Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…
Chương 28: 28: Bé Con Xinh Xắn
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… "Vì sao mà bạn ấy không chơi với con nữa thế?""Bạn ấy không thích nghe người khác nói con xinh đẹp."Dường như, Hàn Tinh Thần rất tự tin vào nhan sắc của mình:"Vì Tiểu Tinh Tinh chính là bé gái xinh đẹp nhất lớp đó."Khi còn bé, Tinh Tinh đúng là rất đẹp, con bé xinh như một búp bê sứ.Hai mắt to tròn, làn da trắng nõn, cuộc sống cũng chẳng trải nghiệm khó khăn nào, đến hơn ba mươi tuổi con bé vẫn là một người đẹp.Vào tuổi ba mươi mấy, Hàn Tinh Thần đi tàu điện ngầm đã được một nam sinh học cấp ba theo đuổi suốt quãng đường ray.Đột nhiên, Phạm Hiểu Quyên nhớ ra cô bé tên Khổng Diệu Diệu kia là ai.Cô bé này cũng ăn mặc rất xinh đẹp và chăm chút, dù ở đâu cô bé cũng mặc một chiếc váy nhỏ, chắc hẳn điều kiện gia đình của đứa bé này rất khá giả.Cô nhớ, ban đầu đứa bé này có mối quan hệ rất khắng khít với Hàn Tinh Thần, con gái cô cũng thường cầm đồ ăn vặt cho Khổng Diệp Diệp.Nhưng càng về sau, cô không biết vì sao Khổng Diệp Diệp không chơi với Hàn Tinh Thần nữa.Mà cô phát hiện, nguyên nhân là tết nguyên đán năm trước, trường học đã chọn Hàn Tinh Thần làm người đứng đầu hàng múa.Trước đó, đứa bé đứng hàng múa đầu vẫn là Khổng Diệp Diệp.Khổng Diệp Diệp là người bạn đầu tiên của Hàn Tinh Thần, cũng là đứa bé đâm cho Hàn Tinh Thần một nhát chí mạng.Thời gian dần qua đi, có thể người ngoài không còn nhớ gì về chuyện này nữa, nhưng trong trí nhớ của Phạm Hiểu Quyên vẫn khắc rất sâu.Con gái nhà mình đến nhà trẻ gần sát bên, ban đầu có quan hệ rất tốt với một cô bé khác, cô bé đó còn rất hay thường xuyên đến nhà họ chơi.Mẹ của Khổng Diệp Diệp là một người quản lý ký túc xá ở trường.Có một lần, cô ta đến đón con gái đang ở nhà họ chơi, cô mới nhìn thấy người phụ nữ này mặc một bộ vest rất chỉn chu.Cô mới vừa thấy đã biết cô ta là người rất lạnh lùng, dù ai bắt chuyện thì cô ta luôn tỏ ra vẻ cao cao tại thượng.Còn Phạm Hiểu Quyên lại là người không thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, nên không thân thiết cho lắm.Đúng như lời đồn, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, mẹ của Khổng Diệp Diệp đúng là một người rất khó ở chung.Sau đó, không biết vì lý do gì mà người nhà họ Khổng biết con gái của cô có hộ khẩu ở nơi khác.Ban đầu họ còn rất hay đến trường quậy ầm ĩ lên, đòi đối xử khác biệt giữa người địa phương và người bên ngoài, tranh cãi không cho người ngoài vào học trường này, rồi lại chạy đến bộ giáo dục kiện cáo..
"Vì sao mà bạn ấy không chơi với con nữa thế?""Bạn ấy không thích nghe người khác nói con xinh đẹp.
"Dường như, Hàn Tinh Thần rất tự tin vào nhan sắc của mình:"Vì Tiểu Tinh Tinh chính là bé gái xinh đẹp nhất lớp đó.
"Khi còn bé, Tinh Tinh đúng là rất đẹp, con bé xinh như một búp bê sứ.
Hai mắt to tròn, làn da trắng nõn, cuộc sống cũng chẳng trải nghiệm khó khăn nào, đến hơn ba mươi tuổi con bé vẫn là một người đẹp.
Vào tuổi ba mươi mấy, Hàn Tinh Thần đi tàu điện ngầm đã được một nam sinh học cấp ba theo đuổi suốt quãng đường ray.
Đột nhiên, Phạm Hiểu Quyên nhớ ra cô bé tên Khổng Diệu Diệu kia là ai.
Cô bé này cũng ăn mặc rất xinh đẹp và chăm chút, dù ở đâu cô bé cũng mặc một chiếc váy nhỏ, chắc hẳn điều kiện gia đình của đứa bé này rất khá giả.
Cô nhớ, ban đầu đứa bé này có mối quan hệ rất khắng khít với Hàn Tinh Thần, con gái cô cũng thường cầm đồ ăn vặt cho Khổng Diệp Diệp.
Nhưng càng về sau, cô không biết vì sao Khổng Diệp Diệp không chơi với Hàn Tinh Thần nữa.
Mà cô phát hiện, nguyên nhân là tết nguyên đán năm trước, trường học đã chọn Hàn Tinh Thần làm người đứng đầu hàng múa.
