"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,…
Chương 12: Chương 12
Tổng Tài Bố Đường Cưới Trước Yêu SauTác giả: Công Tử Khinh CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,… Anh nhìn Tần Nguyệt bằng ánh mắt hình viên đạn, thành công khiến người phía sau ngậm miệng.“Dừng lại!”Tài xế lập tức ngừng xe lại ven đường núi, Tần Nguyệt mím môi, thầm nghĩ anh đang muốn làm gì thì chợt nghe thấy giọng nói sắc bén vang lên bên tai.“Xuống xe!”Tần Nguyệt ngẩn người, cô cho rằng mình nghe lầm, ngây ngốc hỏi:“Anh nói gì?”Người đàn ông liếc cô một cái, lạnh lùng nói:“Tả Quyền, mời cô ta xuống xe!”Vãi!Tần Nguyệt thật muốn chửi thề mà, bụng dạ anh còn nhỏ nhen hơn cả mũi kim nữa, tôi có nói gì sai đâu chứ, thật là con mẹ nó vô vị!“Không cần anh mời, tôi tự biết xuống xe!”Nói rồi cô kéo cửa xe ra bước xuống, trước khi đóng cửa cô còn hung hăng trừng mắt nói với anh:“Anh đúng là tên đàn ông vô vị nhất mà tôi từng gặp!”Nói xong cô đóng đóng sầm cửa lại một cái “rầm”, hùng hổ rời đi.Người đàn ông vuốt v e chiếc nhẫn trên ngón áp út, cau mày nhìn bóng lưng nhỏ xinh phía trước, ánh mắt trở nên sâu thẳm vô cùng, nửa ngày sau Văn Diễm mới lên tiếng:“Tả Quyền, điều tra xem cô gái này là ai?”“Dạ được.”Tần Nguyệt vừa đi vừa mắng, bên cạnh chợt có một chiếc xe thể thao chạy vọt qua.Đêm qua trời vừa mới mưa, mặt đất còn chưa kịp ráo, vậy nên nước mưa văng tung tóe lên hết người cô, mặt Tần Nguyệt lập tức đen sì.Cố ý! Nhất định là cố ý!Dường như đang nghĩ đến biểu cảm thú vị của người phía sau, khóe môi vốn đang mím thành đường thẳng của Văn Diễm hơi nhếch, rồi từ từ cong lên…***“Con có bỏ trốn khỏi nhà đâu.”Tần Nguyệt nhìn Thẩm Tuấn Trì làm căng trước mặt, tiếp tục biện hộ:“Con chỉ thấy hơi khó chịu trong lòng nên muốn ra ngoài dạo xíu thôi.”“Đi dạo mà chạy đến tận thành phố H?”Thẩm Tuấn Trì cười lạnh:“Tinh Nguyệt, những lời ba nói với con ngày hôm qua, con đều không thèm đếm xỉa tới đúng không?”Ánh mắt Tần Nguyệt bỗng lạnh đi, cô hít sâu một hơi, nói với giọng hòa hoãn:“Nếu con thật sự muốn bỏ đi thì sao con không mang theo đồng xu cắc bạc nào?”Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Tuấn Trì, Tần Nguyệt tiếp tục giải thích:“Ba, chuyện mà ba đã nói ngày hôm qua, chẳng qua là con tạm thời chưa chấp nhận được thôi, nhưng đến hôm nay, con đã suy nghĩ kĩ rồi, ba nói đúng, con cũng là một thành viên trong nhà họ Thẩm, cũng nên vì nhà họ Thẩm mà làm chút chuyện.”Thẩm Tuấn Trì nghe thấy thế thì ánh mắt lập tức sáng lên, giọng điệu cũng thay đổi, hơi bất đắc dĩ nói:“Nếu không phải vì mấy năm nay kinh tế của nhà họ Thẩm càng ngày càng sa sút, ba cũng sẽ không nảy ra ý này.Tinh Nguyệt à, con yên tâm, chỉ cần chuyện này thành công, ba hứa với con, ba nhất định sẽ làm được.”.
