lão bị sức mạnh khủng khiếp đẩy lùi ra phía sau. Hai chân ông ta trượt trên mặt đất tạo thành một rãnh dài tầm hơn mười mét. Bốn bề im lặng! Tất cả đều há mồm trợn mắt. Vô số người bàng hoàng. Không ai dám tin cảnh tượng trước mặt. Người này có thể đẩy lùi ông lão sao? Hơn nữa mới một chiêu mà đã chiếm thế thượng phong? Khủng khiếp quá! Chỉ có cao thủ siêu cấp mới có thể làm được. Người thanh niên này đã làm như thế nào? Lẽ nào…thực lực của cậu ta còn mạnh hơn cả ông lão? Đám đông cảm giác da đầu tê dại. “Tốc độ nhanh quá!”, Liễu Thị Phụng hoàn hồn: “Người thanh niên này là thế nào?” “Chẳng trách Thiếu Hải định mượn tay chúng ta giết người này. Thực lực của người này mạnh vậy, chắc chắn sẽ là một mối nguy lớn của Thiếu Hải. Chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta mất rồi”, Tô Mạc Vân nói. “Đại trưởng lão, giờ phải làm sao?” “Tiếp tục theo dõi. Thực lực của người này lợi hại, có thể khiến thể lực của đối phương bị tiêu hao, như vậy sẽ có lợi cho chúng ta”, Tô Mạc Vân lên tiếng. “Ông không sợ…cậu ta thắng đối phương à?” “Không thể nào. Ông già đó đã ngồi ở đây mấy chục năm rồi, sớm đã luyện được thần công. Tên họ Lâm này dù có là yêu nghiệt thì cũng không thể nào đánh bại được ông già đó đâu…Trận quyết đấu này sớm đã có kết quả rồi”, Liễu Thị Phụng lẳng lặng gật đầu. Đòn đánh đầu tiên đã quá kinh người của Lâm Chính khiến cho ông lão cũng phải ngạc nhiên. Thế nhưng ông ta cũng không hề tỏ ra lo lắng Ông ta đứng vững, vẩy cánh tay và nhìn anh chăm chăm: “Đúng là kỳ tích. Nhóc, cậu còn trẻ, làm thế nào để có thể luyện được tốc độ và sức mạnh như vậy chứ? Đây rõ ràng là cảnh giới mà một người trẻ như cậu không thể có được”. “Ông sợ rồi hở?”, Lâm Chính thản nhiên nói. “Hừ! Nhóc! Mới khen cậu có hai câu mà đã vểnh mũi rồi à? Sợ rằng cậu không biết trong trời đất rộng lớn này cậu chỉ là một hạt cát mà thôi”, ông cụ đưa tay ra, hai chân cong xuống, đầu mũi chân đạp đất và hét lên: “Nhóc, nhìn cho kỹ vào!” “Tới thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói. Ông lão đạp mạnh hai chân. Bụp! Mặt đất rung chuyển. Thế rồi ông ta đột nhiên biến mất. Một cơn gió mạnh ập về phía Lâm Chính. Đợi đến khi anh có thể nhìn rõ thì ông lão đã ở ngay trước mặt. Đôi bàn tay khô héo hóa thành quyền, đấm về phía mặt và ngực Lâm Chính. Luồng sức mạnh vần vũ xoay chuyển quanh mười đầu ngón tay. Hóa ra đó là đòn kết liễu. Ông lão không hề có ý nương tay. Ông ta muốn anh phải chết. Thế nhưng....khi quyền đánh vừa tiếp cận Lâm Chính thì. Hai âm thanh kỳ lạ vang lên. Chỉ thấy cánh tay của ông lão đột nhiên khựng lại. Cả hai cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính chặn đứng, không thể nhúc nhích thêm được phân nào nữa. “Ôi!”, cả hiện trường sục sôi. Tất cả tưởng như con ngươi muốn rơi ra ngoài. Ông lão cũng phải nín thở. Thế nhưng ông ta vẫn không chịu thua, tiếp tục dồn lực, hai cánh tay giống như hai khẩu đại bác điên cuồng tấn công anh. Rầm! Rầm! Rầm…Quyền đấm tung ra như mưa, khiến người khác phải tắt thở. Lâm Chính cũng liên tục tung chưởng đỡ đòn. Từng chưởng đánh của anh đỡ gọn từng quyền đánh của ông lão. Rõ ràng là ông ta không thể phá được hàng phòng ngự của anh. Cuối cùng thì. Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Hai cánh tay tung quyền lập tức dừng lại. Hóa ra là Lâm Chính phát lực, tóm gọn tay ông lão. Ông ta trố tròn mắt. “Tiền bối! Tới lượt tôi rồi nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Anh nới lỏng một bàn tay và đưa tới trước siết cổ họng ông ta. “Biến!”, ông lão gầm lên, quyền hóa thành móng vuốt, vồ về phía cổ tay anh. Cú vồ còn mạnh hơn cả chim ưng, một khi bị vồ trúng thì chắc chắn sẽ bị gãy xương. Thế nhưng ông ta còn chưa chạm được vào tay Lâm Chính thì anh đã bước tới một bước, siết chặt cổ ông lão. “Ư!", ông lão nín thở. Lâm Chính dồn lực vào cánh tay, nhấc ông lão lên và đập mạnh xuống đất. Rầm! Âm thanh kinh hồn vang lên. Mặt đất rung chuyển và nứt toác như hình mạng nhện. Bụi cát bay mịt mù. Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan ra bốn phía, nhiều người cảm thấy đứng không vững, ngã phịch ra đất. Chưa đợi đám đông kịp hoàn hồn thì... Vụt! Cơ thể ông lão đã bay bật ra như một quả bom và rơi mạnh xuống đất. Bùm! Mặt đất bị xới tung. Ông lão nằm giữa đống đổ nát và đất đá, mặt đầy bụi bẩn trông vô cùng khổ sở. Bốn bề im lặng. Đám đông đã không còn thốt nên lời nữa rồi. Cảnh tượng trước mặt quá chấn động. 

