Tháng ba cuối xuânBên bờ hồ liễu rũ xuống, một cái tháp mềm dùng da lông trắng như tuyết trải lên đặt chỗ bóng mát dưới cây liễu. Ngu Tri Dao lười biếng nằm trên tháp mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, bánh hoa đào đặt trên bàn dài bên cạnh lập tức tự động bay vào bên miệng nàng. Ngu Tri Dao cầm lấy miếng bánh ngọt đó, chậm chạp thưởng thức, thậm chỉ còn thoải mái trở mình, ý động một cái, mở kính Linh thông ra. Kính Linh thông là một cái gương lớn chừng bàn tay mang theo phong cách cổ xưa, phía sau toàn một màu đen, còn có dấu hiệu của Vân Cảnh Thánh địa. Bề ngoài bóng loáng vô cùng, giống như mặt nước vậy. Vật này là năm năm trước từ đại tông Vân Cảnh thánh địa lợi hại nhất của Vân giới đi ra, từ đây lưu truyền rộng rãi ở Vân giới, dùng để các tông môn lớn nhỏ liên lạc tình cảm, nói chuyện bái quái. Nói tóm lại, kính Linh thông này cứ như vậy truyền ra Vân giới. Chẳng qua giá trị của vật này không rẻ, một cái kính Linh thông cần một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ có tu…
Chương 27
Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên BảngTác giả: Nhất Trì Thanh HứaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngTháng ba cuối xuânBên bờ hồ liễu rũ xuống, một cái tháp mềm dùng da lông trắng như tuyết trải lên đặt chỗ bóng mát dưới cây liễu. Ngu Tri Dao lười biếng nằm trên tháp mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, bánh hoa đào đặt trên bàn dài bên cạnh lập tức tự động bay vào bên miệng nàng. Ngu Tri Dao cầm lấy miếng bánh ngọt đó, chậm chạp thưởng thức, thậm chỉ còn thoải mái trở mình, ý động một cái, mở kính Linh thông ra. Kính Linh thông là một cái gương lớn chừng bàn tay mang theo phong cách cổ xưa, phía sau toàn một màu đen, còn có dấu hiệu của Vân Cảnh Thánh địa. Bề ngoài bóng loáng vô cùng, giống như mặt nước vậy. Vật này là năm năm trước từ đại tông Vân Cảnh thánh địa lợi hại nhất của Vân giới đi ra, từ đây lưu truyền rộng rãi ở Vân giới, dùng để các tông môn lớn nhỏ liên lạc tình cảm, nói chuyện bái quái. Nói tóm lại, kính Linh thông này cứ như vậy truyền ra Vân giới. Chẳng qua giá trị của vật này không rẻ, một cái kính Linh thông cần một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ có tu… Ngu Tri Dao cũng đã quyết định, dù sao lần chạy trốn này của nàng, phương hướng cuối cùng vẫn là đến Vân Cảnh thánh địa.Nếu như ngày sau sư tôn không cầu được đan dược của Tôn giả, vậy nàng sẽ đi cầu thay sư tôn.Tuy Thiên Bảng công bố danh sách có chút chó, nhưng mỗi tháng phát khen thưởng vẫn rất hào phóng.Ngu Tri Dao nghĩ mình xếp hạng cao như vậy, có lẽ Thiên Bảng cũng có thể phát khen tưởng là Nghịch Chuyển đan cửu phẩm đi.Cho dù không phát, cũng có thể phát những khen thưởng trân quý khác, ví dụ như Phù Triện cấp 9.Phát thêm mấy tháng, có lẽ nàng có thể dùng mấy bảo bối đó trao đổi với Tôn giả.Ngu Tri Dao chuẩn bị xong, chờ đêm khuyên vắng vẻ, lập tức bắt đầu lên đường...!Không, chạy trốn.Trên Vô Tình phong mọi âm thanh mọi