Tháng ba cuối xuânBên bờ hồ liễu rũ xuống, một cái tháp mềm dùng da lông trắng như tuyết trải lên đặt chỗ bóng mát dưới cây liễu. Ngu Tri Dao lười biếng nằm trên tháp mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, bánh hoa đào đặt trên bàn dài bên cạnh lập tức tự động bay vào bên miệng nàng. Ngu Tri Dao cầm lấy miếng bánh ngọt đó, chậm chạp thưởng thức, thậm chỉ còn thoải mái trở mình, ý động một cái, mở kính Linh thông ra. Kính Linh thông là một cái gương lớn chừng bàn tay mang theo phong cách cổ xưa, phía sau toàn một màu đen, còn có dấu hiệu của Vân Cảnh Thánh địa. Bề ngoài bóng loáng vô cùng, giống như mặt nước vậy. Vật này là năm năm trước từ đại tông Vân Cảnh thánh địa lợi hại nhất của Vân giới đi ra, từ đây lưu truyền rộng rãi ở Vân giới, dùng để các tông môn lớn nhỏ liên lạc tình cảm, nói chuyện bái quái. Nói tóm lại, kính Linh thông này cứ như vậy truyền ra Vân giới. Chẳng qua giá trị của vật này không rẻ, một cái kính Linh thông cần một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ có tu…

Chương 7

Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên BảngTác giả: Nhất Trì Thanh HứaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngTháng ba cuối xuânBên bờ hồ liễu rũ xuống, một cái tháp mềm dùng da lông trắng như tuyết trải lên đặt chỗ bóng mát dưới cây liễu. Ngu Tri Dao lười biếng nằm trên tháp mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, bánh hoa đào đặt trên bàn dài bên cạnh lập tức tự động bay vào bên miệng nàng. Ngu Tri Dao cầm lấy miếng bánh ngọt đó, chậm chạp thưởng thức, thậm chỉ còn thoải mái trở mình, ý động một cái, mở kính Linh thông ra. Kính Linh thông là một cái gương lớn chừng bàn tay mang theo phong cách cổ xưa, phía sau toàn một màu đen, còn có dấu hiệu của Vân Cảnh Thánh địa. Bề ngoài bóng loáng vô cùng, giống như mặt nước vậy. Vật này là năm năm trước từ đại tông Vân Cảnh thánh địa lợi hại nhất của Vân giới đi ra, từ đây lưu truyền rộng rãi ở Vân giới, dùng để các tông môn lớn nhỏ liên lạc tình cảm, nói chuyện bái quái. Nói tóm lại, kính Linh thông này cứ như vậy truyền ra Vân giới. Chẳng qua giá trị của vật này không rẻ, một cái kính Linh thông cần một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ có tu… Minh Lê cười một tiếng, nhận lấy dưa đồng thời còn không quên hỏi: "Tiểu Ngư Ngư không ngại thì đoán tên mình sẽ ở vị trí thứ mấy trong Thiên Bảng?"Ngu Tri Dao thích ăn trái cây sau giờ cơm, lắc đầu nói: "Sư tôn nói đùa, Thiên Bản này là dành cho thiên tài từ dưới trăm tuổi của toàn bộ Vân giới, chút tu vi của, sao có thể lên bảng được?"Minh Lê ăn một miếng dưa hấu, nụ cười trở nên sâu xa: "Vậy chúng ta cứ chờ xem."Ngu Tri Dao vẫn tự tin ăn dưa hấu, còn không quên trêu đùa: "Hai, đồ nhi là thua ở số tuổi, nếu không lớn thêm mấy chục tuổi cũng có thể để cho Vô Tình phong của chúng ta nở mày nở mặt."Lúc này trên chỗ trống của quyển trục, đã có một chữ "Tên" xuất hiện.Từng nét mực vẫn đang rơi xuống---Ba chữ vị trí thứ năm mày đen như ẩn như hiện, cuối cùng khắc vào chỗ trống phía dưới Thiên BảngBên cạnh vị trí thứ năm, hai chữ màu đen "Kỷ Phù" xuất hiện.Cùng lúc đó tiềng ầm ầm vang khắp Vân giới: "Vị trí thứ năm, Kỷ Phù, nhận được tiên khí Phục Ma cầm."Mấy chữ tiên khí Phục Ma cầm khắc phía sau tên Kỷ Phù."Sư tôn, ngài nhìn đi, Kỷ Phù, vị này chính là thiên tài của Vân Cảnh thánh địa năm năm trước ta đã nghe qua." Ngu Tri Dao vừa xem náo nhiệt vừa ăn dưa, hưởng thụ thời gian thoải mái sau khi ăn, nàng thở dài nói: "Thiên tài bực này cũng chỉ mới xếp hạng thứ năm, ta nhất định càng không có hy vọng."Minh Lê không nói, chỉ mỉm cười với nàng.Ngu Tri Dao biết sư tôn nhà mình chính là loại mong đồ đệ thành phượng, lập tức làm kinh diễm tất cả mọi người, nhưng nàng thật sự là xin miễn cho kẻ bất tài này.Nàng còn nghĩ chờ xem trong náo nhiệt Thiên Bảng này, sẽ trở về nằm xuống xem phần mới nhất của "Hai ba chuyện của ta và tôn giả Vân Cảnh thánh địa không thể không nói".So sánh với sự bình tĩnh và ổn định của Ngu Tri Dao, nói chính xác là cá mặn sao cũng được, các nơi của Vân giới nhìn thấy tên người hạng năm cùng với khen thưởng mà khiếp sợ."Kỷ Phù! Là vị thiên tài của Thủy Ngô cung! Hai ngày trước từ trong Linh thông kính xem "Chuyện không bình thường của Vân giới", có người nói nàng đã là nửa bước Phá Hư cảnh, hôm nay xem ra là thật ! Thiên Bảng lại khen thưởng cho nàng một tiên khí!" Trương Hiểu Phong hoảng sợ nói.Sở Thanh nghe được nửa bước Phá Hư cảnh, sắc mặt tái nhợt.Mặc dù nàng ta biết hy vọng của mình mỏng manh, nhưng chênh lệch to lớn như vậy vẫn làm cho nàng ta không nhịn được siết chặt quả đấm, thay đổi sắc mặt.Hoành Diễm chú ý đến sắc mặt của Sở Thanh, hừ một tiếng với Trương Hiểu Phong: "Năm người có tu vi dưới trăm tuổi có gì hơn người? Sở sư tỷ hai mươi tuổi đã Minh Tâm cảnh, không phải vì nhỏ tuổi, nếu thêm thời gian, nhất định có thể vượt qua Kỷ Phù này!"“Nhưng Kỳ Phù, năm nay chì mới hai mươi hai thôi."Vẻ mặt Trương Hiểu Phong hơi phức tạp, Hoành Diễm bị nghẹt thở, nhưng chỉ có thể nén cơn tức, không lên được cũng không xuống được.Cuối cùng mặt đỏ lên, cũng không nói câu nào nữa.Sở Thanh lại vì câu nói này mà càng khó chịu, rõ ràng tuổi tác không khác nhau lắm, nhưng chênh lệch lại khổng lồ như vậy.Nàng ta bấu vào lòng bàn tay, khẽ nhấp môi, tiếp tục ngửa đầu nhìn về phía Thiên Bảng đang hiện chữ đen kia..

