Tác giả:

"Chúng ta sống theo mơ ước thuở ban đầu của mình. Chúng ta đều không thể quên nhau." Trích từ - Trần Ân Tứ. ___________________ Trần Ân Tứ - nữ, là người con gái bị Trần gia ghét bỏ. Khắp nơi đều nghĩ Trần gia chỉ có một cô con gái tên Trần Vinh và một cậu con trai là Trần Diệu, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người con gái đầu. Tần Kiết - nam, người thừa kế của Tần gia, hô mưa gọi gió, điển hình cho việc sinh ra trên con đường La Mã, từ nhỏ đã ở La Mã. Anh thuộc kiểu người ngoắc tay một cái phụ nữ người trước người sau đều ngã. Tin trong giới giải trí, nói không khoa trương mười tin thì hết tám chín tin đều liên quan đến Tần Kiết. Trần Ân Tứ như một cọng cỏ không ai biết, đừng nói đến tin vịt giới giải trí, ngay cả họ hàng thân thích cũng chẳng nhớ Trần gia còn còn một người con gái tên Trần Ân Tứ. Tóm lại khoảng cách giữa Trần Ân Tứ và Tần Kiết tựa một trời một vực. Tần Kiết là trời, Trần Ân Tứ là vực. Sự khác biệt này, không ai nghĩ rằng họ có thể yêu nhau. Trước năm 20 tuổi, anh…

