Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…
Chương 48: 48: Chó Đuổi
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Hàn Bằng Phi cam đoan: "Sau này anh ăn gì cũng sẽ không quên em."Hàn Tinh Thần đi nhanh, nói có lệ: "Được, được, em nhất định sẽ nhớ rõ lời của anh."Đầu óc của đứa nhỏ Hàn Bằng Phi chỉ có một nếp nhăn, không nghe ra được câu này có ý xấu gì, cậu ta vui vẻ nắm bàn tay nhỏ bé của em gái.Nhà Hổ Tử không có ti vi, nhưng nhà cậu có một con chó rất hung dữ.Cha Hổ Tử làm quản lý hậu cần ở trường học, trường học cho nghỉ đông, cha Hổ Tử bèn đưa con chó trông trường học về nhà nuôi vào kỳ nghỉ.Con chó kia rất biết bảo vệ đồ vật, cũng rất hung dữ, nó mà hăng lên thì dây xích cũng không buộc được.Hàn Tinh Thần đi đến cửa nhà Hổ Tử chợt nghe thấy tiếng động, cô bé đẩy cửa vào không hề suy nghĩ.Trong sân không có ai, chỉ có một con chó to nằm giữa sân.Con chó đang ngủ, bỗng thấy một cô nhóc xa lạ xuất hiện trước mặt.Loài chó thích bắt nạt trẻ con và người già, thấy cô nhóc kia thò đầu vào thì loẹt quẹt đứng dậy, cổ họng phát ra một tiếng gầm cảnh giác.Hàn Tinh Thần bị dọa sợ.Bình thường cô bé thấy chó ở ngõ nhỏ đã rất sợ hãi, huống chi hôm nay chỉ có một mình cô bé.Bọn nhỏ cũng biết, thấy chó không được biểu hiện ra mình quá sợ hãi, đặc biệt là không được chạy, tốt nhất là nên cầm một cái gậy để dọa chó, không thể thua về khí thế được.Dù sao vẫn là trẻ con, sự sợ hãi tột độ đã khiến cô bé quên hết những lời nhắc nhở của người lớn, cô bé quay đầu ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.Con chó kia cũng không bị xích chặt, nhanh chóng chạy theo hai đứa nhỏ, nó dùng sức lực rất lớn thoát khỏi được dây xích, chỉ mất vài bước đã đuổi theo sát mông hai đứa nhỏ.Hàn Bằng Phi muốn làm anh hùng, nhưng dù lấy hết can đảm cũng bị chó dọa đến mức không nhúc nhích, tay còn đẩy Tiểu Tinh Tinh: "Em chạy mau."Hàn Tinh Thần "ừ" một tiếng rồi bỏ chạy.Hàn Bằng Phi thuận tay giơ cây gậy trong tay lên: "Cút đi."Không ngờ con chó kia lại không dừng lại ở chỗ Hàn Bằng Phi, nó chạy theo Hàn Tinh Thần đã bỏ chạy.Một người, một chó, thậm chí con chó kia còn không phát ra tiếng sủa cảnh cáo.Hàn Bằng Phi cũng bị dọa đến choáng váng, hai anh em bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.Con chó kia lại đuổi theo Hàn Bằng Phi.Chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi, sao có thể chạy thoát khỏi một con chó, cậu ta gào thét loạn xạ, sợ tới mức khóc to.Hàn Tinh Thần cũng bị dọa chết khiếp..
Hàn Bằng Phi cam đoan: "Sau này anh ăn gì cũng sẽ không quên em.
"Hàn Tinh Thần đi nhanh, nói có lệ: "Được, được, em nhất định sẽ nhớ rõ lời của anh.
"Đầu óc của đứa nhỏ Hàn Bằng Phi chỉ có một nếp nhăn, không nghe ra được câu này có ý xấu gì, cậu ta vui vẻ nắm bàn tay nhỏ bé của em gái.
Nhà Hổ Tử không có ti vi, nhưng nhà cậu có một con chó rất hung dữ.
Cha Hổ Tử làm quản lý hậu cần ở trường học, trường học cho nghỉ đông, cha Hổ Tử bèn đưa con chó trông trường học về nhà nuôi vào kỳ nghỉ.
Con chó kia rất biết bảo vệ đồ vật, cũng rất hung dữ, nó mà hăng lên thì dây xích cũng không buộc được.
Hàn Tinh Thần đi đến cửa nhà Hổ Tử chợt nghe thấy tiếng động, cô bé đẩy cửa vào không hề suy nghĩ.
Trong sân không có ai, chỉ có một con chó to nằm giữa sân.
Con chó đang ngủ, bỗng thấy một cô nhóc xa lạ xuất hiện trước mặt.
Loài chó thích bắt nạt trẻ con và người già, thấy cô nhóc kia thò đầu vào thì loẹt quẹt đứng dậy, cổ họng phát ra một tiếng gầm cảnh giác.
Hàn Tinh Thần bị dọa sợ.
Bình thường cô bé thấy chó ở ngõ nhỏ đã rất sợ hãi, huống chi hôm nay chỉ có một mình cô bé.