tiếng động, ngay cả tiếng ếch nhái cũng không có.Ngu Tri Dao ẩn giấu thân mình và khí tức, bước nhanh như gió, không che giấu tu vi của mình nữa.Phá Hư cảnh trung kỳ thẳng tiến chạy xuống núi.Vừa ra khỏi Vô Tình phong, thân hình Ngu Tri Dao giống như mũi tên rời vỏ, trực tiếp xông qua sơn môn trước mặt.Chưởng môn Sở Lan Vân Kiếm phái không giống với người ngoài, dưới tình huống Thiên Bảng không công bố Ngu Tri Dao là hạng nhất, hắn ta sẽ không lúc nào cũng chú ý đến Ngu Tri Dao ở Vô Tình phong.Chẳng qua Vô Tình phong được một mảnh sương mù đậm đặc bao phủ, lấy thần thức của hắn ta, lại không có cách nào nhìn thấu bất kỳ một ngọn cây ngọn cỏ ở đó.Cộng thêm hôm đó Minh Lê đánh ra một đạo kiếm quang làm cho hắn ta lùi nửa bước.Các loại dấu hiệu, làm cho hắn ta có kiêng kỵ thật sâu với Minh Lê, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Mặc dù Sở Lan không có cách nào nhìn thấy Vô Tình phong, nhưng ngoài Vân Tình Phong ra toàn bộ phạm vi Vân Kiếm Phái, hắn ta đều có thể thấy rõ ràng.Hắn ta đứng trên cao, dựa vào lan can nhìn ra xa, cả ngày lần đêm đều chú ý chiều hương gần một tháng nay của Vô Tình phong.Cho đến khi bóng người lướt qua vừa rồi, làm cho Sở Lan kịp phản ứng, phi thân đạp kiếm đuổi theo.Sở Lan phóng thích khí tức cường đại, đánh thức hai vị phong chủ Thiên Thủy phong và Lục Hợp phong, tiếp đó hai bên một trước một sau đuổi theo bóng người.Sau khi ba người rời đi, vốn dĩ Vô Tình phong to lớn đột nhiên biến mất không thấy.Ở sau lưng Sở Lan không ngừng theo sát, Ngu Tri Dao gọi Thần Hỏa kiếm ra, cánh tay giương lên, rót vào vô số linh khí, vốn dĩ Thần Hỏa kiếm ảm đảm không ánh sáng lập tức lưỡi kiếm phát ra tiếng ông ông, giống như màu đỏ của ngọn lửa.Sau lưng hai đạo kiếm khí tấn công đến, Ngu Tri Dao ngã người về phía sau, đánh ra hai đạo kiếm quang đỏ rực, đồng thời thân thể linh hoạt thả Thần Hỏa kiếm ra, bay nhanh về phía trước.Hai đạo kiếm khí bị kiếm quang của Thần Hỏa kiếm đánh nát bấy, kiếm quang màu đỏ còn rất ngầu cắt mất một chòm tóc của Sở Lan.Sở Lan cũng không có cách nào quan tâm đến, tay lộ ra khỏi ống tay áo, trong lòng trong mắt đều là chuôi Thần Hỏa Kiếm bị Ngu Tri Dao làm rơi xuống kia..
Ngu Tri Dao cũng đã quyết định, dù sao lần chạy trốn này của nàng, phương hướng cuối cùng vẫn là đến Vân Cảnh thánh địa.Nếu như ngày sau sư tôn không cầu được đan dược của Tôn giả, vậy nàng sẽ đi cầu thay sư tôn.Tuy Thiên Bảng công bố danh sách có chút chó, nhưng mỗi tháng phát khen thưởng vẫn rất hào phóng.
Ngu Tri Dao nghĩ mình xếp hạng cao như vậy, có lẽ Thiên Bảng cũng có thể phát khen tưởng là Nghịch Chuyển đan cửu phẩm đi.
Cho dù không phát, cũng có thể phát những khen thưởng trân quý khác, ví dụ như Phù Triện cấp 9.Phát thêm mấy tháng, có lẽ nàng có thể dùng mấy bảo bối đó trao đổi với Tôn giả.Ngu Tri Dao chuẩn bị xong, chờ đêm khuyên vắng vẻ, lập tức bắt đầu lên đường...!Không, chạy trốn.Trên Vô Tình phong mọi âm thanh mọi tiếng động, ngay cả tiếng ếch nhái cũng không có.
