“Đừng… đừng…” Hoàng Uyển Như đau đớn, tủi nhục, cảm giác buốt giá chân thực tới mức khiến nàng đau đớn tột cùng. “Oán niệm quá sâu… Huyết lệ chảy ngược… Nàng về đi, về đi…” Giọng nói vang vọng trong đầu Hoàng Uyển Như, cảm giác cả người vô lực. Nhưng khoan đã! Nàng là du hồn, một du hồn lang thang hơn hai mươi năm nay, du hồn thì làm sao có cảm giác? Cả cơ thể đau nhức, cảm giác khí lạnh xâm nhập xương cốt. Đau quá! Đau chết mất! Hoàng Uyển Như cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, hô hấp khó khăn, nàng mơ màng nhìn thấy một màu đỏ phía trước mặt. Hoa văn quen thuộc, là mẫu đơn, chỉ kim tuyến. Đây chẳng phải là giường của nàng ở kiếp trước sao? Sao lại ở đây? Là nàng tới địa ngục hay bị ảo giác? “Công chúa tỉnh rồi. Mau báo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, nhanh lên.” Tỳ nữ búi tóc cao, y phục hồng phấn nhanh chóng ra lệnh cho tỳ nữ phía sau. Đây chẳng phải là Thiên Thiên sao? Là tỳ nữ thân cận của nàng, chẳng phải nàng ta bị người hại chết rồi sao? Tại sao Thiên Thiên còn sống? Đầu của Hoàng Uyển…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...