Bọn nhỏ cũng biết, thấy chó không được biểu hiện ra mình quá sợ hãi, đặc biệt là không được chạy, tốt nhất là nên cầm một cái gậy để dọa chó, không thể thua về khí thế được.
Dù sao vẫn là trẻ con, sự sợ hãi tột độ đã khiến cô bé quên hết những lời nhắc nhở của người lớn, cô bé quay đầu ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Con chó kia cũng không bị xích chặt, nhanh chóng chạy theo hai đứa nhỏ, nó dùng sức lực rất lớn thoát khỏi được dây xích, chỉ mất vài bước đã đuổi theo sát mông hai đứa nhỏ.
Hàn Bằng Phi muốn làm anh hùng, nhưng dù lấy hết can đảm cũng bị chó dọa đến mức không nhúc nhích, tay còn đẩy Tiểu Tinh Tinh: "Em chạy mau.
"Hàn Tinh Thần "ừ" một tiếng rồi bỏ chạy.
Hàn Bằng Phi thuận tay giơ cây gậy trong tay lên: "Cút đi.
"Không ngờ con chó kia lại không dừng lại ở chỗ Hàn Bằng Phi, nó chạy theo Hàn Tinh Thần đã bỏ chạy.
Một người, một chó, thậm chí con chó kia còn không phát ra tiếng sủa cảnh cáo.
Hàn Bằng Phi cũng bị dọa đến choáng váng, hai anh em bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.
Con chó kia lại đuổi theo Hàn Bằng Phi.
Chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi, sao có thể chạy thoát khỏi một con chó, cậu ta gào thét loạn xạ, sợ tới mức khóc to.
Hàn Tinh Thần cũng bị dọa chết khiếp.
.
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Hàn Bằng Phi cam đoan: "Sau này anh ăn gì cũng sẽ không quên em."Hàn Tinh Thần đi nhanh, nói có lệ: "Được, được, em nhất định sẽ nhớ rõ lời của anh."Đầu óc của đứa nhỏ Hàn Bằng Phi chỉ có một nếp nhăn, không nghe ra được câu này có ý xấu gì, cậu ta vui vẻ nắm bàn tay nhỏ bé của em gái.Nhà Hổ Tử không có ti vi, nhưng nhà cậu có một con chó rất hung dữ.Cha Hổ Tử làm quản lý hậu cần ở trường học, trường học cho nghỉ đông, cha Hổ Tử bèn đưa con chó trông trường học về nhà nuôi vào kỳ nghỉ.Con chó kia rất biết bảo vệ đồ vật, cũng rất hung dữ, nó mà hăng lên thì dây xích cũng không buộc được.Hàn Tinh Thần đi đến cửa nhà Hổ Tử chợt nghe thấy tiếng động, cô bé đẩy cửa vào không hề suy nghĩ.Trong sân không có ai, chỉ có một con chó to nằm giữa sân.Con chó đang ngủ, bỗng thấy một cô nhóc xa lạ xuất hiện trước mặt.Loài chó thích bắt nạt trẻ con và người già, thấy cô nhóc kia thò đầu vào thì loẹt quẹt đứng dậy, cổ họng phát ra một tiếng gầm cảnh giác.Hàn Tinh Thần bị dọa sợ.Bình thường cô bé thấy chó ở ngõ nhỏ đã rất sợ hãi, huống chi hôm nay chỉ có một mình cô bé.Bọn nhỏ cũng biết, thấy chó không được biểu hiện ra mình quá sợ hãi, đặc biệt là không được chạy, tốt nhất là nên cầm một cái gậy để dọa chó, không thể thua về khí thế được.Dù sao vẫn là trẻ con, sự sợ hãi tột độ đã khiến cô bé quên hết những lời nhắc nhở của người lớn, cô bé quay đầu ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.Con chó kia cũng không bị xích chặt, nhanh chóng chạy theo hai đứa nhỏ, nó dùng sức lực rất lớn thoát khỏi được dây xích, chỉ mất vài bước đã đuổi theo sát mông hai đứa nhỏ.Hàn Bằng Phi muốn làm anh hùng, nhưng dù lấy hết can đảm cũng bị chó dọa đến mức không nhúc nhích, tay còn đẩy Tiểu Tinh Tinh: "Em chạy mau."Hàn Tinh Thần "ừ" một tiếng rồi bỏ chạy.Hàn Bằng Phi thuận tay giơ cây gậy trong tay lên: "Cút đi."Không ngờ con chó kia lại không dừng lại ở chỗ Hàn Bằng Phi, nó chạy theo Hàn Tinh Thần đã bỏ chạy.Một người, một chó, thậm chí con chó kia còn không phát ra tiếng sủa cảnh cáo.Hàn Bằng Phi cũng bị dọa đến choáng váng, hai anh em bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.Con chó kia lại đuổi theo Hàn Bằng Phi.Chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi, sao có thể chạy thoát khỏi một con chó, cậu ta gào thét loạn xạ, sợ tới mức khóc to.Hàn Tinh Thần cũng bị dọa chết khiếp..