Chương 1178: Tới lượt tôi rồi!

Tốc độ nhanh quá! Ông lão giật mình, vội vàng đưa hai tay lên đỡ quyền đánh. 

Rầm! Một luồng sức mạnh bạo phát ra bốn hướng khi quyền đánh va mạnh vào cánh tay. Ông lão bị sức mạnh khủng khiếp đẩy lùi ra phía sau. Hai chân ông ta trượt trên mặt đất tạo thành một rãnh dài tầm hơn mười mét. 

Bốn bề im lặng! Tất cả đều há mồm trợn mắt. Vô số người bàng hoàng. Không ai dám tin cảnh tượng trước mặt. 

Người này có thể đẩy lùi ông lão sao? Hơn nữa mới một chiêu mà đã chiếm thế thượng phong? 

Khủng khiếp quá! 

Chỉ có cao thủ siêu cấp mới có thể làm được. Người thanh niên này đã làm như thế nào? Lẽ nào…thực lực của cậu ta còn mạnh hơn cả ông lão? Đám đông cảm giác da đầu tê dại. 

“Tốc độ nhanh quá!”, Liễu Thị Phụng hoàn hồn: “Người thanh niên này là thế nào?” 

“Chẳng trách Thiếu Hải định mượn tay chúng ta giết người này. Thực lực của người này mạnh vậy, chắc chắn sẽ là một mối nguy lớn của Thiếu Hải. Chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta mất rồi”, Tô Mạc Vân nói. 

“Đại trưởng lão, giờ phải làm sao?” 

“Tiếp tục theo dõi. Thực lực của người này lợi hại, có thể khiến thể lực của đối phương bị tiêu hao, như vậy sẽ có lợi cho chúng ta”, Tô Mạc Vân lên tiếng. 

