"Mẹ ơi, thời hạn ba năm đã đến rồi. Con đã làm theo lời trăn trối của mẹ, hiện giờ toàn bộ nhà họ Tô, thậm chí là một nửa Giáng Thành đều biết đứa con trai họ Lâm đến ở rể là một kẻ vô dụng”. "Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”. "Nhưng mà... Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?" "Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi... Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!" Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi…
Chương 1226: Kén rể bắt đầu
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ ThầnTác giả: Bạch LongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình "Mẹ ơi, thời hạn ba năm đã đến rồi. Con đã làm theo lời trăn trối của mẹ, hiện giờ toàn bộ nhà họ Tô, thậm chí là một nửa Giáng Thành đều biết đứa con trai họ Lâm đến ở rể là một kẻ vô dụng”. "Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”. "Nhưng mà... Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?" "Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi... Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!" Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi… “Ể? Sao ông lại quay về rồi?”. Nam Cung Vân Thu thò đầu ra ngoài cửa sổ, vô cùng tức giận: “Sao ông không động tay?”. “Không động được”, trong mắt ông lão toát ra vẻ kinh hãi. “Không động được? Vì sao? Đám người đó rốt cuộc là ai?”, Nam Cung Vân Thu vội hỏi. Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Cô Nam Cung, chuyện này tôi đề nghị vẫn nên đợi đại hội kén rể kết thúc rồi hãy nói. Đây là khuyến cáo của tôi dành cho cô, nếu không, tôi lo cô sẽ trở thành tội đồ của thế gia Nam Cung”. “Cái gì?”. Nam Cung Vân Thu tái mặt, nhưng chẳng mấy chốc lại khẽ cắn môi, không cam tâm nói: “Các người sợ thì nói sợ, còn viện nhiều cái cớ như vậy làm gì! Tôi còn tưởng thế gia Nạp Lan có bản lĩnh thế nào, không ngờ chỉ được như vậy?”. Nói xong, cô ta đạp chân ga đi thẳng. Ông lão lắc đầu, lấy một điện thoại cũ ra, gọi vào một số. “Chuyện xử lý thế nào rồi?”, bên đó là một giọng nói lạnh nhạt. “Cậu chủ, không động được, là người của Đông Hoàng Giáo!”. “Đông Hoàng Giáo?”. “Thuộc hạ nhận ra Lưu Mã, chắc chắn là bọn họ không sai!”. “Người của Đông Hoàng Giáo sao lại chạy đến đây? Đại hội Đông Hoàng kết thúc rồi sao?”. “Có lẽ là kết thúc rồi, lần này không chỉ có Lưu Mã đến đây, hình như… giáo chủ mới của bọn họ cũng đã đến! Đang ở trong khách sạn!”. “Ồ?”. Giọng nói trong điện thoại rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, lạnh nhạt lên tiếng: “Phái người theo dõi, đừng chọc giận bọn họ, tìm hiểu rõ mục đích của bọn họ đến Nam Xuyên lần này rồi tính sau!”. “Vâng cậu chủ!”. … Sáng ngày hôm sau. Ở tầng 32 của khách sạn. “Sư muội, em tỉnh rồi à? Tốt quá!”. Bích Trân vui mừng, ôm lấy An Viên dần tỉnh dậy, mừng đến ch** n**c mắt. “Sư tỷ, đây là đâu?”, An Viên hơi mơ màng. Bích Trân kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe. An Viên biến sắc, nắm lấy cánh tay Bích Trân, sốt ruột khẽ giọng nói: “Sư tỷ, chị cũng sơ suất quá, lời người đó nói mà chị cũng tin? Lỡ như người ta có ý đồ với Lạc Linh Huyết thì phải làm sao?”. “Ngốc, nếu anh ta thật sự tham Lạc Linh Huyết thì sao lại cứu chúng ta? Không có người đó, em đã chết lâu rồi!”, Bích Trân không vui nói. “Dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút”, An Viên nói. Cốc cốc cốc. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Hai cô gái giật mình, nhìn ra ngoài cửa. “Ai đó?”, Bích Trân lên tiếng hỏi. “Cô Bích Trân, là tôi!”, Lâm Chính nói. “Ồ, có chuyện gì không?”