Tác giả:

"Chúng ta sống theo mơ ước thuở ban đầu của mình. Chúng ta đều không thể quên nhau." Trích từ - Trần Ân Tứ. ___________________ Trần Ân Tứ - nữ, là người con gái bị Trần gia ghét bỏ. Khắp nơi đều nghĩ Trần gia chỉ có một cô con gái tên Trần Vinh và một cậu con trai là Trần Diệu, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người con gái đầu. Tần Kiết - nam, người thừa kế của Tần gia, hô mưa gọi gió, điển hình cho việc sinh ra trên con đường La Mã, từ nhỏ đã ở La Mã. Anh thuộc kiểu người ngoắc tay một cái phụ nữ người trước người sau đều ngã. Tin trong giới giải trí, nói không khoa trương mười tin thì hết tám chín tin đều liên quan đến Tần Kiết. Trần Ân Tứ như một cọng cỏ không ai biết, đừng nói đến tin vịt giới giải trí, ngay cả họ hàng thân thích cũng chẳng nhớ Trần gia còn còn một người con gái tên Trần Ân Tứ. Tóm lại khoảng cách giữa Trần Ân Tứ và Tần Kiết tựa một trời một vực. Tần Kiết là trời, Trần Ân Tứ là vực. Sự khác biệt này, không ai nghĩ rằng họ có thể yêu nhau. Trước năm 20 tuổi, anh…

Chương 384: 384: Lén Lút Cất Giấu Cô Ấy Mười Một Năm

Giường Anh Chia Em Một NửaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Chúng ta sống theo mơ ước thuở ban đầu của mình. Chúng ta đều không thể quên nhau." Trích từ - Trần Ân Tứ. ___________________ Trần Ân Tứ - nữ, là người con gái bị Trần gia ghét bỏ. Khắp nơi đều nghĩ Trần gia chỉ có một cô con gái tên Trần Vinh và một cậu con trai là Trần Diệu, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người con gái đầu. Tần Kiết - nam, người thừa kế của Tần gia, hô mưa gọi gió, điển hình cho việc sinh ra trên con đường La Mã, từ nhỏ đã ở La Mã. Anh thuộc kiểu người ngoắc tay một cái phụ nữ người trước người sau đều ngã. Tin trong giới giải trí, nói không khoa trương mười tin thì hết tám chín tin đều liên quan đến Tần Kiết. Trần Ân Tứ như một cọng cỏ không ai biết, đừng nói đến tin vịt giới giải trí, ngay cả họ hàng thân thích cũng chẳng nhớ Trần gia còn còn một người con gái tên Trần Ân Tứ. Tóm lại khoảng cách giữa Trần Ân Tứ và Tần Kiết tựa một trời một vực. Tần Kiết là trời, Trần Ân Tứ là vực. Sự khác biệt này, không ai nghĩ rằng họ có thể yêu nhau. Trước năm 20 tuổi, anh… Lâm Mạn ngẩng đầu trừng to mắt nhìn Mục Sở Từ: "Cầm thú vậy Ảnh đế Mục, trẻ vị thành niên mà anh cũng nảy sinh suy nghĩ lệch lạc cho được?""Trời đất, hình như tôi nắm bắt trọng điểm hơi sai.""Khi cô vợ nhỏ của anh mới mười lăm tuổi anh đã để ý người ta rồi, bây giờ cô ấy đã hai mươi sáu tuổi, nói vậy là anh đã lén lút cất giấu cô ấy trong lòng suốt mười một năm?"Lâm Mạn kích động đổi tư thế ngồi, nhìn chằm chằm Mục Sở Từ từ trên xuống dưới: "Nhìn không ra nha Ảnh đế Mục, không ngờ anh lại là một kẻ si tình?"Mục Sở Từ chỉ cười không đáp, bưng cà phê lên chậm rãi nhấp một ngụm."Mục Sở Từ, năm xưa trên mạng đâu đâu cũng có tin đồn về hai người chúng ta, bàn tán vô cùng sôi nổi, những năm đó anh cũng không hề có suy nghĩ tìm phụ nữ, tôi đọc mấy câu chuyện mà phóng viên giải trí thêu dệt suýt tin là thật luôn, nhiều lần nghi ngờ liệu có phải anh yêu thầm tôi thật không, hóa ra tôi tự mình đa tình, hóa ra không phải anh không có suy nghĩ đó, mà là đã có ý định từ lâu…" Lâm Mạn chậc lưỡi, nhích lại gần Mục Sở Từ, cười hì hì hỏi: "Ảnh đế Mục, năm xưa cô bé đó đã khiến anh động lòng phàm bằng cách nào vậy?"Động lòng như thế nào?Đến nay Mục Sở Từ vẫn chưa tìm ra đáp án.Có thể chính vì chưa tìm được đáp án nên cứ yêu như vậy.Điều kiện gia đình của anh không quá tốt nhưng cũng không quá tệ, là dạng khá giả.Chuyên ngành đại học của anh không phải diễn xuất mà là biên đạo, năm anh tốt nghiệp, bố đột nhiên bệnh nặng, tiêu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.Bấy giờ anh rất thiếu tiền, anh hiểu trong giới của họ trở thành ngôi sao sẽ kiếm được tiền nhanh nhất, nên anh đâm đầu vào đó.Anh không giống với các bạn học khoa diễn xuất, họ vốn đã có nền tảng, từ năm nhất hoặc thậm chí là từ cấp ba đã bắt đầu trải đường cho tương lai của mình, những người cùng vào nghề với anh đã lần lượt nổi tiếng, duy chỉ có anh đâu đâu cũng gặp khó khăn.Về sau, trong nhà nợ rất nhiều tiền, càng như vậy anh càng nôn nóng, thế nhưng phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, anh bị ngã gãy chân khi làm diễn viên đóng thế.Trong nửa năm nghỉ dưỡng, anh có áp lực kinh tế, có áp lực tinh thần, có lẽ ở giai đoạn khó khăn nhất trong đời nên bên cạnh xuất hiện một chút xíu tốt đẹp cũng vô cùng quý trọng.Khi đó để tiết kiệm chi tiêu, anh thuê căn phòng trong tứ hợp viện, Lục Tinh ở ngay phòng bên cạnh của anh, cô không giống anh, cô vì muốn đi học thuận tiện hơn mới ở tứ hợp viện.Tứ hợp viện đó là nhà của cô, cô sống chung với ông bà nội, do nhà rộng lớn nên bỏ hai dãy nhà ra cho thuê.Ban ngày cô đi học, ban đêm về nhà làm bài tập, chân anh bị thương, hầu hết thời gian đều ở trong phòng, hai người căn bản không giao tiếp gì với nhau.Nhưng hiệu quả cách âm của tứ hợp viện rất kém, mỗi sáng anh đều nghe được cô đọc bài tiếng Anh, buổi tối nghe được cô đàn, ban đêm mở cửa sổ có thể thấy cô vừa làm bài tập vừa lầm bầm mắng thầy cô.Cô phát âm tiếng Anh rất tốt, mười mấy tuổi, giọng cô giòn giã, tuy buổi sáng hơi làm phiền giấc ngủ của người khác, nhưng không hề đáng ghét.Còn đàn thì hơi kém, có thể nói là chẳng ra sao, cô nói với bà mình đàn một bản tiểu dạ khúc, nhưng anh không nghe ra được gì, nói không đúng một nốt nào cũng không quá đáng.Mỗi ngày cô đều than vãn không muốn làm bài tập, nhưng ngày nào cũng làm đến tận khuya, cô cứ nói không muốn không muốn suốt, có lúc anh rất tò mò, làm sao cô có thể vừa nói vừa giải đề như thế.