“Ông không sợ…cậu ta thắng đối phương à?” 

“Không thể nào. Ông già đó đã ngồi ở đây mấy chục năm rồi, sớm đã luyện được thần công. Tên họ Lâm này dù có là yêu nghiệt thì cũng không thể nào đánh bại được ông già đó đâu…Trận quyết đấu này sớm đã có kết quả rồi”, Liễu Thị Phụng lẳng lặng gật đầu. 

Đòn đánh đầu tiên đã quá kinh người của Lâm Chính khiến cho ông lão cũng phải ngạc nhiên. Thế nhưng ông ta cũng không hề tỏ ra lo lắng 

Ông ta đứng vững, vẩy cánh tay và nhìn anh chăm chăm: “Đúng là kỳ tích. Nhóc, cậu còn trẻ, làm thế nào để có thể luyện được tốc độ và sức mạnh như vậy chứ? Đây rõ ràng là cảnh giới mà một người trẻ như cậu không thể có được”. 

“Ông sợ rồi hở?”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Hừ! Nhóc! Mới khen cậu có hai câu mà đã vểnh mũi rồi à? Sợ rằng cậu không biết trong trời đất rộng lớn này cậu chỉ là một hạt cát mà thôi”, ông cụ đưa tay ra, hai chân cong xuống, đầu mũi chân đạp đất và hét lên: “Nhóc, nhìn cho kỹ vào!” 

“Tới thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Ông lão đạp mạnh hai chân. 

Bụp! Mặt đất rung chuyển. Thế rồi ông ta đột nhiên biến mất. Một cơn gió mạnh ập về phía Lâm Chính. Đợi đến khi anh có thể nhìn rõ thì ông lão đã ở ngay trước mặt. Đôi bàn tay khô héo hóa thành quyền, đấm về phía mặt và ngực Lâm Chính. 

Luồng sức mạnh vần vũ xoay chuyển quanh mười đầu ngón tay. Hóa ra đó là đòn kết liễu. Ông lão không hề có ý nương tay. Ông ta muốn anh phải chết. 

Thế nhưng....khi quyền đánh vừa tiếp cận Lâm Chính thì. Hai âm thanh kỳ lạ vang lên. Chỉ thấy cánh tay của ông lão đột nhiên khựng lại. Cả hai cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính chặn đứng, không thể nhúc nhích thêm được phân nào nữa. 

“Ôi!”, cả hiện trường sục sôi. Tất cả tưởng như con ngươi muốn rơi ra ngoài. 

Ông lão cũng phải nín thở. Thế nhưng ông ta vẫn không chịu thua, tiếp tục dồn lực, hai cánh tay giống như hai khẩu đại bác điên cuồng tấn công anh. 

Rầm! Rầm! Rầm…Quyền đấm tung ra như mưa, khiến người khác phải tắt thở. 

Lâm Chính cũng liên tục tung chưởng đỡ đòn. Từng chưởng đánh của anh đỡ gọn từng quyền đánh của ông lão. Rõ ràng là ông ta không thể phá được hàng phòng ngự của anh. 

Cuối cùng thì. 

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Hai cánh tay tung quyền lập tức dừng lại. Hóa ra là Lâm Chính phát lực, tóm gọn tay ông lão. Ông ta trố tròn mắt. 

“Tiền bối! Tới lượt tôi rồi nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Anh nới lỏng một bàn tay và đưa tới trước siết cổ họng ông ta. 

“Biến!”, ông lão gầm lên, quyền hóa thành móng vuốt, vồ về phía cổ tay anh. Cú vồ còn mạnh hơn cả chim ưng, một khi bị vồ trúng thì chắc chắn sẽ bị gãy xương. 

Thế nhưng ông ta còn chưa chạm được vào tay Lâm Chính thì anh đã bước tới một bước, siết chặt cổ ông lão. 

