Tác giả:

Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…

Chương 49: 49: Không Sợ Chút Nào

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Khi cô bé nghĩ mình sắp chết, bỗng có một người xuất hiện trước mặt cô bé, ôm cổ cô bé, miệng phát ra tiếng hét lớn: "Tránh ra."Trong tay cậu cầm một cây gậy.Chó thích đuổi theo những người bỏ chạy, nhưng cũng sợ người cầm gậy gộc, con chó nhìn cô bé thấp trước, rồi lại nhìn thiếu niên cao lớn, con chó to đứng cách họ một thước, không dám đi về phía trước.Hàn Tinh Thần hiển nhiên rất sợ hãi, hai tay nhỏ bé vòng qua cổ người nọ, vẫn run rẩy không ngừng, Hàn Bằng Phi đã ngã xuống mặt đất, vô cùng chật vật.Một tay Hàn Giai Đống khẽ ôm cô bé trong lòng, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm con chó trước mặt.Chó bắt đầu sủa.Giọng thiếu niên dịu dàng lọt vào tai cô bé: "Đừng sợ."Cô bé thật sự không sợ nữa.Con chó to vẫn sủa, thế nhưng nhìn tư thế đã không dám đi về phía trước.Hàn Tinh Thần ôm chặt cổ thiếu niên, cô bé co rúm thành một cục, giọng nói vương vấn mùi sữa mắng con chó kia, bàn tay nhỏ bé nắm lại ra vẻ hung ác."Còn kêu nữa, tao sẽ bảo cha tao đánh mày."Sau đó cô bé cũng rất hung dữ: "Tao cũng không sợ mày, nếu không tao sẽ đánh mày."Người không lớn, nhưng thật ra rất hung dữ, không phải vừa rồi sợ tới mức nước mắt như sắp trào ra sao?Hàn Giai Đống cảm nhận được cánh tay nhỏ của cô bé ôm chặt cổ cậu.Năng lực biểu đạt của cô bé ở tuổi này rất giỏi, khi Hàn Tinh Thần nói chuyện sẽ học theo kiểu nói chuyện miệng hùm gan sứa của mẹ mình, Hàn Giai Đống thấy vậy thì bật cười, suýt nữa thì quên mất vẫn còn một con chó to mất khống chế trước mặt.Cậu cười khúc khích, ghé vào tai cô bé nói thầm: "Thật ra anh cũng không đánh lại được nó."Hàn Tinh Thần: "! " Trời, thế mà anh lại hung dữ như vậy sao?Cô bé không nói chuyện, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, có lẽ đoán được là cậu nói thật, còn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Nếu không, anh để em xuống dưới."Hàn Giai Đống: "Được."Hàn Tinh Thần nói tiếp: "Em dọa nó, anh chạy đi tìm cha em đến đây, cha em không sợ gì cả."Hàn Giai Đống nhìn xuống dưới, đối diện với ánh mắt của cô bé.Đôi mắt to từ từ ngân ngấn nước, cánh tay nhỏ ôm cậu khẽ run.Sau đó lồng ngực nhỏ ưỡn lên, giống như một chiến sĩ nhỏ: "Em không sợ chút nào."Cô bé rất trắng, giống như búp bê được trưng bày trong tủ kính, dáng vẻ nói chuyện rất mạnh miệng..

Khi cô bé nghĩ mình sắp chết, bỗng có một người xuất hiện trước mặt cô bé, ôm cổ cô bé, miệng phát ra tiếng hét lớn: "Tránh ra.

"Trong tay cậu cầm một cây gậy.

Chó thích đuổi theo những người bỏ chạy, nhưng cũng sợ người cầm gậy gộc, con chó nhìn cô bé thấp trước, rồi lại nhìn thiếu niên cao lớn, con chó to đứng cách họ một thước, không dám đi về phía trước.

Hàn Tinh Thần hiển nhiên rất sợ hãi, hai tay nhỏ bé vòng qua cổ người nọ, vẫn run rẩy không ngừng, Hàn Bằng Phi đã ngã xuống mặt đất, vô cùng chật vật.

Một tay Hàn Giai Đống khẽ ôm cô bé trong lòng, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm con chó trước mặt.

Chó bắt đầu sủa.

Giọng thiếu niên dịu dàng lọt vào tai cô bé: "Đừng sợ.

"Cô bé thật sự không sợ nữa.

Con chó to vẫn sủa, thế nhưng nhìn tư thế đã không dám đi về phía trước.

Hàn Tinh Thần ôm chặt cổ thiếu niên, cô bé co rúm thành một cục, giọng nói vương vấn mùi sữa mắng con chó kia, bàn tay nhỏ bé nắm lại ra vẻ hung ác.

"Còn kêu nữa, tao sẽ bảo cha tao đánh mày.

"Sau đó cô bé cũng rất hung dữ: "Tao cũng không sợ mày, nếu không tao sẽ đánh mày.

