Tác giả:

Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…

Chương 29: 29: Hộ Khẩu

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Dù năm đó, nhà trẻ cũng đấu tranh rất mạnh mẽ nhưng toàn vô dụng.Ngay sau đó, Hàn Tinh Thần được mệnh danh sinh ra từ thành phố, nhưng chưa từng sống như cô gái thành phố đã bị chuyển vào trong hàng người ngoài địa phương.Đương nhiên, nhà trẻ không thể đuổi các học sinh đã nhập học vào trường mình được.Nhưng bắt đầu năm sau, họ không còn nhận con cái của các công nhân viên chức có hộ khẩu từ thành phố vào học nữa.Cũng chính vào năm sau, việc đăng ký hộ khẩu ở các cơ quan tổ chức khó khăn hơn hẳn.Hộ khẩu của Hàn Giang cho Hàn Bằng Phi, việc đăng ký hộ khẩu của Hàn Tinh Thần chỉ có thể đợi Phạm Hiểu Quyên dời đơn vị mới đăng ký được.Cuối cùng, một năm, đến hai năm, cô vẫn chưa đợi được đến lượt đăng ký cho con bé.Cộng thêm vài chục năm sau, hai vợ chồng như các cặp đã bỏ mất cơ hội mua nhà với giá thị trường, bắt đầu rơi vào các cuộc tranh cãi và trách cứ lẫn nhau không dứt.Năng lực của Phạm Hiểu Quyên không thể thay đổi được chế độ hộ khẩu, cũng không giải quyết được chuyện chọn khu trường học cho con cái.Thế nên cô chỉ đành trông cậy vào người nhà mình để cố gắng hết sức cho con gái mình có thể vào được ngôi trường giỏi và có cuộc sống tốt nhất.Các bậc làm cha mẹ không thể nào thay con cái sống cuộc đời của chúng được, việc duy nhất cô có thể làm là cho con mình một môi trường tốt một xíu để phát triển mà thôi.Sau khi Phạm Hiểu Quyên về đến nhà, cô bắt tay vào nấu bữa tối.Cô lấy đậu nành và đậu phộng đã ngâm trước đó, nghiền nát bằng máy xay, chuẩn bị chút thịt nạc băm, thái nhỏ lá bắp cải ra bát.Món ăn này là đặc sản miền Nam, thức ăn được chế biến từ đậu rất bổ dưỡng.Vào thời cô còn nhỏ, mẹ cô thường xuyên đến học bạn đồng hương nấu ít món ăn chay của địa phương.Mặc dù cuộc sống bây giờ đã khá giả hơn, nhưng cũng chưa đến mức mỗi ngày đều ăn được thịt.Mỗi ngày chỉ có thể hai lạng thịt, nhưng số đó cô dành cho con ăn hết để bồi bổ thêm chút dinh dưỡng.Sau khi cô nhóm lửa bếp lên, đổ mỡ heo vào và phi tỏi băm cho thơm, bỏ bã đậu vào, đảo qua lại nhiều lần, đợi đến khi bã đậu sôi lên thì đổ thịt nạc băm vào, lại đảo một lúc nữa.Mùi thơm đậm đặc của đậu với thịt xào lập tức lan từ nhà bếp ra ngoài.Cô chưa kịp bỏ lá bắp cải đã thái nhỏ vào, đứa bé đã vội vàng chạy đến:"Mẹ, mẹ ơi, sắp có cơm chưa ạ?".

Dù năm đó, nhà trẻ cũng đấu tranh rất mạnh mẽ nhưng toàn vô dụng.

Ngay sau đó, Hàn Tinh Thần được mệnh danh sinh ra từ thành phố, nhưng chưa từng sống như cô gái thành phố đã bị chuyển vào trong hàng người ngoài địa phương.

Đương nhiên, nhà trẻ không thể đuổi các học sinh đã nhập học vào trường mình được.

Nhưng bắt đầu năm sau, họ không còn nhận con cái của các công nhân viên chức có hộ khẩu từ thành phố vào học nữa.

Cũng chính vào năm sau, việc đăng ký hộ khẩu ở các cơ quan tổ chức khó khăn hơn hẳn.

Hộ khẩu của Hàn Giang cho Hàn Bằng Phi, việc đăng ký hộ khẩu của Hàn Tinh Thần chỉ có thể đợi Phạm Hiểu Quyên dời đơn vị mới đăng ký được.

Cuối cùng, một năm, đến hai năm, cô vẫn chưa đợi được đến lượt đăng ký cho con bé.

Cộng thêm vài chục năm sau, hai vợ chồng như các cặp đã bỏ mất cơ hội mua nhà với giá thị trường, bắt đầu rơi vào các cuộc tranh cãi và trách cứ lẫn nhau không dứt.

Năng lực của Phạm Hiểu Quyên không thể thay đổi được chế độ hộ khẩu, cũng không giải quyết được chuyện chọn khu trường học cho con cái.

Thế nên cô chỉ đành trông cậy vào người nhà mình để cố gắng hết sức cho con gái mình có thể vào được ngôi trường giỏi và có cuộc sống tốt nhất.

