Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…
Chương 30: 30: Bắp Cải
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Mùi thơm vừa bốc lên, Bành Thải Lan ngửi được mùi thịt đã thò đầu ra, hỏi:"Chị dâu, đêm nay ăn gì vậy?"Con người của cô ta là như thế, dù có ghét muốn vạch mặt nhau nhưng vẫn phải giả vờ thảo mai như vậy.Hàn Tinh Thần vội vàng đậy nắp nồi lại, nói:"Thím ạ, cháu đang ăn bắp cải, thím có muốn nấu thêm chút không?"Trên nồi rõ ràng là một chén rau bắp cải.Trong đại viện có đến ba gia đình ở, mùi vừa bốc lên thì cả ba nhà ngửi được hết, thậm chí ngay cả nhà hàng xóm bên cạnh cũng ngửi được.Thời tiết phương Bắc rất lạnh, không giống như đời sau đi đâu cũng thấy rau củ to tướng.Trong nhà mỗi người đều tích lũy hơn một ngàn tám trăm cân rau bắp cải và củ cải trắng.Đợi khi vào mùa đông ăn đến năm sau, thời tiết rét lạnh nên đám rau củ này cũng được thiên nhiên bảo quản tươi tốt.Bành Thải Lan ăn rau bắp cải mấy tháng trời qua, bắt đầu không thèm ăn nữa.Nếu là trước đây, cô ta có thể nuốt trôi được, nhưng sau khi cô ta vào thành phố xong cũng bắt đầu kén ăn.Chị dâu cả cũng thật là, người trong thành phố mà sao chỉ ăn cái này chứ."Chị dâu cả, không có món khác sao?"Cô ta vẫn còn nhớ rất kỹ, bản thân đã trả phí nấu ăn rồi mà."Tôi không biết nấu cơm, món ăn cũng chỉ vậy thôi, cô muốn ăn món khác thì tự đi mà nấu."Phạm Hiểu Quyên vung cái xẻng lên, cô ta nghĩ trả tiền nấu ăn là xong chuyện à.Đó chỉ là đền bù tổn thất thôi biết không.Mà hình như, Bành Thải Lan cũng không muốn làm việc nhà đâu.Cô ta là con gái yêu trong nhà, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng như cưng trứng chưa từng xuống bếp bao giờ.Sau khi cô ta gả đi cũng không có ở chung với bố mẹ chồng lâu, vì Phạm Hiểu Quyên là một người con dâu khiến mẹ chồng không thích.Tuy vậy, mẹ chồng vẫn đối xử khá tốt với cô ta.Cô ta hậm hực đi ra ngoài, đáy lòng tự nhủ chị dâu đang ra oai với mình đây mà.Còn chẳng thà cô ta ăn ở căn tin cho xong.Phạm Hiểu Quyên đợi Bành Thải Lan đi rồi cũng mở nắp nồi ra, cầm xẻng đảo thịt nạc băm dưới lớp đậu lên trên, thuận tay đổ bắp cải vào chảo.Mùi thịt và bắp cải thơm mát lập tức bốc lên.Hàn Giang vừa vào đến cửa đã ngửi được mùi thơm này, anh vừa bước vào lại thấy bã đậu, đáy lòng hơi thất vọng.Không có ai ăn nhiều món này ở phương Bắc, vẻ ngoài của nó không có màu sắc rực rỡ và rất lạc miệng.Nhưng Hàn Giang đã hạ quyết tâm, dù món ăn có ngon hay không cũng sẽ không thể hiện bất cứ khó chịu nào với vợ mình..
Mùi thơm vừa bốc lên, Bành Thải Lan ngửi được mùi thịt đã thò đầu ra, hỏi:"Chị dâu, đêm nay ăn gì vậy?"Con người của cô ta là như thế, dù có ghét muốn vạch mặt nhau nhưng vẫn phải giả vờ thảo mai như vậy.
Hàn Tinh Thần vội vàng đậy nắp nồi lại, nói:"Thím ạ, cháu đang ăn bắp cải, thím có muốn nấu thêm chút không?"Trên nồi rõ ràng là một chén rau bắp cải.
Trong đại viện có đến ba gia đình ở, mùi vừa bốc lên thì cả ba nhà ngửi được hết, thậm chí ngay cả nhà hàng xóm bên cạnh cũng ngửi được.
Thời tiết phương Bắc rất lạnh, không giống như đời sau đi đâu cũng thấy rau củ to tướng.
Trong nhà mỗi người đều tích lũy hơn một ngàn tám trăm cân rau bắp cải và củ cải trắng.
Đợi khi vào mùa đông ăn đến năm sau, thời tiết rét lạnh nên đám rau củ này cũng được thiên nhiên bảo quản tươi tốt.
Bành Thải Lan ăn rau bắp cải mấy tháng trời qua, bắt đầu không thèm ăn nữa.
Nếu là trước đây, cô ta có thể nuốt trôi được, nhưng sau khi cô ta vào thành phố xong cũng bắt đầu kén ăn.
Chị dâu cả cũng thật là, người trong thành phố mà sao chỉ ăn cái này chứ.
"Chị dâu cả, không có món khác sao?"Cô ta vẫn còn nhớ rất kỹ, bản thân đã trả phí nấu ăn rồi mà.