Trước đó, đứa bé đứng hàng múa đầu vẫn là Khổng Diệp Diệp.
Khổng Diệp Diệp là người bạn đầu tiên của Hàn Tinh Thần, cũng là đứa bé đâm cho Hàn Tinh Thần một nhát chí mạng.
Thời gian dần qua đi, có thể người ngoài không còn nhớ gì về chuyện này nữa, nhưng trong trí nhớ của Phạm Hiểu Quyên vẫn khắc rất sâu.
Con gái nhà mình đến nhà trẻ gần sát bên, ban đầu có quan hệ rất tốt với một cô bé khác, cô bé đó còn rất hay thường xuyên đến nhà họ chơi.
Mẹ của Khổng Diệp Diệp là một người quản lý ký túc xá ở trường.
Có một lần, cô ta đến đón con gái đang ở nhà họ chơi, cô mới nhìn thấy người phụ nữ này mặc một bộ vest rất chỉn chu.
Cô mới vừa thấy đã biết cô ta là người rất lạnh lùng, dù ai bắt chuyện thì cô ta luôn tỏ ra vẻ cao cao tại thượng.
Còn Phạm Hiểu Quyên lại là người không thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, nên không thân thiết cho lắm.
Đúng như lời đồn, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, mẹ của Khổng Diệp Diệp đúng là một người rất khó ở chung.
Sau đó, không biết vì lý do gì mà người nhà họ Khổng biết con gái của cô có hộ khẩu ở nơi khác.
Ban đầu họ còn rất hay đến trường quậy ầm ĩ lên, đòi đối xử khác biệt giữa người địa phương và người bên ngoài, tranh cãi không cho người ngoài vào học trường này, rồi lại chạy đến bộ giáo dục kiện cáo.
.
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… "Vì sao mà bạn ấy không chơi với con nữa thế?""Bạn ấy không thích nghe người khác nói con xinh đẹp."Dường như, Hàn Tinh Thần rất tự tin vào nhan sắc của mình:"Vì Tiểu Tinh Tinh chính là bé gái xinh đẹp nhất lớp đó."Khi còn bé, Tinh Tinh đúng là rất đẹp, con bé xinh như một búp bê sứ.Hai mắt to tròn, làn da trắng nõn, cuộc sống cũng chẳng trải nghiệm khó khăn nào, đến hơn ba mươi tuổi con bé vẫn là một người đẹp.Vào tuổi ba mươi mấy, Hàn Tinh Thần đi tàu điện ngầm đã được một nam sinh học cấp ba theo đuổi suốt quãng đường ray.Đột nhiên, Phạm Hiểu Quyên nhớ ra cô bé tên Khổng Diệu Diệu kia là ai.Cô bé này cũng ăn mặc rất xinh đẹp và chăm chút, dù ở đâu cô bé cũng mặc một chiếc váy nhỏ, chắc hẳn điều kiện gia đình của đứa bé này rất khá giả.Cô nhớ, ban đầu đứa bé này có mối quan hệ rất khắng khít với Hàn Tinh Thần, con gái cô cũng thường cầm đồ ăn vặt cho Khổng Diệp Diệp.Nhưng càng về sau, cô không biết vì sao Khổng Diệp Diệp không chơi với Hàn Tinh Thần nữa.Mà cô phát hiện, nguyên nhân là tết nguyên đán năm trước, trường học đã chọn Hàn Tinh Thần làm người đứng đầu hàng múa.Trước đó, đứa bé đứng hàng múa đầu vẫn là Khổng Diệp Diệp.Khổng Diệp Diệp là người bạn đầu tiên của Hàn Tinh Thần, cũng là đứa bé đâm cho Hàn Tinh Thần một nhát chí mạng.Thời gian dần qua đi, có thể người ngoài không còn nhớ gì về chuyện này nữa, nhưng trong trí nhớ của Phạm Hiểu Quyên vẫn khắc rất sâu.Con gái nhà mình đến nhà trẻ gần sát bên, ban đầu có quan hệ rất tốt với một cô bé khác, cô bé đó còn rất hay thường xuyên đến nhà họ chơi.Mẹ của Khổng Diệp Diệp là một người quản lý ký túc xá ở trường.Có một lần, cô ta đến đón con gái đang ở nhà họ chơi, cô mới nhìn thấy người phụ nữ này mặc một bộ vest rất chỉn chu.Cô mới vừa thấy đã biết cô ta là người rất lạnh lùng, dù ai bắt chuyện thì cô ta luôn tỏ ra vẻ cao cao tại thượng.Còn Phạm Hiểu Quyên lại là người không thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, nên không thân thiết cho lắm.Đúng như lời đồn, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, mẹ của Khổng Diệp Diệp đúng là một người rất khó ở chung.Sau đó, không biết vì lý do gì mà người nhà họ Khổng biết con gái của cô có hộ khẩu ở nơi khác.Ban đầu họ còn rất hay đến trường quậy ầm ĩ lên, đòi đối xử khác biệt giữa người địa phương và người bên ngoài, tranh cãi không cho người ngoài vào học trường này, rồi lại chạy đến bộ giáo dục kiện cáo..