Ngu Tri Dao ẩn giấu thân mình và khí tức, bước nhanh như gió, không che giấu tu vi của mình nữa.Phá Hư cảnh trung kỳ thẳng tiến chạy xuống núi.Vừa ra khỏi Vô Tình phong, thân hình Ngu Tri Dao giống như mũi tên rời vỏ, trực tiếp xông qua sơn môn trước mặt.Chưởng môn Sở Lan Vân Kiếm phái không giống với người ngoài, dưới tình huống Thiên Bảng không công bố Ngu Tri Dao là hạng nhất, hắn ta sẽ không lúc nào cũng chú ý đến Ngu Tri Dao ở Vô Tình phong.Chẳng qua Vô Tình phong được một mảnh sương mù đậm đặc bao phủ, lấy thần thức của hắn ta, lại không có cách nào nhìn thấu bất kỳ một ngọn cây ngọn cỏ ở đó.Cộng thêm hôm đó Minh Lê đánh ra một đạo kiếm quang làm cho hắn ta lùi nửa bước.
Các loại dấu hiệu, làm cho hắn ta có kiêng kỵ thật sâu với Minh Lê, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Mặc dù Sở Lan không có cách nào nhìn thấy Vô Tình phong, nhưng ngoài Vân Tình Phong ra toàn bộ phạm vi Vân Kiếm Phái, hắn ta đều có thể thấy rõ ràng.Hắn ta đứng trên cao, dựa vào lan can nhìn ra xa, cả ngày lần đêm đều chú ý chiều hương gần một tháng nay của Vô Tình phong.Cho đến khi bóng người lướt qua vừa rồi, làm cho Sở Lan kịp phản ứng, phi thân đạp kiếm đuổi theo.Sở Lan phóng thích khí tức cường đại, đánh thức hai vị phong chủ Thiên Thủy phong và Lục Hợp phong, tiếp đó hai bên một trước một sau đuổi theo bóng người.Sau khi ba người rời đi, vốn dĩ Vô Tình phong to lớn đột nhiên biến mất không thấy.Ở sau lưng Sở Lan không ngừng theo sát, Ngu Tri Dao gọi Thần Hỏa kiếm ra, cánh tay giương lên, rót vào vô số linh khí, vốn dĩ Thần Hỏa kiếm ảm đảm không ánh sáng lập tức lưỡi kiếm phát ra tiếng ông ông, giống như màu đỏ của ngọn lửa.Sau lưng hai đạo kiếm khí tấn công đến, Ngu Tri Dao ngã người về phía sau, đánh ra hai đạo kiếm quang đỏ rực, đồng thời thân thể linh hoạt thả Thần Hỏa kiếm ra, bay nhanh về phía trước.Hai đạo kiếm khí bị kiếm quang của Thần Hỏa kiếm đánh nát bấy, kiếm quang màu đỏ còn rất ngầu cắt mất một chòm tóc của Sở Lan.
Sở Lan cũng không có cách nào quan tâm đến, tay lộ ra khỏi ống tay áo, trong lòng trong mắt đều là chuôi Thần Hỏa Kiếm bị Ngu Tri Dao làm rơi xuống kia..
Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên BảngTác giả: Nhất Trì Thanh HứaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngTháng ba cuối xuânBên bờ hồ liễu rũ xuống, một cái tháp mềm dùng da lông trắng như tuyết trải lên đặt chỗ bóng mát dưới cây liễu. Ngu Tri Dao lười biếng nằm trên tháp mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, bánh hoa đào đặt trên bàn dài bên cạnh lập tức tự động bay vào bên miệng nàng. Ngu Tri Dao cầm lấy miếng bánh ngọt đó, chậm chạp thưởng thức, thậm chỉ còn thoải mái trở mình, ý động một cái, mở kính Linh thông ra. Kính Linh thông là một cái gương lớn chừng bàn tay mang theo phong cách cổ xưa, phía sau toàn một màu đen, còn có dấu hiệu của Vân Cảnh Thánh địa. Bề ngoài bóng loáng vô cùng, giống như mặt nước vậy. Vật này là năm năm trước từ đại tông Vân Cảnh thánh địa lợi hại nhất của Vân giới đi ra, từ đây lưu truyền rộng rãi ở Vân giới, dùng để các tông môn lớn nhỏ liên lạc tình cảm, nói chuyện bái quái. Nói