. “Là thế này, hôm nay đại hội kén rể bắt đầu, các cô ra ngoài ăn chút gì đó rồi chúng ta đi đến thế gia Nam Cung. Không phải các cô muốn lấy hoa Tuyệt Mệnh sao?”, Lâm Chính nói. “Vâng vâng, chúng tôi sẽ ra ngay”. Bích Trân phản ứng lại, vội vàng đáp. Bích Trân vốn định để An Viên nghỉ ngơi ở khách sạn, nhưng tính tình cô ấy cố chấp, khăng khăng đòi đi theo. Khi hai cô gái ăn ở nhà hàng mới phát hiện hôm nay Lâm Chính ăn mặc có vẻ kỳ quái. Lúc này anh mặc khác với trước kia, không mặc áo vest mà là mặc một chiếc áo dài viền vàng rộng rãi, vô cùng cổ xưa, nhưng lại có vẻ uy nghiêm. Không chỉ vậy, trên mặt anh còn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc. “Quay điện ảnh à?”. An Viên không nhịn được châm chọc. “Càn rỡ, đây là mặt nạ Thần Quân trong giáo chúng tôi! Cô biết cái gì?”, Lưu Mã ở bên cạnh quát. “Mặt nạ Thần Quân? Là cái quỷ gì? Còn nữa, các người là giáo phái gì vậy? Ai cũng ăn to nói lớn như vậy?”, An Viên liếc nhìn Lưu Mã, lạnh lùng nói. Mặc dù Lâm Chính đã cứu cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn có khúc mắc với nhóm người Lâm Chính. Cô ta cảm thấy mọi chuyện quá kỳ quặc, luôn cho rằng Lâm Chính có mục đích nên mới đối tốt với bọn họ như vậy… Lưu Mã tức giận, còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính ngăn ông ta lại. Lâm Chính sao lại không nhìn ra tâm tư của An Viên? Sở dĩ anh giúp đỡ hai cô gái chỉ là vì trả ơn của Diệu Thủ lão nhân năm xưa, còn những thứ khác, Lâm Chính hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy. Ăn sáng xong, bọn họ thu dọn một lát rồi xuất phát đến thế gia Nam Cung. Lâm Chính không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn Lưu Mã và vài chấp sự, ảnh ngự thì nấp trong bóng tối, âm thầm bảo vệ. Bọn họ đi trên hai chiếc xe, tiến đến thế gia Nam Cung. Cùng lúc đó, không ít gia tộc ở thành phố Nam Xuyên, người của các tông phái cũng lần lượt đến hiện trượng kén rể. Thành phố Nam Xuyên thật náo nhiệt. Nhưng gia tộc chính của thế gia Nam Cung không nằm trong thành phố Nam Xuyên, mà là nằm trong một ngọn núi lớn ở ngoại ô thành phố. Lưu Mã lái xe dọc theo đường núi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trong một khe núi. Trong khe núi có một hang động khổng lồ, trước hang động có hai người của thế gia Nam Cung cảnh giác nhìn mỗi một người đến gần nơi đây. Một vài người đại diện cho gia tộc đến đây đều dừng xe đi bộ vào trong. Bọn họ đưa thiệp mời, sau đó đi vào hang động. Phía sau hang động là nơi tọa lạc của gia tộc chính của thế gia Nam Cung, được mệnh danh là thế ngoại đào nguyên. Cũng chính là nơi tọa lạc căn cơ của một thế tộc siêu cấp ở Hoa Quốc.
“Ể? Sao ông lại quay về rồi?”.
Nam Cung Vân Thu thò đầu ra ngoài cửa sổ, vô cùng tức giận: “Sao ông không động tay?”.
“Không động được”, trong mắt ông lão toát ra vẻ kinh hãi.
“Không động được? Vì sao? Đám người đó rốt cuộc là ai?”, Nam Cung Vân Thu vội hỏi.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Cô Nam Cung, chuyện này tôi đề nghị vẫn nên đợi đại hội kén rể kết thúc rồi hãy nói. Đây là khuyến cáo của tôi dành cho cô, nếu không, tôi lo cô sẽ trở thành tội đồ của thế gia Nam Cung”.
“Cái gì?”.
Nam Cung Vân Thu tái mặt, nhưng chẳng mấy chốc lại khẽ cắn môi, không cam tâm nói: “Các người sợ thì nói sợ, còn viện nhiều cái cớ như vậy làm gì! Tôi còn tưởng thế gia Nạp Lan có bản lĩnh thế nào, không ngờ chỉ được như vậy?”.
Nói xong, cô ta đạp chân ga đi thẳng.
Ông lão lắc đầu, lấy một điện thoại cũ ra, gọi vào một số.
“Chuyện xử lý thế nào rồi?”, bên đó là một giọng nói lạnh nhạt.
“Cậu chủ, không động được, là người của Đông Hoàng Giáo!”.
“Đông Hoàng Giáo?”.
“Thuộc hạ nhận ra Lưu Mã, chắc chắn là bọn họ không sai!”.