Lâm Mạn ngẩng đầu trừng to mắt nhìn Mục Sở Từ: "Cầm thú vậy Ảnh đế Mục, trẻ vị thành niên mà anh cũng nảy sinh suy nghĩ lệch lạc cho được?"

"Trời đất, hình như tôi nắm bắt trọng điểm hơi sai.

"

"Khi cô vợ nhỏ của anh mới mười lăm tuổi anh đã để ý người ta rồi, bây giờ cô ấy đã hai mươi sáu tuổi, nói vậy là anh đã lén lút cất giấu cô ấy trong lòng suốt mười một năm?"

Lâm Mạn kích động đổi tư thế ngồi, nhìn chằm chằm Mục Sở Từ từ trên xuống dưới: "Nhìn không ra nha Ảnh đế Mục, không ngờ anh lại là một kẻ si tình?"

Mục Sở Từ chỉ cười không đáp, bưng cà phê lên chậm rãi nhấp một ngụm.

"Mục Sở Từ, năm xưa trên mạng đâu đâu cũng có tin đồn về hai người chúng ta, bàn tán vô cùng sôi nổi, những năm đó anh cũng không hề có suy nghĩ tìm phụ nữ, tôi đọc mấy câu chuyện mà phóng viên giải trí thêu dệt suýt tin là thật luôn, nhiều lần nghi ngờ liệu có phải anh yêu thầm tôi thật không, hóa ra tôi tự mình đa tình, hóa ra không phải anh không có suy nghĩ đó, mà là đã có ý định từ lâu…" Lâm Mạn chậc lưỡi, nhích lại gần Mục Sở Từ, cười hì hì hỏi: "Ảnh đế Mục, năm xưa cô bé đó đã khiến anh động lòng phàm bằng cách nào vậy?"