Chương 23: Miệng Muốn Bị Hôn 1

Giường Anh Chia Em Một NửaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Chúng ta sống theo mơ ước thuở ban đầu của mình. Chúng ta đều không thể quên nhau." Trích từ - Trần Ân Tứ. ___________________ Trần Ân Tứ - nữ, là người con gái bị Trần gia ghét bỏ. Khắp nơi đều nghĩ Trần gia chỉ có một cô con gái tên Trần Vinh và một cậu con trai là Trần Diệu, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người con gái đầu. Tần Kiết - nam, người thừa kế của Tần gia, hô mưa gọi gió, điển hình cho việc sinh ra trên con đường La Mã, từ nhỏ đã ở La Mã. Anh thuộc kiểu người ngoắc tay một cái phụ nữ người trước người sau đều ngã. Tin trong giới giải trí, nói không khoa trương mười tin thì hết tám chín tin đều liên quan đến Tần Kiết. Trần Ân Tứ như một cọng cỏ không ai biết, đừng nói đến tin vịt giới giải trí, ngay cả họ hàng thân thích cũng chẳng nhớ Trần gia còn còn một người con gái tên Trần Ân Tứ. Tóm lại khoảng cách giữa Trần Ân Tứ và Tần Kiết tựa một trời một vực. Tần Kiết là trời, Trần Ân Tứ là vực. Sự khác biệt này, không ai nghĩ rằng họ có thể yêu nhau. Trước năm 20 tuổi, anh… Lục Tinh càng nói càng hăng, cả người phát lửa thở hồng hộc mới nói ra lời:- Ân Ân, cậu có bị uỷ khuất gì không?Trần Ân Tứ:- Không.Tốt xấu gì tớ cũng lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, việc bảo vệ bản thân tớ vẫn làm được.- Xem như mạng đám người đó lớn, người lão nương đây dẫn dắt mà đám người đó dám có ý xấu...!Lục Tinh đầu bên kia vừa mắng một trận hùng hổ mới bớt giận:- Ân Ân, tớ còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới Bắc Kinh, đến nơi sẽ tìm cậu.Chương trình này bỏ đi.Cậu yên tâm, Lục Tinh tớ sẽ khiến cậu nổi tiếng, nổi thành ba của bọn chúng luôn!”...!Ánh mắt Tần Kiết dõi theo bóng lưng Trần Ân Tứ rời khỏi phòng bao, rồi nhìn Trần Ân Tứ dùng lực đóng cửa, một lúc lâu mới thôi.Ánh mắt anh nhìn nơi cô vừa đứng, phân vân một giây mới bước qua.Cô mặc áo màu trắng, da trắng, nơi cô đứng, bóng đèn trên trần phụ trợ giúp cô lạnh lùng như tuyết.Miệng cô không ngừng nói, thanh âm nguy hiểm, có thể nhìn thấy cô dùng hết vốn liếng để nói, kết quả bị anh chọc một câu, thì mắt trợn to, không đáp được gì.Lúc cô đi, anh thấy rõ ràng tai cô ửng hồng, mặc dù sắc mặt cô lạnh nhạt, nhưng thấy rất rõ trên người cô sự hiển hách.Tần Kiết nhìn vào hư không, sững sờ một lúc, đột nhiên cười ra tiếng.Tiểu cô nương vẫn như xưa, miệng muốn bị hôn, da mặt mỏng đụng chút lại đỏ...!Cả đời này, chưa từng gặp qua người nào dễ ngượng ngùng như cô.Tần Kiết đứng dựa vào cửa kính một lúc rồi quay đầu nhìn ra ngoài.Anh ngắm cảnh đêm phồn hoa, đẹp có chút không chân thật.Anh nhìn phong cảnh nơi đó, tâm trạng cứ thế nhạt dần.Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.Tần Kiết lấy ra, có tin nhắn Dung Dữ gửi đến.“Tần Cẩu khi nào quay về? Tiểu Cửu nói, thí nghiệm dựng dàn giáo hôm qua xuất hiện lỗi."- Tần tiên sinh...!Lúc Tần Kiết xem tin nhắn Wechat, trước mặt anh truyền đến giọng nói mềm mại.Anh ngẩng đầu, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống trả lời tin của Dung Dữ.- Tần tiên sinh, không biết có thể kết bạn Wechat với anh không?Cô gái mặt đỏ kia không từ bỏ ý định, bước về phía trước, lấy điện thoại, đưa giao diện mã QR* đến kế bên điện thoại Tần Kiết.(Dùng Wechat kết bạn bằng cách quét mã QR.Mã QR rất thông dụng bên đó nha các Lá.)Tần Kiết không nhanh không chậm gõ hai chữ “Đến ngay”, sau khi gửi xong một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô gái mặt đỏ đối diện, lễ phép nói:- Ngại quá, không dùng Wechat.Cô gái kia chầm chậm rời khỏi ứng dụng Wechat, hoang mang không thể hiểu nổi, người trước mặt sao có thể trợn mắt nói dối giỏi như thế.Không đợi cô gái nói tiếp, Tần Kiết trực tiếp đứng thẳng, đi đến trước mặt người phục vụ giữ Trần Ân Tứ lúc nãy.Anh đến trước người phục vụ đứng sau bàn cẩm thạch, bưng ly nước chanh, sải bước đến nhà sản xuất B đang ve vã.n một cô gái, vỗ vai:- Qua đây, chọn một trong hai.Ly nước chanh này, anh tự uống hay để tôi đút cho uống?⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC.

Lục Tinh càng nói càng hăng, cả người phát lửa thở hồng hộc mới nói ra lời:

- Ân Ân, cậu có bị uỷ khuất gì không?

Trần Ân Tứ:

- Không.

Tốt xấu gì tớ cũng lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, việc bảo vệ bản thân tớ vẫn làm được.

- Xem như mạng đám người đó lớn, người lão nương đây dẫn dắt mà đám người đó dám có ý xấu...!

Lục Tinh đầu bên kia vừa mắng một trận hùng hổ mới bớt giận:

- Ân Ân, tớ còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới Bắc Kinh, đến nơi sẽ tìm cậu.

Chương trình này bỏ đi.

Cậu yên tâm, Lục Tinh tớ sẽ khiến cậu nổi tiếng, nổi thành ba của bọn chúng luôn!”

...!

Ánh mắt Tần Kiết dõi theo bóng lưng Trần Ân Tứ rời khỏi phòng bao, rồi nhìn Trần Ân Tứ dùng lực đóng cửa, một lúc lâu mới thôi.

Ánh mắt anh nhìn nơi cô vừa đứng, phân vân một giây mới bước qua.

Cô mặc áo màu trắng, da trắng, nơi cô đứng, bóng đèn trên trần phụ trợ giúp cô lạnh lùng như tuyết.