"Người không lớn, nhưng thật ra rất hung dữ, không phải vừa rồi sợ tới mức nước mắt như sắp trào ra sao?Hàn Giai Đống cảm nhận được cánh tay nhỏ của cô bé ôm chặt cổ cậu.

Năng lực biểu đạt của cô bé ở tuổi này rất giỏi, khi Hàn Tinh Thần nói chuyện sẽ học theo kiểu nói chuyện miệng hùm gan sứa của mẹ mình, Hàn Giai Đống thấy vậy thì bật cười, suýt nữa thì quên mất vẫn còn một con chó to mất khống chế trước mặt.

Cậu cười khúc khích, ghé vào tai cô bé nói thầm: "Thật ra anh cũng không đánh lại được nó.

"Hàn Tinh Thần: "! " Trời, thế mà anh lại hung dữ như vậy sao?Cô bé không nói chuyện, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, có lẽ đoán được là cậu nói thật, còn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Nếu không, anh để em xuống dưới.

"Hàn Giai Đống: "Được.

"Hàn Tinh Thần nói tiếp: "Em dọa nó, anh chạy đi tìm cha em đến đây, cha em không sợ gì cả.

"Hàn Giai Đống nhìn xuống dưới, đối diện với ánh mắt của cô bé.

Đôi mắt to từ từ ngân ngấn nước, cánh tay nhỏ ôm cậu khẽ run.

Sau đó lồng ngực nhỏ ưỡn lên, giống như một chiến sĩ nhỏ: "Em không sợ chút nào.

"Cô bé rất trắng, giống như búp bê được trưng bày trong tủ kính, dáng vẻ nói chuyện rất mạnh miệng.

.

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Khi cô bé nghĩ mình sắp chết, bỗng có một người xuất hiện trước mặt cô bé, ôm cổ cô bé, miệng phát ra tiếng hét lớn: "Tránh ra."Trong tay cậu cầm một cây gậy.Chó thích đuổi theo những người bỏ chạy, nhưng cũng sợ người cầm gậy gộc, con chó nhìn cô bé thấp trước, rồi lại nhìn thiếu niên cao lớn, con chó to đứng cách họ một thước, không dám đi về phía trước.Hàn Tinh Thần hiển nhiên rất sợ hãi, hai tay nhỏ bé vòng qua cổ người nọ, vẫn run rẩy không ngừng, Hàn Bằng Phi đã ngã xuống mặt đất, vô cùng chật vật.Một tay Hàn Giai Đống khẽ ôm cô bé trong lòng, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm con chó trước mặt.Chó bắt đầu sủa.Giọng thiếu niên dịu dàng lọt vào tai cô bé: "Đừng sợ."Cô bé thật sự không sợ nữa.Con chó to vẫn sủa, thế nhưng nhìn tư thế đã không dám đi về phía trước.Hàn Tinh Thần ôm chặt cổ thiếu niên, cô bé co rúm thành một cục, giọng nói vương vấn mùi sữa mắng con chó kia, bàn tay nhỏ bé nắm lại ra vẻ hung ác."Còn kêu nữa, tao sẽ bảo cha tao đánh mày."Sau đó cô bé cũng rất hung dữ: "Tao cũng không sợ mày, nếu không tao sẽ đánh mày."Người không lớn, nhưng thật ra rất hung dữ, không phải vừa rồi sợ tới mức nước mắt như sắp trào ra sao?Hàn Giai Đống cảm nhận được cánh tay nhỏ của cô bé ôm chặt cổ cậu.Năng lực biểu đạt của cô bé ở tuổi này rất giỏi, khi Hàn Tinh Thần nói chuyện sẽ học theo kiểu nói chuyện miệng hùm gan sứa của mẹ mình, Hàn Giai Đống thấy vậy thì bật cười, suýt nữa thì quên mất vẫn còn một con chó to mất khống chế trước mặt.Cậu cười khúc khích, ghé vào tai cô bé nói thầm: "Thật ra anh cũng không đánh lại được nó."Hàn Tinh Thần: "! " Trời, thế mà anh lại hung dữ như vậy sao?Cô bé không nói chuyện, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, có lẽ đoán được là cậu nói thật, còn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Nếu không, anh để em xuống dưới."Hàn Giai Đống: "Được."Hàn Tinh Thần nói tiếp: "Em dọa nó, anh chạy đi tìm cha em đến đây, cha em không sợ gì cả."Hàn Giai Đống nhìn xuống dưới, đối diện với ánh mắt của cô bé.Đôi mắt to từ từ ngân ngấn nước, cánh tay nhỏ ôm cậu khẽ run.Sau đó lồng ngực nhỏ ưỡn lên, giống như một chiến sĩ nhỏ: "Em không sợ chút nào."Cô bé rất trắng, giống như búp bê được trưng bày trong tủ kính, dáng vẻ nói chuyện rất mạnh miệng..

Chương 49: 49: Không Sợ Chút Nào