Động lòng như thế nào?

Đến nay Mục Sở Từ vẫn chưa tìm ra đáp án.

Có thể chính vì chưa tìm được đáp án nên cứ yêu như vậy.

Điều kiện gia đình của anh không quá tốt nhưng cũng không quá tệ, là dạng khá giả.

Chuyên ngành đại học của anh không phải diễn xuất mà là biên đạo, năm anh tốt nghiệp, bố đột nhiên bệnh nặng, tiêu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.

Bấy giờ anh rất thiếu tiền, anh hiểu trong giới của họ trở thành ngôi sao sẽ kiếm được tiền nhanh nhất, nên anh đâm đầu vào đó.

Anh không giống với các bạn học khoa diễn xuất, họ vốn đã có nền tảng, từ năm nhất hoặc thậm chí là từ cấp ba đã bắt đầu trải đường cho tương lai của mình, những người cùng vào nghề với anh đã lần lượt nổi tiếng, duy chỉ có anh đâu đâu cũng gặp khó khăn.

Về sau, trong nhà nợ rất nhiều tiền, càng như vậy anh càng nôn nóng, thế nhưng phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, anh bị ngã gãy chân khi làm diễn viên đóng thế.

Trong nửa năm nghỉ dưỡng, anh có áp lực kinh tế, có áp lực tinh thần, có lẽ ở giai đoạn khó khăn nhất trong đời nên bên cạnh xuất hiện một chút xíu tốt đẹp cũng vô cùng quý trọng.

Khi đó để tiết kiệm chi tiêu, anh thuê căn phòng trong tứ hợp viện, Lục Tinh ở ngay phòng bên cạnh của anh, cô không giống anh, cô vì muốn đi học thuận tiện hơn mới ở tứ hợp viện.

Tứ hợp viện đó là nhà của cô, cô sống chung với ông bà nội, do nhà rộng lớn nên bỏ hai dãy nhà ra cho thuê.

Ban ngày cô đi học, ban đêm về nhà làm bài tập, chân anh bị thương, hầu hết thời gian đều ở trong phòng, hai người căn bản không giao tiếp gì với nhau.

Nhưng hiệu quả cách âm của tứ hợp viện rất kém, mỗi sáng anh đều nghe được cô đọc bài tiếng Anh, buổi tối nghe được cô đàn, ban đêm mở cửa sổ có thể thấy cô vừa làm bài tập vừa lầm bầm mắng thầy cô.

Cô phát âm tiếng Anh rất tốt, mười mấy tuổi, giọng cô giòn giã, tuy buổi sáng hơi làm phiền giấc ngủ của người khác, nhưng không hề đáng ghét.

Còn đàn thì hơi kém, có thể nói là chẳng ra sao, cô nói với bà mình đàn một bản tiểu dạ khúc, nhưng anh không nghe ra được gì, nói không đúng một nốt nào cũng không quá đáng.

Mỗi ngày cô đều than vãn không muốn làm bài tập, nhưng ngày nào cũng làm đến tận khuya, cô cứ nói không muốn không muốn suốt, có lúc anh rất tò mò, làm sao cô có thể vừa nói vừa giải đề như thế.