Minh Lê cười một tiếng, nhận lấy dưa đồng thời còn không quên hỏi: "Tiểu Ngư Ngư không ngại thì đoán tên mình sẽ ở vị trí thứ mấy trong Thiên Bảng?"Ngu Tri Dao thích ăn trái cây sau giờ cơm, lắc đầu nói: "Sư tôn nói đùa, Thiên Bản này là dành cho thiên tài từ dưới trăm tuổi của toàn bộ Vân giới, chút tu vi của, sao có thể lên bảng được?"Minh Lê ăn một miếng dưa hấu, nụ cười trở nên sâu xa: "Vậy chúng ta cứ chờ xem.

"Ngu Tri Dao vẫn tự tin ăn dưa hấu, còn không quên trêu đùa: "Hai, đồ nhi là thua ở số tuổi, nếu không lớn thêm mấy chục tuổi cũng có thể để cho Vô Tình phong của chúng ta nở mày nở mặt.

"Lúc này trên chỗ trống của quyển trục, đã có một chữ "Tên" xuất hiện.

Từng nét mực vẫn đang rơi xuống---Ba chữ vị trí thứ năm mày đen như ẩn như hiện, cuối cùng khắc vào chỗ trống phía dưới Thiên BảngBên cạnh vị trí thứ năm, hai chữ màu đen "Kỷ Phù" xuất hiện.

Cùng lúc đó tiềng ầm ầm vang khắp Vân giới: "Vị trí thứ năm, Kỷ Phù, nhận được tiên khí Phục Ma cầm.

"Mấy chữ tiên khí Phục Ma cầm khắc phía sau tên Kỷ Phù.

