Lam choáng váng khi nghe kết luận cuối cùng của bác sĩ. Cô đã không biết mình rời khỏi căn phòng đó bằng cách nào, và từ bao giờ nữa. Chỉ biết những gì còn lại trong đầu cô lúc này là từng lời nói kia, chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng lại giống như con dao sắc nhọn cứa sâu vào lòng cô, vào trái tim cô. Tựa như không thể chịu đựng thêm được nữa, Lam run run tay giữ lên bậc đá thềm hoa làm điểm tựa, rồi ngồi phịch xuống. Đến bây giờ, cô mới biết chân tay cô run rẩy như thế nào. Cô buồn. Cô sợ. Tại sao cô lại mắc phải căn bệnh đó? Tại sao chỉ có một con đường duy nhất là phẫu thuật? Phẫu thuật rồi, cô còn lại gì đây? Lam đã cố gắng, tận lực cố gắng ép bản thân không được khóc. Nhưng tất cả rồi cũng vô ích. Cô cúi đầu, lấy hai tay che mặt, vai rung lên, cố gắng đè thật thấp tiếng nấc của mình. Cô biết, khóc cũng vô dụng. Nhưng cô không thể ngăn được cảm xúc của chính mình. Đời của cô còn chưa đủ khổ sao, vì cớ gì ông trời lại giáng xuống một đòn đau cuối cùng lên người cô như vậy? Phát tiết…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...