“Người của Đông Hoàng Giáo sao lại chạy đến đây? Đại hội Đông Hoàng kết thúc rồi sao?”.
“Có lẽ là kết thúc rồi, lần này không chỉ có Lưu Mã đến đây, hình như… giáo chủ mới của bọn họ cũng đã đến! Đang ở trong khách sạn!”.
“Ồ?”.
Giọng nói trong điện thoại rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, lạnh nhạt lên tiếng: “Phái người theo dõi, đừng chọc giận bọn họ, tìm hiểu rõ mục đích của bọn họ đến Nam Xuyên lần này rồi tính sau!”.
“Vâng cậu chủ!”.
…
Sáng ngày hôm sau.
Ở tầng 32 của khách sạn.
“Sư muội, em tỉnh rồi à? Tốt quá!”.
Bích Trân vui mừng, ôm lấy An Viên dần tỉnh dậy, mừng đến ch** n**c mắt.
“Sư tỷ, đây là đâu?”, An Viên hơi mơ màng.
Bích Trân kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe.
An Viên biến sắc, nắm lấy cánh tay Bích Trân, sốt ruột khẽ giọng nói: “Sư tỷ, chị cũng sơ suất quá, lời người đó nói mà chị cũng tin? Lỡ như người ta có ý đồ với Lạc Linh Huyết thì phải làm sao?”.
“Ngốc, nếu anh ta thật sự tham Lạc Linh Huyết thì sao lại cứu chúng ta? Không có người đó, em đã chết lâu rồi!”, Bích Trân không vui nói.
“Dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút”, An Viên nói.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Hai cô gái giật mình, nhìn ra ngoài cửa.
“Ai đó?”, Bích Trân lên tiếng hỏi.
“Cô Bích Trân, là tôi!”, Lâm Chính nói.
“Ồ, có chuyện gì không?”.
“Là thế này, hôm nay đại hội kén rể bắt đầu, các cô ra ngoài ăn chút gì đó rồi chúng ta đi đến thế gia Nam Cung. Không phải các cô muốn lấy hoa Tuyệt Mệnh sao?”, Lâm Chính nói.
“Vâng vâng, chúng tôi sẽ ra ngay”.
Bích Trân phản ứng lại, vội vàng đáp.
Bích Trân vốn định để An Viên nghỉ ngơi ở khách sạn, nhưng tính tình cô ấy cố chấp, khăng khăng đòi đi theo.
Khi hai cô gái ăn ở nhà hàng mới phát hiện hôm nay Lâm Chính ăn mặc có vẻ kỳ quái.
Lúc này anh mặc khác với trước kia, không mặc áo vest mà là mặc một chiếc áo dài viền vàng rộng rãi, vô cùng cổ xưa, nhưng lại có vẻ uy nghiêm.
Không chỉ vậy, trên mặt anh còn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc.
“Quay điện ảnh à?”.
An Viên không nhịn được châm chọc.
“Càn rỡ, đây là mặt nạ Thần Quân trong giáo chúng tôi! Cô biết cái gì?”, Lưu Mã ở bên cạnh quát.
“Mặt nạ Thần Quân? Là cái quỷ gì? Còn nữa, các người là giáo phái gì vậy? Ai cũng ăn to nói lớn như vậy?”, An Viên liếc nhìn Lưu Mã, lạnh lùng nói.
Mặc dù Lâm Chính đã cứu cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn có khúc mắc với nhóm người Lâm Chính.
Cô ta cảm thấy mọi chuyện quá kỳ quặc, luôn cho rằng Lâm Chính có mục đích nên mới đối tốt với bọn họ như vậy…
Lưu Mã tức giận, còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính ngăn ông ta lại.
Lâm Chính sao lại không nhìn ra tâm tư của An Viên?
Sở dĩ anh giúp đỡ hai cô gái chỉ là vì trả ơn của Diệu Thủ lão nhân năm xưa, còn những thứ khác, Lâm Chính hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy.
Ăn sáng xong, bọn họ thu dọn một lát rồi xuất phát đến thế gia Nam Cung.
Lâm Chính không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn Lưu Mã và vài chấp sự, ảnh ngự thì nấp trong bóng tối, âm thầm bảo vệ.
Bọn họ đi trên hai chiếc xe, tiến đến thế gia Nam Cung.
Cùng lúc đó, không ít gia tộc ở thành phố Nam Xuyên, người của các tông phái cũng lần lượt đến hiện trượng kén rể.
Thành phố Nam Xuyên thật náo nhiệt.