tóm lại, kính Linh thông này cứ như vậy truyền ra Vân giới. Chẳng qua giá trị của vật này không rẻ, một cái kính Linh thông cần một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ có tu… Ngu Tri Dao cũng đã quyết định, dù sao lần chạy trốn này của nàng, phương hướng cuối cùng vẫn là đến Vân Cảnh thánh địa.Nếu như ngày sau sư tôn không cầu được đan dược của Tôn giả, vậy nàng sẽ đi cầu thay sư tôn.Tuy Thiên Bảng công bố danh sách có chút chó, nhưng mỗi tháng phát khen thưởng vẫn rất hào phóng.Ngu Tri Dao nghĩ mình xếp hạng cao như vậy, có lẽ Thiên Bảng cũng có thể phát khen tưởng là Nghịch Chuyển đan cửu phẩm đi.Cho dù không phát, cũng có thể phát những khen thưởng trân quý khác, ví dụ như Phù Triện cấp 9.Phát thêm mấy tháng, có lẽ nàng có thể dùng mấy bảo bối đó trao đổi với Tôn giả.Ngu Tri Dao chuẩn bị xong, chờ đêm khuyên vắng vẻ, lập tức bắt đầu lên đường...!Không, chạy trốn.Trên Vô Tình phong mọi âm thanh mọi tiếng động, ngay cả tiếng ếch nhái cũng không có.Ngu Tri Dao ẩn giấu thân mình và khí tức, bước nhanh như gió, không che giấu tu vi của mình nữa.Phá Hư cảnh trung kỳ thẳng tiến chạy xuống núi.Vừa ra khỏi Vô Tình phong, thân hình Ngu Tri Dao giống như mũi tên rời vỏ, trực tiếp xông qua sơn môn trước mặt.Chưởng môn Sở Lan Vân Kiếm phái không giống với người ngoài, dưới tình huống Thiên Bảng không công bố Ngu Tri Dao là hạng nhất, hắn ta sẽ không lúc nào cũng chú ý đến Ngu Tri Dao ở Vô Tình phong.Chẳng qua Vô Tình phong được một mảnh sương mù đậm đặc bao phủ, lấy thần thức của hắn ta, lại không có cách nào nhìn thấu bất kỳ một ngọn cây ngọn cỏ ở đó.Cộng thêm hôm đó Minh Lê đánh ra một đạo kiếm quang làm cho hắn ta lùi nửa bước.Các loại dấu hiệu, làm cho hắn ta có kiêng kỵ thật sâu với Minh Lê, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Mặc dù Sở Lan không có cách nào nhìn thấy Vô Tình phong, nhưng ngoài Vân Tình Phong ra toàn bộ phạm vi Vân Kiếm Phái, hắn ta đều có thể thấy rõ ràng.Hắn ta đứng trên cao, dựa vào lan can nhìn ra xa, cả ngày lần đêm đều chú ý chiều hương gần một tháng nay của Vô Tình phong.Cho đến khi bóng người lướt qua vừa rồi, làm cho Sở Lan kịp phản ứng, phi thân đạp kiếm đuổi theo.Sở Lan phóng thích khí tức cường đại, đánh thức hai vị phong chủ Thiên Thủy phong và Lục Hợp phong, tiếp đó hai bên một trước một sau đuổi theo bóng người.Sau khi ba người rời đi, vốn dĩ Vô Tình phong to lớn đột nhiên biến mất không thấy.Ở sau lưng Sở Lan không ngừng theo sát, Ngu Tri Dao gọi Thần Hỏa kiếm ra, cánh tay giương lên, rót vào vô số linh khí, vốn dĩ Thần Hỏa kiếm ảm đảm không ánh sáng lập tức lưỡi kiếm phát ra tiếng ông ông, giống như màu đỏ của ngọn lửa.Sau lưng hai đạo kiếm khí tấn công đến, Ngu Tri Dao ngã người về phía sau, đánh ra hai đạo kiếm quang đỏ rực, đồng thời thân thể linh hoạt thả Thần Hỏa kiếm ra, bay nhanh về phía trước.Hai đạo kiếm khí bị kiếm quang của Thần Hỏa kiếm đánh nát bấy, kiếm quang màu đỏ còn rất ngầu cắt mất một chòm tóc của Sở Lan.Sở Lan cũng không có cách nào quan tâm đến, tay lộ ra khỏi ống tay áo, trong lòng trong mắt đều là chuôi Thần Hỏa Kiếm bị Ngu Tri Dao làm rơi xuống kia..