"Tôi không biết nấu cơm, món ăn cũng chỉ vậy thôi, cô muốn ăn món khác thì tự đi mà nấu.
"Phạm Hiểu Quyên vung cái xẻng lên, cô ta nghĩ trả tiền nấu ăn là xong chuyện à.
Đó chỉ là đền bù tổn thất thôi biết không.
Mà hình như, Bành Thải Lan cũng không muốn làm việc nhà đâu.
Cô ta là con gái yêu trong nhà, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng như cưng trứng chưa từng xuống bếp bao giờ.
Sau khi cô ta gả đi cũng không có ở chung với bố mẹ chồng lâu, vì Phạm Hiểu Quyên là một người con dâu khiến mẹ chồng không thích.
Tuy vậy, mẹ chồng vẫn đối xử khá tốt với cô ta.
Cô ta hậm hực đi ra ngoài, đáy lòng tự nhủ chị dâu đang ra oai với mình đây mà.
Còn chẳng thà cô ta ăn ở căn tin cho xong.
Phạm Hiểu Quyên đợi Bành Thải Lan đi rồi cũng mở nắp nồi ra, cầm xẻng đảo thịt nạc băm dưới lớp đậu lên trên, thuận tay đổ bắp cải vào chảo.
Mùi thịt và bắp cải thơm mát lập tức bốc lên.
Hàn Giang vừa vào đến cửa đã ngửi được mùi thơm này, anh vừa bước vào lại thấy bã đậu, đáy lòng hơi thất vọng.
Không có ai ăn nhiều món này ở phương Bắc, vẻ ngoài của nó không có màu sắc rực rỡ và rất lạc miệng.
Nhưng Hàn Giang đã hạ quyết tâm, dù món ăn có ngon hay không cũng sẽ không thể hiện bất cứ khó chịu nào với vợ mình.
.
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Mùi thơm vừa bốc lên, Bành Thải Lan ngửi được mùi thịt đã thò đầu ra, hỏi:"Chị dâu, đêm nay ăn gì vậy?"Con người của cô ta là như thế, dù có ghét muốn vạch mặt nhau nhưng vẫn phải giả vờ thảo mai như vậy.Hàn Tinh Thần vội vàng đậy nắp nồi lại, nói:"Thím ạ, cháu đang ăn bắp cải, thím có muốn nấu thêm chút không?"Trên nồi rõ ràng là một chén rau bắp cải.Trong đại viện có đến ba gia đình ở, mùi vừa bốc lên thì cả ba nhà ngửi được hết, thậm chí ngay cả nhà hàng xóm bên cạnh cũng ngửi được.Thời tiết phương Bắc rất lạnh, không giống như đời sau đi đâu cũng thấy rau củ to tướng.Trong nhà mỗi người đều tích lũy hơn một ngàn tám trăm cân rau bắp cải và củ cải trắng.Đợi khi vào mùa đông ăn đến năm sau, thời tiết rét lạnh nên đám rau củ này cũng được thiên nhiên bảo quản tươi tốt.Bành Thải Lan ăn rau bắp cải mấy tháng trời qua, bắt đầu không thèm ăn nữa.Nếu là trước đây, cô ta có thể nuốt trôi được, nhưng sau khi cô ta vào thành phố xong cũng bắt đầu kén ăn.Chị dâu cả cũng thật là, người trong thành phố mà sao chỉ ăn cái này chứ."Chị dâu cả, không có món khác sao?"Cô ta vẫn còn nhớ rất kỹ, bản thân đã trả phí nấu ăn rồi mà."Tôi không biết nấu cơm, món ăn cũng chỉ vậy thôi, cô muốn ăn món khác thì tự đi mà nấu."Phạm Hiểu Quyên vung cái xẻng lên, cô ta nghĩ trả tiền nấu ăn là xong chuyện à.Đó chỉ là đền bù tổn thất thôi biết không.Mà hình như, Bành Thải Lan cũng không muốn làm việc nhà đâu.Cô ta là con gái yêu trong nhà, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng như cưng trứng chưa từng xuống bếp bao giờ.Sau khi cô ta gả đi cũng không có ở chung với bố mẹ chồng lâu, vì Phạm Hiểu Quyên là một người con dâu khiến mẹ chồng không thích.Tuy vậy, mẹ chồng vẫn đối xử khá tốt với cô ta.Cô ta hậm hực đi ra ngoài, đáy lòng tự nhủ chị dâu đang ra oai với mình đây mà.Còn chẳng thà cô ta ăn ở căn tin cho xong.Phạm Hiểu Quyên đợi Bành Thải Lan đi rồi cũng mở nắp nồi ra, cầm xẻng đảo thịt nạc băm dưới lớp đậu lên trên, thuận tay đổ bắp cải vào chảo.Mùi thịt và bắp cải thơm mát lập tức bốc lên.Hàn Giang vừa vào đến cửa đã ngửi được mùi thơm này, anh vừa bước vào lại thấy bã đậu, đáy lòng hơi thất vọng.Không có ai ăn nhiều món này ở phương Bắc, vẻ ngoài của nó không có màu sắc rực rỡ và rất lạc miệng.Nhưng Hàn Giang đã hạ quyết tâm, dù món ăn có ngon hay không cũng sẽ không thể hiện bất cứ khó chịu nào với vợ mình..