“Ư!", ông lão nín thở. 

Lâm Chính dồn lực vào cánh tay, nhấc ông lão lên và đập mạnh xuống đất. 

Rầm! Âm thanh kinh hồn vang lên. Mặt đất rung chuyển và nứt toác như hình mạng nhện. Bụi cát bay mịt mù. 

Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan ra bốn phía, nhiều người cảm thấy đứng không vững, ngã phịch ra đất. Chưa đợi đám đông kịp hoàn hồn thì... 

Vụt! Cơ thể ông lão đã bay bật ra như một quả bom và rơi mạnh xuống đất. 

Bùm! Mặt đất bị xới tung. Ông lão nằm giữa đống đổ nát và đất đá, mặt đầy bụi bẩn trông vô cùng khổ sở. 

Bốn bề im lặng. Đám đông đã không còn thốt nên lời nữa rồi. Cảnh tượng trước mặt quá chấn động. 

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ ThầnTác giả: Bạch LongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình  "Mẹ ơi, thời hạn ba năm đã đến rồi. Con đã làm theo lời trăn trối của mẹ, hiện giờ toàn bộ nhà họ Tô, thậm chí là một nửa Giáng Thành đều biết đứa con trai họ Lâm đến ở rể là một kẻ vô dụng”.  "Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”.  "Nhưng mà... Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?"  "Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi... Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!"  Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi… Chương 1178: Tới lượt tôi rồi!Tốc độ nhanh quá! Ông lão giật mình, vội vàng đưa hai tay lên đỡ quyền đánh. Rầm! Một luồng sức mạnh bạo phát ra bốn hướng khi quyền đánh va mạnh vào cánh tay. Ông lão bị sức mạnh khủng khiếp đẩy lùi ra phía sau. Hai chân ông ta trượt trên mặt đất tạo thành một rãnh dài tầm hơn mười mét. Bốn bề im lặng! Tất cả đều há mồm trợn mắt. Vô số người bàng hoàng. Không ai dám tin cảnh tượng trước mặt. Người này có thể đẩy lùi ông lão sao? Hơn nữa mới một chiêu mà đã chiếm thế thượng phong? Khủng khiếp quá! Chỉ có cao thủ siêu cấp mới có thể làm được. Người thanh niên này đã làm như thế nào? Lẽ nào…thực lực của cậu ta còn mạnh hơn cả ông lão? Đám đông cảm giác da đầu tê dại. “Tốc độ nhanh quá!”, Liễu Thị Phụng hoàn hồn: “Người thanh niên này là thế nào?” “Chẳng trách Thiếu Hải định mượn tay chúng ta giết người này. Thực lực của người này mạnh vậy, chắc chắn sẽ là một mối nguy lớn của Thiếu Hải. Chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta mất rồi”, Tô Mạc Vân nói. “Đại trưởng lão, giờ phải làm sao?” “Tiếp tục theo dõi. Thực lực của người này lợi hại, có thể khiến thể lực của đối phương bị tiêu hao, như vậy sẽ có lợi cho chúng ta”, Tô Mạc Vân lên tiếng. “Ông không sợ…cậu ta thắng đối phương à?” “Không thể nào. Ông già đó đã ngồi ở đây mấy chục năm rồi, sớm đã luyện được thần công. Tên họ Lâm này dù có là yêu nghiệt thì cũng không thể nào đánh bại được ông già đó đâu…Trận quyết đấu này sớm đã có kết quả rồi”, Liễu Thị Phụng lẳng lặng gật đầu. Đòn đánh đầu tiên đã quá kinh người của Lâm Chính khiến cho ông lão cũng phải ngạc nhiên. Thế nhưng ông ta cũng không hề tỏ ra lo lắng Ông ta đứng