Miệng cô không ngừng nói, thanh âm nguy hiểm, có thể nhìn thấy cô dùng hết vốn liếng để nói, kết quả bị anh chọc một câu, thì mắt trợn to, không đáp được gì.

Lúc cô đi, anh thấy rõ ràng tai cô ửng hồng, mặc dù sắc mặt cô lạnh nhạt, nhưng thấy rất rõ trên người cô sự hiển hách.

Tần Kiết nhìn vào hư không, sững sờ một lúc, đột nhiên cười ra tiếng.

Tiểu cô nương vẫn như xưa, miệng muốn bị hôn, da mặt mỏng đụng chút lại đỏ...!

Cả đời này, chưa từng gặp qua người nào dễ ngượng ngùng như cô.

Tần Kiết đứng dựa vào cửa kính một lúc rồi quay đầu nhìn ra ngoài.

Anh ngắm cảnh đêm phồn hoa, đẹp có chút không chân thật.

Anh nhìn phong cảnh nơi đó, tâm trạng cứ thế nhạt dần.

Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Tần Kiết lấy ra, có tin nhắn Dung Dữ gửi đến.

“Tần Cẩu khi nào quay về? Tiểu Cửu nói, thí nghiệm dựng dàn giáo hôm qua xuất hiện lỗi."

- Tần tiên sinh...!

Lúc Tần Kiết xem tin nhắn Wechat, trước mặt anh truyền đến giọng nói mềm mại.

Anh ngẩng đầu, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống trả lời tin của Dung Dữ.

- Tần tiên sinh, không biết có thể kết bạn Wechat với anh không?

Cô gái mặt đỏ kia không từ bỏ ý định, bước về phía trước, lấy điện thoại, đưa giao diện mã QR* đến kế bên điện thoại Tần Kiết.

(Dùng Wechat kết bạn bằng cách quét mã QR.

Mã QR rất thông dụng bên đó nha các Lá.)

Tần Kiết không nhanh không chậm gõ hai chữ “Đến ngay”, sau khi gửi xong một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô gái mặt đỏ đối diện, lễ phép nói:

- Ngại quá, không dùng Wechat.

Cô gái kia chầm chậm rời khỏi ứng dụng Wechat, hoang mang không thể hiểu nổi, người trước mặt sao có thể trợn mắt nói dối giỏi như thế.

Không đợi cô gái nói tiếp, Tần Kiết trực tiếp đứng thẳng, đi đến trước mặt người phục vụ giữ Trần Ân Tứ lúc nãy.

Anh đến trước người phục vụ đứng sau bàn cẩm thạch, bưng ly nước chanh, sải bước đến nhà sản xuất B đang ve vã.n một cô gái, vỗ vai:

- Qua đây, chọn một trong hai.

Ly nước chanh này, anh tự uống hay để tôi đút cho uống?

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC.