Các bậc làm cha mẹ không thể nào thay con cái sống cuộc đời của chúng được, việc duy nhất cô có thể làm là cho con mình một môi trường tốt một xíu để phát triển mà thôi.

Sau khi Phạm Hiểu Quyên về đến nhà, cô bắt tay vào nấu bữa tối.

Cô lấy đậu nành và đậu phộng đã ngâm trước đó, nghiền nát bằng máy xay, chuẩn bị chút thịt nạc băm, thái nhỏ lá bắp cải ra bát.

Món ăn này là đặc sản miền Nam, thức ăn được chế biến từ đậu rất bổ dưỡng.

Vào thời cô còn nhỏ, mẹ cô thường xuyên đến học bạn đồng hương nấu ít món ăn chay của địa phương.

Mặc dù cuộc sống bây giờ đã khá giả hơn, nhưng cũng chưa đến mức mỗi ngày đều ăn được thịt.

Mỗi ngày chỉ có thể hai lạng thịt, nhưng số đó cô dành cho con ăn hết để bồi bổ thêm chút dinh dưỡng.

Sau khi cô nhóm lửa bếp lên, đổ mỡ heo vào và phi tỏi băm cho thơm, bỏ bã đậu vào, đảo qua lại nhiều lần, đợi đến khi bã đậu sôi lên thì đổ thịt nạc băm vào, lại đảo một lúc nữa.

Mùi thơm đậm đặc của đậu với thịt xào lập tức lan từ nhà bếp ra ngoài.

Cô chưa kịp bỏ lá bắp cải đã thái nhỏ vào, đứa bé đã vội vàng chạy đến:"Mẹ, mẹ ơi, sắp có cơm chưa ạ?".

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Dù năm đó, nhà trẻ cũng đấu tranh rất mạnh mẽ nhưng toàn vô dụng.Ngay sau đó, Hàn Tinh Thần được mệnh danh sinh ra từ thành phố, nhưng chưa từng sống như cô gái thành phố đã bị chuyển vào trong hàng người ngoài địa phương.Đương nhiên, nhà trẻ không thể đuổi các học sinh đã nhập học vào trường mình được.Nhưng bắt đầu năm sau, họ không còn nhận con cái của các công nhân viên chức có hộ khẩu từ thành phố vào học nữa.Cũng chính vào năm sau, việc đăng ký hộ khẩu ở các cơ quan tổ chức khó khăn hơn hẳn.Hộ khẩu của Hàn Giang cho Hàn Bằng Phi, việc đăng ký hộ khẩu của Hàn Tinh Thần chỉ có thể đợi Phạm Hiểu Quyên dời đơn vị mới đăng ký được.Cuối cùng, một năm, đến hai năm, cô vẫn chưa đợi được đến lượt đăng ký cho con bé.Cộng thêm vài chục năm sau, hai vợ chồng như các cặp đã bỏ mất cơ hội mua nhà với giá thị trường, bắt đầu rơi vào các cuộc tranh cãi và trách cứ lẫn nhau không dứt.Năng lực của Phạm Hiểu Quyên không thể thay đổi được chế độ hộ khẩu, cũng không giải quyết được chuyện chọn khu trường học cho con cái.Thế nên cô chỉ đành trông cậy vào người nhà mình để cố gắng hết sức cho con gái mình có thể vào được ngôi trường giỏi và có cuộc sống tốt nhất.Các bậc làm cha mẹ không thể nào thay con cái sống cuộc đời của chúng được, việc duy nhất cô có thể làm là cho con mình một môi trường tốt một xíu để phát triển mà thôi.Sau khi Phạm Hiểu Quyên về đến nhà, cô bắt tay vào nấu bữa tối.Cô lấy đậu nành và đậu phộng đã ngâm trước đó, nghiền nát bằng máy xay, chuẩn bị chút thịt nạc băm, thái nhỏ lá bắp cải ra bát.Món ăn này là đặc sản miền Nam, thức ăn được chế biến từ đậu rất bổ dưỡng.Vào thời cô còn nhỏ, mẹ cô thường xuyên đến học bạn đồng hương nấu ít món ăn chay của địa phương.Mặc dù cuộc sống bây giờ đã khá giả hơn, nhưng cũng chưa đến mức mỗi ngày đều ăn được thịt.Mỗi ngày chỉ có thể hai lạng thịt, nhưng số đó cô dành cho con ăn hết để bồi bổ thêm chút dinh dưỡng.Sau khi cô nhóm lửa bếp lên, đổ mỡ heo vào và phi tỏi băm cho thơm, bỏ bã đậu vào, đảo qua lại nhiều lần, đợi đến khi bã đậu sôi lên thì đổ thịt nạc băm vào, lại đảo một lúc nữa.Mùi thơm đậm đặc của đậu với thịt xào lập tức lan từ nhà bếp ra ngoài.Cô chưa kịp bỏ lá bắp cải đã thái nhỏ vào, đứa bé đã vội vàng chạy đến:"Mẹ, mẹ ơi, sắp có cơm chưa ạ?".

Chương 29: 29: Hộ Khẩu