Anh nhìn Tần Nguyệt bằng ánh mắt hình viên đạn, thành công khiến người phía sau ngậm miệng.
“Dừng lại!”Tài xế lập tức ngừng xe lại ven đường núi, Tần Nguyệt mím môi, thầm nghĩ anh đang muốn làm gì thì chợt nghe thấy giọng nói sắc bén vang lên bên tai.
“Xuống xe!”Tần Nguyệt ngẩn người, cô cho rằng mình nghe lầm, ngây ngốc hỏi:“Anh nói gì?”Người đàn ông liếc cô một cái, lạnh lùng nói:“Tả Quyền, mời cô ta xuống xe!”Vãi!Tần Nguyệt thật muốn chửi thề mà, bụng dạ anh còn nhỏ nhen hơn cả mũi kim nữa, tôi có nói gì sai đâu chứ, thật là con mẹ nó vô vị!“Không cần anh mời, tôi tự biết xuống xe!”Nói rồi cô kéo cửa xe ra bước xuống, trước khi đóng cửa cô còn hung hăng trừng mắt nói với anh:“Anh đúng là tên đàn ông vô vị nhất mà tôi từng gặp!”Nói xong cô đóng đóng sầm cửa lại một cái “rầm”, hùng hổ rời đi.
Người đàn ông vuốt v e chiếc nhẫn trên ngón áp út, cau mày nhìn bóng lưng nhỏ xinh phía trước, ánh mắt trở nên sâu thẳm vô cùng, nửa ngày sau Văn Diễm mới lên tiếng:“Tả Quyền, điều tra xem cô gái này là ai?”“Dạ được.
”Tần Nguyệt vừa đi vừa mắng, bên cạnh chợt có một chiếc xe thể thao chạy vọt qua.
Đêm qua trời vừa mới mưa, mặt đất còn chưa kịp ráo, vậy nên nước mưa văng tung tóe lên hết người cô, mặt Tần Nguyệt lập tức đen sì.
Cố ý! Nhất định là cố ý!Dường như đang nghĩ đến biểu cảm thú vị của người phía sau, khóe môi vốn đang mím thành đường thẳng của Văn Diễm hơi nhếch, rồi từ từ cong lên…***“Con có bỏ trốn khỏi nhà đâu.
”Tần Nguyệt nhìn Thẩm Tuấn Trì làm căng trước mặt, tiếp tục biện hộ:“Con chỉ thấy hơi khó chịu trong lòng nên muốn ra ngoài dạo xíu thôi.
”“Đi dạo mà chạy đến tận thành phố H?”Thẩm Tuấn Trì cười lạnh:“Tinh Nguyệt, những lời ba nói với con ngày hôm qua, con đều không thèm đếm xỉa tới đúng không?”Ánh mắt Tần Nguyệt bỗng lạnh đi, cô hít sâu một hơi, nói với giọng hòa hoãn:“Nếu con thật sự muốn bỏ đi thì sao con không mang theo đồng xu cắc bạc nào?”Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Tuấn Trì, Tần Nguyệt tiếp tục giải thích:“Ba, chuyện mà ba đã nói ngày hôm qua, chẳng qua là con tạm thời chưa chấp nhận được thôi, nhưng đến hôm nay, con đã suy nghĩ kĩ rồi, ba nói đúng, con cũng là một thành viên trong nhà họ Thẩm, cũng nên vì nhà họ Thẩm mà làm chút chuyện.
”Thẩm Tuấn Trì nghe thấy thế thì ánh mắt lập tức sáng lên, giọng điệu cũng thay đổi, hơi bất đắc dĩ nói:“Nếu không phải vì mấy năm nay kinh tế của nhà họ Thẩm càng ngày càng sa sút, ba cũng sẽ không nảy ra ý này.
Tinh Nguyệt à, con yên tâm, chỉ cần chuyện này thành công, ba hứa với con, ba nhất định sẽ làm được.
”.