Nhưng gia tộc chính của thế gia Nam Cung không nằm trong thành phố Nam Xuyên, mà là nằm trong một ngọn núi lớn ở ngoại ô thành phố.
Lưu Mã lái xe dọc theo đường núi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trong một khe núi.
Trong khe núi có một hang động khổng lồ, trước hang động có hai người của thế gia Nam Cung cảnh giác nhìn mỗi một người đến gần nơi đây.
Một vài người đại diện cho gia tộc đến đây đều dừng xe đi bộ vào trong.
Bọn họ đưa thiệp mời, sau đó đi vào hang động.
Phía sau hang động là nơi tọa lạc của gia tộc chính của thế gia Nam Cung, được mệnh danh là thế ngoại đào nguyên.
Cũng chính là nơi tọa lạc căn cơ của một thế tộc siêu cấp ở Hoa Quốc.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ ThầnTác giả: Bạch LongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình "Mẹ ơi, thời hạn ba năm đã đến rồi. Con đã làm theo lời trăn trối của mẹ, hiện giờ toàn bộ nhà họ Tô, thậm chí là một nửa Giáng Thành đều biết đứa con trai họ Lâm đến ở rể là một kẻ vô dụng”. "Con biết mẹ muốn con nhịn nhục ba năm vì sợ con bị họ hãm hại. Mẹ từng nói con có tài năng thiên bẩm, sau này ắt thành danh lẫy lừng, ngặt nỗi xuất thân không cao, không quyền không thế, không tranh giành nổi với những người đó, nếu lỡ để lộ tài năng sẽ bị hại chết, vì vậy mới bắt con giả làm một kẻ vô dụng”. "Nhưng mà... Mẹ ơi, mẹ đã sai rồi. Trong mắt Lâm Chính con, nhà họ Lâm chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to! Lâm Chính con đây tại sao phải sợ chúng?" "Nhà họ Lâm đã từ bỏ con, mẹ cũng không muốn con trở về nơi ấy, con và bọn chúng đã không còn quan hệ gì cả. Hôm nay con đến thăm cốt để báo tin cho mẹ, rằng thời hạn ba năm đã hết rồi... Lâm Chính con không muốn tiếp tục làm một kẻ vô dụng nữa!" Trong một nghĩa trang vô danh tại vùng quê phía Nam Yên Kinh, Lâm Chính quỳ gối trước một ngôi… “Ể? Sao ông lại quay về rồi?”. Nam Cung Vân Thu thò đầu ra ngoài cửa sổ, vô cùng tức giận: “Sao ông không động tay?”. “Không động được”, trong mắt ông lão toát ra vẻ kinh hãi. “Không động được? Vì sao? Đám người đó rốt cuộc là ai?”, Nam Cung Vân Thu vội hỏi. Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Cô Nam Cung, chuyện này tôi đề nghị vẫn nên đợi đại hội kén rể kết thúc rồi hãy nói. Đây là khuyến cáo của tôi dành cho cô, nếu không, tôi lo cô sẽ trở thành tội đồ của thế gia Nam Cung”. “Cái gì?”. Nam Cung Vân Thu tái mặt, nhưng chẳng mấy chốc lại khẽ cắn môi, không cam tâm nói: “Các người sợ thì nói sợ, còn viện nhiều cái cớ như vậy làm gì! Tôi còn tưởng thế gia Nạp Lan có bản lĩnh thế nào, không ngờ chỉ được như vậy?”. Nói xong, cô ta đạp chân ga đi thẳng. Ông lão lắc đầu, lấy một điện thoại cũ ra, gọi vào một số. “Chuyện xử lý thế nào rồi?”, bên đó là một giọng nói lạnh nhạt. “Cậu chủ, không động được, là người của Đông Hoàng Giáo!”. “Đông Hoàng Giáo?”. “Thuộc hạ nhận ra Lưu Mã, chắc chắn là bọn họ không sai!”. “Người của Đông Hoàng Giáo sao lại chạy đến đây? Đại hội Đông Hoàng kết thúc rồi sao?”. “Có lẽ là kết thúc rồi, lần này không chỉ có Lưu Mã đến đây, hình như… giáo chủ mới của bọn họ cũng đã đến! Đang ở trong khách sạn!”. “Ồ?”. Giọng nói trong điện thoại rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, lạnh nhạt lên tiếng: “Phái người theo dõi, đừng chọc giận bọn họ, tìm hiểu rõ mục đích của bọn họ đến Nam Xuyên lần này rồi tính sau!”. “Vâng cậu chủ!”. … Sáng ngày hôm sau. Ở tầng 32 của khách sạn. “Sư muội, em tỉnh rồi à? Tốt quá!”