Giường Anh Chia Em Một NửaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Chúng ta sống theo mơ ước thuở ban đầu của mình. Chúng ta đều không thể quên nhau." Trích từ - Trần Ân Tứ. ___________________ Trần Ân Tứ - nữ, là người con gái bị Trần gia ghét bỏ. Khắp nơi đều nghĩ Trần gia chỉ có một cô con gái tên Trần Vinh và một cậu con trai là Trần Diệu, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người con gái đầu. Tần Kiết - nam, người thừa kế của Tần gia, hô mưa gọi gió, điển hình cho việc sinh ra trên con đường La Mã, từ nhỏ đã ở La Mã. Anh thuộc kiểu người ngoắc tay một cái phụ nữ người trước người sau đều ngã. Tin trong giới giải trí, nói không khoa trương mười tin thì hết tám chín tin đều liên quan đến Tần Kiết. Trần Ân Tứ như một cọng cỏ không ai biết, đừng nói đến tin vịt giới giải trí, ngay cả họ hàng thân thích cũng chẳng nhớ Trần gia còn còn một người con gái tên Trần Ân Tứ. Tóm lại khoảng cách giữa Trần Ân Tứ và Tần Kiết tựa một trời một vực. Tần Kiết là trời, Trần Ân Tứ là vực. Sự khác biệt này, không ai nghĩ rằng họ có thể yêu nhau. Trước năm 20 tuổi, anh… Lâm Mạn ngẩng đầu trừng to mắt nhìn Mục Sở Từ: "Cầm thú vậy Ảnh đế Mục, trẻ vị thành niên mà anh cũng nảy sinh suy nghĩ lệch lạc cho được?""Trời đất, hình như tôi nắm bắt trọng điểm hơi sai.""Khi cô vợ nhỏ của anh mới mười lăm tuổi anh đã để ý người ta rồi, bây giờ cô ấy đã hai mươi sáu tuổi, nói vậy là anh đã lén lút cất giấu cô ấy trong lòng suốt mười một năm?"Lâm Mạn kích động đổi tư thế ngồi, nhìn chằm chằm Mục Sở Từ từ trên xuống dưới: "Nhìn không ra nha Ảnh đế Mục, không ngờ anh lại là một kẻ si tình?"Mục Sở Từ chỉ cười không đáp, bưng cà phê lên chậm rãi nhấp một ngụm."Mục Sở Từ, năm xưa trên mạng đâu đâu cũng có tin đồn về hai người chúng ta, bàn tán vô cùng sôi nổi, những năm đó anh cũng không hề có suy nghĩ tìm phụ nữ, tôi đọc mấy câu chuyện mà phóng viên giải trí thêu dệt suýt tin là thật luôn, nhiều lần nghi ngờ liệu có phải anh yêu thầm tôi thật không, hóa ra tôi tự mình đa tình, hóa ra không phải anh không có suy nghĩ đó, mà là đã có ý định từ lâu…" Lâm Mạn chậc lưỡi, nhích lại gần Mục Sở Từ, cười hì hì hỏi: "Ảnh đế Mục, năm xưa cô bé đó đã khiến anh động lòng phàm bằng cách nào vậy?"Động lòng như thế nào?Đến nay Mục Sở Từ vẫn chưa tìm ra đáp án.Có thể chính vì chưa tìm được đáp án nên cứ yêu như vậy.Điều kiện gia đình của anh không quá tốt nhưng cũng không quá tệ, là dạng khá giả.Chuyên ngành đại học của anh không phải diễn xuất mà là biên đạo, năm anh tốt nghiệp, bố đột nhiên bệnh nặng, tiêu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.Bấy giờ anh rất thiếu tiền, anh hiểu trong giới của họ trở thành ngôi sao sẽ kiếm được tiền nhanh nhất, nên anh đâm đầu vào đó.Anh không giống với các bạn học khoa diễn xuất, họ vốn đã có nền tảng, từ năm nhất hoặc thậm chí là từ cấp ba đã bắt đầu trải đường cho tương lai của mình, những người cùng vào nghề với anh đã lần lượt nổi tiếng, duy chỉ có anh đâu đâu cũng gặp khó khăn.Về sau, trong nhà nợ rất nhiều tiền, càng như vậy anh càng nôn nóng, thế nhưng phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, anh bị ngã gãy chân khi làm diễn viên đóng thế.Trong nửa năm nghỉ dưỡng, anh có áp lực kinh tế, có áp lực tinh thần, có lẽ ở giai đoạn khó khăn nhất trong đời nên bên cạnh xuất hiện một chút xíu tốt đẹp cũng vô cùng quý trọng.Khi đó để tiết kiệm chi tiêu, anh thuê căn phòng trong tứ hợp viện, Lục Tinh ở ngay phòng bên cạnh của anh, cô không giống anh, cô vì muốn đi học thuận tiện hơn mới ở tứ hợp viện.Tứ hợp viện đó là nhà của cô, cô sống chung với ông bà nội, do nhà rộng lớn nên bỏ hai dãy nhà ra cho thuê.Ban ngày cô đi học, ban đêm về nhà làm bài tập, chân anh bị thương, hầu hết thời gian đều ở trong phòng, hai người căn bản không giao tiếp gì với nhau.Nhưng hiệu quả cách âm của tứ hợp viện rất kém, mỗi sáng anh đều nghe được cô đọc bài tiếng Anh, buổi tối nghe được cô đàn, ban đêm mở cửa sổ có thể thấy cô vừa làm bài tập vừa lầm bầm mắng thầy cô.Cô phát âm tiếng Anh rất tốt, mười mấy tuổi, giọng cô giòn giã, tuy buổi sáng hơi làm phiền giấc ngủ của người khác, nhưng không hề đáng ghét.Còn đàn thì hơi kém, có thể nói là chẳng ra sao, cô nói với bà mình đàn một bản tiểu dạ khúc, nhưng anh không nghe ra được gì, nói không đúng một nốt nào cũng không quá đáng.Mỗi ngày cô đều than vãn không muốn làm bài tập, nhưng ngày nào cũng làm đến tận khuya, cô cứ nói không muốn không muốn suốt, có lúc anh rất tò mò, làm sao cô có thể vừa nói vừa giải đề như thế.

Chương 384: 384: Lén Lút Cất Giấu Cô Ấy Mười Một Năm