vững, vẩy cánh tay và nhìn anh chăm chăm: “Đúng là kỳ tích. Nhóc, cậu còn trẻ, làm thế nào để có thể luyện được tốc độ và sức mạnh như vậy chứ? Đây rõ ràng là cảnh giới mà một người trẻ như cậu không thể có được”. “Ông sợ rồi hở?”, Lâm Chính thản nhiên nói. “Hừ! Nhóc! Mới khen cậu có hai câu mà đã vểnh mũi rồi à? Sợ rằng cậu không biết trong trời đất rộng lớn này cậu chỉ là một hạt cát mà thôi”, ông cụ đưa tay ra, hai chân cong xuống, đầu mũi chân đạp đất và hét lên: “Nhóc, nhìn cho kỹ vào!” “Tới thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói. Ông lão đạp mạnh hai chân. Bụp! Mặt đất rung chuyển. Thế rồi ông ta đột nhiên biến mất. Một cơn gió mạnh ập về phía Lâm Chính. Đợi đến khi anh có thể nhìn rõ thì ông lão đã ở ngay trước mặt. Đôi bàn tay khô héo hóa thành quyền, đấm về phía mặt và ngực Lâm Chính. Luồng sức mạnh vần vũ xoay chuyển quanh mười đầu ngón tay. Hóa ra đó là đòn kết liễu. Ông lão không hề có ý nương tay. Ông ta muốn anh phải chết. Thế nhưng....khi quyền đánh vừa tiếp cận Lâm Chính thì. Hai âm thanh kỳ lạ vang lên. Chỉ thấy cánh tay của ông lão đột nhiên khựng lại. Cả hai cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính chặn đứng, không thể nhúc nhích thêm được phân nào nữa. “Ôi!”, cả hiện trường sục sôi. Tất cả tưởng như con ngươi muốn rơi ra ngoài. Ông lão cũng phải nín thở. Thế nhưng ông ta vẫn không chịu thua, tiếp tục dồn lực, hai cánh tay giống như hai khẩu đại bác điên cuồng tấn công anh. Rầm! Rầm! Rầm…Quyền đấm tung ra như mưa, khiến người khác phải tắt thở. Lâm Chính cũng liên tục tung chưởng đỡ đòn. Từng chưởng đánh của anh đỡ gọn từng quyền đánh của ông lão. Rõ ràng là ông ta không thể phá được hàng phòng ngự của anh. Cuối cùng thì. Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Hai cánh tay tung quyền lập tức dừng lại. Hóa ra là Lâm Chính phát lực, tóm gọn tay ông lão. Ông ta trố tròn mắt. “Tiền bối! Tới lượt tôi rồi nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Anh nới lỏng một bàn tay và đưa tới trước siết cổ họng ông ta. “Biến!”, ông lão gầm lên, quyền hóa thành móng vuốt, vồ về phía cổ tay anh. Cú vồ còn mạnh hơn cả chim ưng, một khi bị vồ trúng thì chắc chắn sẽ bị gãy xương. Thế nhưng ông ta còn chưa chạm được vào tay Lâm Chính thì anh đã bước tới một bước, siết chặt cổ ông lão. “Ư!", ông lão nín thở. Lâm Chính dồn lực vào cánh tay, nhấc ông lão lên và đập mạnh xuống đất. Rầm! Âm thanh kinh hồn vang lên. Mặt đất rung chuyển và nứt toác như hình mạng nhện. Bụi cát bay mịt mù. Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan ra bốn phía, nhiều người cảm thấy đứng không vững, ngã phịch ra đất. Chưa đợi đám đông kịp hoàn hồn thì... Vụt! Cơ thể ông lão đã bay bật ra như một quả bom và rơi mạnh xuống đất. Bùm! Mặt đất bị xới tung. Ông lão nằm giữa đống đổ nát và đất đá, mặt đầy bụi bẩn trông vô cùng khổ sở. Bốn bề im lặng. Đám đông đã không còn thốt nên lời nữa rồi. Cảnh tượng trước mặt quá chấn động. 

Chương 1173