. Bích Trân vui mừng, ôm lấy An Viên dần tỉnh dậy, mừng đến ch** n**c mắt. “Sư tỷ, đây là đâu?”, An Viên hơi mơ màng. Bích Trân kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe. An Viên biến sắc, nắm lấy cánh tay Bích Trân, sốt ruột khẽ giọng nói: “Sư tỷ, chị cũng sơ suất quá, lời người đó nói mà chị cũng tin? Lỡ như người ta có ý đồ với Lạc Linh Huyết thì phải làm sao?”. “Ngốc, nếu anh ta thật sự tham Lạc Linh Huyết thì sao lại cứu chúng ta? Không có người đó, em đã chết lâu rồi!”, Bích Trân không vui nói. “Dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút”, An Viên nói. Cốc cốc cốc. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Hai cô gái giật mình, nhìn ra ngoài cửa. “Ai đó?”, Bích Trân lên tiếng hỏi. “Cô Bích Trân, là tôi!”, Lâm Chính nói. “Ồ, có chuyện gì không?”. “Là thế này, hôm nay đại hội kén rể bắt đầu, các cô ra ngoài ăn chút gì đó rồi chúng ta đi đến thế gia Nam Cung. Không phải các cô muốn lấy hoa Tuyệt Mệnh sao?”, Lâm Chính nói. “Vâng vâng, chúng tôi sẽ ra ngay”. Bích Trân phản ứng lại, vội vàng đáp. Bích Trân vốn định để An Viên nghỉ ngơi ở khách sạn, nhưng tính tình cô ấy cố chấp, khăng khăng đòi đi theo. Khi hai cô gái ăn ở nhà hàng mới phát hiện hôm nay Lâm Chính ăn mặc có vẻ kỳ quái. Lúc này anh mặc khác với trước kia, không mặc áo vest mà là mặc một chiếc áo dài viền vàng rộng rãi, vô cùng cổ xưa, nhưng lại có vẻ uy nghiêm. Không chỉ vậy, trên mặt anh còn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc. “Quay điện ảnh à?”. An Viên không nhịn được châm chọc. “Càn rỡ, đây là mặt nạ Thần Quân trong giáo chúng tôi! Cô biết cái gì?”, Lưu Mã ở bên cạnh quát. “Mặt nạ Thần Quân? Là cái quỷ gì? Còn nữa, các người là giáo phái gì vậy? Ai cũng ăn to nói lớn như vậy?”, An Viên liếc nhìn Lưu Mã, lạnh lùng nói. Mặc dù Lâm Chính đã cứu cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn có khúc mắc với nhóm người Lâm Chính. Cô ta cảm thấy mọi chuyện quá kỳ quặc, luôn cho rằng Lâm Chính có mục đích nên mới đối tốt với bọn họ như vậy… Lưu Mã tức giận, còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính ngăn ông ta lại. Lâm Chính sao lại không nhìn ra tâm tư của An Viên? Sở dĩ anh giúp đỡ hai cô gái chỉ là vì trả ơn của Diệu Thủ lão nhân năm xưa, còn những thứ khác, Lâm Chính hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy. Ăn sáng xong, bọn họ thu dọn một lát rồi xuất phát đến thế gia Nam Cung. Lâm Chính không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn Lưu Mã và vài chấp sự, ảnh ngự thì nấp trong bóng tối, âm thầm bảo vệ. Bọn họ đi trên hai chiếc xe, tiến đến thế gia Nam Cung. Cùng lúc đó, không ít gia tộc ở thành phố Nam Xuyên, người của các tông phái cũng lần lượt đến hiện trượng kén rể. Thành phố Nam Xuyên thật náo nhiệt. Nhưng gia tộc chính của thế gia Nam Cung không nằm trong thành phố Nam Xuyên, mà là nằm trong một ngọn núi lớn ở ngoại ô thành phố. Lưu Mã lái xe dọc theo đường núi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trong một khe núi. Trong khe núi có một hang động khổng lồ, trước hang động có hai người của thế gia Nam Cung cảnh giác nhìn mỗi một người đến gần nơi đây. Một vài người đại diện cho gia tộc đến đây đều dừng xe đi bộ vào trong. Bọn họ đưa thiệp mời, sau đó đi vào hang động. Phía sau hang động là nơi tọa lạc của gia tộc chính của thế gia Nam Cung, được mệnh danh là thế ngoại đào nguyên. Cũng chính là nơi tọa lạc căn cơ của một thế tộc siêu cấp ở Hoa Quốc.