Tổng Tài Bố Đường Cưới Trước Yêu SauTác giả: Công Tử Khinh CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,… Anh nhìn Tần Nguyệt bằng ánh mắt hình viên đạn, thành công khiến người phía sau ngậm miệng.“Dừng lại!”Tài xế lập tức ngừng xe lại ven đường núi, Tần Nguyệt mím môi, thầm nghĩ anh đang muốn làm gì thì chợt nghe thấy giọng nói sắc bén vang lên bên tai.“Xuống xe!”Tần Nguyệt ngẩn người, cô cho rằng mình nghe lầm, ngây ngốc hỏi:“Anh nói gì?”Người đàn ông liếc cô một cái, lạnh lùng nói:“Tả Quyền, mời cô ta xuống xe!”Vãi!Tần Nguyệt thật muốn chửi thề mà, bụng dạ anh còn nhỏ nhen hơn cả mũi kim nữa, tôi có nói gì sai đâu chứ, thật là con mẹ nó vô vị!“Không cần anh mời, tôi tự biết xuống xe!”Nói rồi cô kéo cửa xe ra bước xuống, trước khi đóng cửa cô còn hung hăng trừng mắt nói với anh:“Anh đúng là tên đàn ông vô vị nhất mà tôi từng gặp!”Nói xong cô đóng đóng sầm cửa lại một cái “rầm”, hùng hổ rời đi.Người đàn ông vuốt v e chiếc nhẫn trên ngón áp út, cau mày nhìn bóng lưng nhỏ xinh phía trước, ánh mắt trở nên sâu thẳm vô cùng, nửa ngày sau Văn Diễm mới lên tiếng:“Tả Quyền, điều tra xem cô gái này là ai?”“Dạ được.”Tần Nguyệt vừa đi vừa mắng, bên cạnh chợt có một chiếc xe thể thao chạy vọt qua.Đêm qua trời vừa mới mưa, mặt đất còn chưa kịp ráo, vậy nên nước mưa văng tung tóe lên hết người cô, mặt Tần Nguyệt lập tức đen sì.Cố ý! Nhất định là cố ý!Dường như đang nghĩ đến biểu cảm thú vị của người phía sau, khóe môi vốn đang mím thành đường thẳng của Văn Diễm hơi nhếch, rồi từ từ cong lên…***“Con có bỏ trốn khỏi nhà đâu.”Tần Nguyệt nhìn Thẩm Tuấn Trì làm căng trước mặt, tiếp tục biện hộ:“Con chỉ thấy hơi khó chịu trong lòng nên muốn ra ngoài dạo xíu thôi.”“Đi dạo mà chạy đến tận thành phố H?”Thẩm Tuấn Trì cười lạnh:“Tinh Nguyệt, những lời ba nói với con ngày hôm qua, con đều không thèm đếm xỉa tới đúng không?”Ánh mắt Tần Nguyệt bỗng lạnh đi, cô hít sâu một hơi, nói với giọng hòa hoãn:“Nếu con thật sự muốn bỏ đi thì sao con không mang theo đồng xu cắc bạc nào?”Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Tuấn Trì, Tần Nguyệt tiếp tục giải thích:“Ba, chuyện mà ba đã nói ngày hôm qua, chẳng qua là con tạm thời chưa chấp nhận được thôi, nhưng đến hôm nay, con đã suy nghĩ kĩ rồi, ba nói đúng, con cũng là một thành viên trong nhà họ Thẩm, cũng nên vì nhà họ Thẩm mà làm chút chuyện.”Thẩm Tuấn Trì nghe thấy thế thì ánh mắt lập tức sáng lên, giọng điệu cũng thay đổi, hơi bất đắc dĩ nói:“Nếu không phải vì mấy năm nay kinh tế của nhà họ Thẩm càng ngày càng sa sút, ba cũng sẽ không nảy ra ý này.Tinh Nguyệt à, con yên tâm, chỉ cần chuyện này thành công, ba hứa với con, ba nhất định sẽ làm được.”.