Giường Anh Chia Em Một NửaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Chúng ta sống theo mơ ước thuở ban đầu của mình. Chúng ta đều không thể quên nhau." Trích từ - Trần Ân Tứ. ___________________ Trần Ân Tứ - nữ, là người con gái bị Trần gia ghét bỏ. Khắp nơi đều nghĩ Trần gia chỉ có một cô con gái tên Trần Vinh và một cậu con trai là Trần Diệu, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người con gái đầu. Tần Kiết - nam, người thừa kế của Tần gia, hô mưa gọi gió, điển hình cho việc sinh ra trên con đường La Mã, từ nhỏ đã ở La Mã. Anh thuộc kiểu người ngoắc tay một cái phụ nữ người trước người sau đều ngã. Tin trong giới giải trí, nói không khoa trương mười tin thì hết tám chín tin đều liên quan đến Tần Kiết. Trần Ân Tứ như một cọng cỏ không ai biết, đừng nói đến tin vịt giới giải trí, ngay cả họ hàng thân thích cũng chẳng nhớ Trần gia còn còn một người con gái tên Trần Ân Tứ. Tóm lại khoảng cách giữa Trần Ân Tứ và Tần Kiết tựa một trời một vực. Tần Kiết là trời, Trần Ân Tứ là vực. Sự khác biệt này, không ai nghĩ rằng họ có thể yêu nhau. Trước năm 20 tuổi, anh… Lục Tinh càng nói càng hăng, cả người phát lửa thở hồng hộc mới nói ra lời:- Ân Ân, cậu có bị uỷ khuất gì không?Trần Ân Tứ:- Không.Tốt xấu gì tớ cũng lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, việc bảo vệ bản thân tớ vẫn làm được.- Xem như mạng đám người đó lớn, người lão nương đây dẫn dắt mà đám người đó dám có ý xấu...!Lục Tinh đầu bên kia vừa mắng một trận hùng hổ mới bớt giận:- Ân Ân, tớ còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới Bắc Kinh, đến nơi sẽ tìm cậu.Chương trình này bỏ đi.Cậu yên tâm, Lục Tinh tớ sẽ khiến cậu nổi tiếng, nổi thành ba của bọn chúng luôn!”...!Ánh mắt Tần Kiết dõi theo bóng lưng Trần Ân Tứ rời khỏi phòng bao, rồi nhìn Trần Ân Tứ dùng lực đóng cửa, một lúc lâu mới thôi.Ánh mắt anh nhìn nơi cô vừa đứng, phân vân một giây mới bước qua.Cô mặc áo màu trắng, da trắng, nơi cô đứng, bóng đèn trên trần phụ trợ giúp cô lạnh lùng như tuyết.Miệng cô không ngừng nói, thanh âm nguy hiểm, có thể nhìn thấy cô dùng hết vốn liếng để nói, kết quả bị anh chọc một câu, thì mắt trợn to, không đáp được gì.Lúc cô đi, anh thấy rõ ràng tai cô ửng hồng, mặc dù sắc mặt cô lạnh nhạt, nhưng thấy rất rõ trên người cô sự hiển hách.Tần Kiết nhìn vào hư không, sững sờ một lúc, đột nhiên cười ra tiếng.Tiểu cô nương vẫn như xưa, miệng muốn bị hôn, da mặt mỏng đụng chút lại đỏ...!Cả đời này, chưa từng gặp qua người nào dễ ngượng ngùng như cô.Tần Kiết đứng dựa vào cửa kính một lúc rồi quay đầu nhìn ra ngoài.Anh ngắm cảnh đêm phồn hoa, đẹp có chút không chân thật.Anh nhìn phong cảnh nơi đó, tâm trạng cứ thế nhạt dần.Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.Tần Kiết lấy ra, có tin nhắn Dung Dữ gửi đến.“Tần Cẩu khi nào quay về? Tiểu Cửu nói, thí nghiệm dựng dàn giáo hôm qua xuất hiện lỗi."- Tần tiên sinh...!Lúc Tần Kiết xem tin nhắn Wechat, trước mặt anh truyền đến giọng nói mềm mại.Anh ngẩng đầu, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống trả lời tin của Dung Dữ.- Tần tiên sinh, không biết có thể kết bạn Wechat với anh không?Cô gái mặt đỏ kia không từ bỏ ý định, bước về phía trước, lấy điện thoại, đưa giao diện mã QR* đến kế bên điện thoại Tần Kiết.(Dùng Wechat kết bạn bằng cách quét mã QR.Mã QR rất thông dụng bên đó nha các Lá.)Tần Kiết không nhanh không chậm gõ hai chữ “Đến ngay”, sau khi gửi xong một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô gái mặt đỏ đối diện, lễ phép nói:- Ngại quá, không dùng Wechat.Cô gái kia chầm chậm rời khỏi ứng dụng Wechat, hoang mang không thể hiểu nổi, người trước mặt sao có thể trợn mắt nói dối giỏi như thế.Không đợi cô gái nói tiếp, Tần Kiết trực tiếp đứng thẳng, đi đến trước mặt người phục vụ giữ Trần Ân Tứ lúc nãy.Anh đến trước người phục vụ đứng sau bàn cẩm thạch, bưng ly nước chanh, sải bước đến nhà sản xuất B đang ve vã.n một cô gái, vỗ vai:- Qua đây, chọn một trong hai.Ly nước chanh này, anh tự uống hay để tôi đút cho uống?⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC.

Chương 23: Miệng Muốn Bị Hôn 1