"Sư tôn, ngài nhìn đi, Kỷ Phù, vị này chính là thiên tài của Vân Cảnh thánh địa năm năm trước ta đã nghe qua.

" Ngu Tri Dao vừa xem náo nhiệt vừa ăn dưa, hưởng thụ thời gian thoải mái sau khi ăn, nàng thở dài nói: "Thiên tài bực này cũng chỉ mới xếp hạng thứ năm, ta nhất định càng không có hy vọng.

"Minh Lê không nói, chỉ mỉm cười với nàng.

Ngu Tri Dao biết sư tôn nhà mình chính là loại mong đồ đệ thành phượng, lập tức làm kinh diễm tất cả mọi người, nhưng nàng thật sự là xin miễn cho kẻ bất tài này.

Nàng còn nghĩ chờ xem trong náo nhiệt Thiên Bảng này, sẽ trở về nằm xuống xem phần mới nhất của "Hai ba chuyện của ta và tôn giả Vân Cảnh thánh địa không thể không nói".

So sánh với sự bình tĩnh và ổn định của Ngu Tri Dao, nói chính xác là cá mặn sao cũng được, các nơi của Vân giới nhìn thấy tên người hạng năm cùng với khen thưởng mà khiếp sợ.

"Kỷ Phù! Là vị thiên tài của Thủy Ngô cung! Hai ngày trước từ trong Linh thông kính xem "Chuyện không bình thường của Vân giới", có người nói nàng đã là nửa bước Phá Hư cảnh, hôm nay xem ra là thật ! Thiên Bảng lại khen thưởng cho nàng một tiên khí!" Trương Hiểu Phong hoảng sợ nói.

Sở Thanh nghe được nửa bước Phá Hư cảnh, sắc mặt tái nhợt.

Mặc dù nàng ta biết hy vọng của mình mỏng manh, nhưng chênh lệch to lớn như vậy vẫn làm cho nàng ta không nhịn được siết chặt quả đấm, thay đổi sắc mặt.

Hoành Diễm chú ý đến sắc mặt của Sở Thanh, hừ một tiếng với Trương Hiểu Phong: "Năm người có tu vi dưới trăm tuổi có gì hơn người? Sở sư tỷ hai mươi tuổi đã Minh Tâm cảnh, không phải vì nhỏ tuổi, nếu thêm thời gian, nhất định có thể vượt qua Kỷ Phù này!"“Nhưng Kỳ Phù, năm nay chì mới hai mươi hai thôi.

"Vẻ mặt Trương Hiểu Phong hơi phức tạp, Hoành Diễm bị nghẹt thở, nhưng chỉ có thể nén cơn tức, không lên được cũng không xuống được.

Cuối cùng mặt đỏ lên, cũng không nói câu nào nữa.

Sở Thanh lại vì câu nói này mà càng khó chịu, rõ ràng tuổi tác không khác nhau lắm, nhưng chênh lệch lại khổng lồ như vậy.

Nàng ta bấu vào lòng bàn tay, khẽ nhấp môi, tiếp tục ngửa đầu nhìn về phía Thiên Bảng đang hiện chữ đen kia.

.

Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên BảngTác giả: Nhất Trì Thanh HứaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngTháng ba cuối xuânBên bờ hồ liễu rũ xuống, một cái tháp mềm dùng da lông trắng như tuyết trải lên đặt chỗ bóng mát dưới cây liễu. Ngu Tri Dao lười biếng nằm trên tháp mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, bánh hoa đào đặt trên bàn dài bên cạnh lập tức tự động bay vào bên miệng nàng. Ngu Tri Dao cầm lấy miếng bánh ngọt đó, chậm chạp thưởng thức, thậm chỉ còn thoải mái trở mình, ý động một cái, mở kính Linh thông ra. Kính Linh thông là một cái gương lớn chừng bàn tay mang theo phong cách cổ xưa, phía sau toàn một màu đen, còn có dấu hiệu của Vân Cảnh Thánh địa. Bề ngoài bóng loáng vô cùng, giống như mặt nước vậy. Vật này là năm năm trước từ đại tông Vân Cảnh thánh địa lợi hại nhất của Vân giới đi ra, từ đây lưu truyền rộng rãi ở Vân giới, dùng để các tông môn lớn nhỏ liên lạc tình cảm, nói chuyện bái quái. Nói tóm lại, kính Linh thông này cứ như vậy truyền ra Vân giới. Chẳng qua giá trị của vật này không rẻ, một cái kính Linh thông cần một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ có tu… Minh Lê cười một tiếng, nhận lấy dưa đồng thời còn không quên hỏi: "Tiểu Ngư Ngư không ngại thì đoán tên mình sẽ ở vị trí thứ mấy trong Thiên Bảng?"Ngu Tri Dao thích ăn trái cây sau giờ cơm, lắc đầu nói: "Sư tôn nói đùa, Thiên Bản này là dành cho thiên tài từ dưới trăm tuổi của toàn bộ Vân giới, chút tu vi của, sao có thể lên bảng được?"Minh Lê ăn một miếng dưa hấu, nụ cười trở nên sâu xa: "Vậy chúng ta cứ chờ xem."Ngu Tri Dao vẫn tự tin ăn dưa hấu, còn không quên trêu đùa: "Hai, đồ nhi là thua ở số tuổi, nếu không lớn thêm mấy chục tuổi cũng có thể để cho Vô Tình phong của chúng ta nở mày nở mặt."Lúc này trên chỗ trống của quyển trục, đã có một chữ "Tên" xuất hiện.Từng nét mực vẫn đang rơi xuống---Ba chữ vị trí thứ năm mày đen như ẩn như hiện, cuối cùng khắc vào chỗ trống phía dưới Thiên BảngBên cạnh vị trí thứ năm, hai chữ màu đen "Kỷ Phù" xuất hiện.Cùng lúc đó tiềng ầm ầm vang khắp Vân giới: "Vị trí thứ năm, Kỷ Phù, nhận được tiên khí Phục Ma cầm."Mấy chữ tiên khí Phục Ma cầm khắc phía sau tên Kỷ Phù."Sư tôn, ngài nhìn đi, Kỷ Phù, vị này chính là thiên tài của Vân Cảnh thánh địa năm năm trước ta đã nghe qua." Ngu Tri Dao vừa xem náo nhiệt vừa ăn dưa, hưởng thụ thời gian thoải mái sau khi ăn, nàng thở dài nói: "Thiên tài bực này cũng chỉ mới xếp hạng thứ năm, ta nhất định càng không có hy vọng."Minh Lê không nói, chỉ mỉm cười với nàng.Ngu Tri Dao biết sư tôn nhà mình chính là loại mong đồ đệ thành phượng, lập tức làm kinh diễm tất cả mọi người, nhưng nàng thật sự là xin miễn cho kẻ bất tài này.Nàng còn nghĩ chờ xem trong náo nhiệt Thiên Bảng này, sẽ trở về nằm xuống xem phần mới nhất của "Hai ba chuyện của ta và tôn giả Vân Cảnh thánh địa không thể không nói".So sánh với sự bình tĩnh và ổn định của Ngu Tri Dao, nói chính xác là cá mặn sao cũng được, các nơi của Vân giới nhìn thấy tên người hạng năm cùng với khen thưởng mà khiếp sợ."Kỷ Phù! Là vị thiên tài của Thủy Ngô cung! Hai ngày trước từ trong Linh thông kính xem "Chuyện không bình thường của Vân giới", có người nói nàng đã là nửa bước Phá Hư cảnh, hôm nay xem ra là thật ! Thiên Bảng lại khen thưởng cho nàng một tiên khí!" Trương Hiểu Phong hoảng sợ nói.Sở Thanh nghe được nửa bước Phá Hư cảnh, sắc mặt tái nhợt.Mặc dù nàng ta biết hy vọng của mình mỏng manh, nhưng chênh lệch to lớn như vậy vẫn làm cho nàng ta không nhịn được siết chặt quả đấm, thay đổi sắc mặt.Hoành Diễm chú ý đến sắc mặt của Sở Thanh, hừ một tiếng với Trương Hiểu Phong: "Năm người có tu vi dưới trăm tuổi có gì hơn người? Sở sư tỷ hai mươi tuổi đã Minh Tâm cảnh, không phải vì nhỏ tuổi, nếu thêm thời gian, nhất định có thể vượt qua Kỷ Phù này!"“Nhưng Kỳ Phù, năm nay chì mới hai mươi hai thôi."Vẻ mặt Trương Hiểu Phong hơi phức tạp, Hoành Diễm bị nghẹt thở, nhưng chỉ có thể nén cơn tức, không lên được cũng không xuống được.Cuối cùng mặt đỏ lên, cũng không nói câu nào nữa.Sở Thanh lại vì câu nói này mà càng khó chịu, rõ ràng tuổi tác không khác nhau lắm, nhưng chênh lệch lại khổng lồ như vậy.Nàng ta bấu vào lòng bàn tay, khẽ nhấp môi, tiếp tục ngửa đầu nhìn về phía Thiên Bảng đang hiện chữ đen kia..

Chương 7