Trên vách núi hiểm trở, mặt trăng treo cao trông cực kì to lớn, tỏa ra một quầng sáng màu tím kì lạ lại mờ ảo.Phía xa xa, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, hướng bên này kéo tới, thỉnh thoảng một tia chớp lóe lên chiếu sáng cả khoảng không, mơ hồ còn nghe được tiếng sấm rền vang.Có rất nhiều bóng đen nhảy lên vách núi cao, ánh sáng của đao kiếm xuyên qua màn đêm, bọn họ đang đánh nhau rất ác liệt.Thỉnh thoảng hai lưỡi đao va chạm lại lóe lên một tia lửa nhỏ rồi biến mất trong đêm, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được. Trong chốc lát, trên vách núi hoang vu liên tục vang lên tiếng va chạm.Sát khí trong đó không khỏi khiến người ta nổi da gà.Nếu bạn nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đang có mười người bao vây một người đàn ông mặc đồ đen.Người nọ ra tay cũng rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng hiểm hóc, toàn tung ra nhát dao chí mạng. Mỗi một chiêu đều muốn g**t ch*t đối thủ, ép đối phương phải rơi vào cảnh sống chết chỉ trong một tấc.Mây đen cuồn cuộn đè xuống đỉnh đầu chỉ trong phút chốc. Một trong số…
Chương 33: Chương 33
Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ ĐạiTác giả: Tụ TrắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên vách núi hiểm trở, mặt trăng treo cao trông cực kì to lớn, tỏa ra một quầng sáng màu tím kì lạ lại mờ ảo.Phía xa xa, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, hướng bên này kéo tới, thỉnh thoảng một tia chớp lóe lên chiếu sáng cả khoảng không, mơ hồ còn nghe được tiếng sấm rền vang.Có rất nhiều bóng đen nhảy lên vách núi cao, ánh sáng của đao kiếm xuyên qua màn đêm, bọn họ đang đánh nhau rất ác liệt.Thỉnh thoảng hai lưỡi đao va chạm lại lóe lên một tia lửa nhỏ rồi biến mất trong đêm, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được. Trong chốc lát, trên vách núi hoang vu liên tục vang lên tiếng va chạm.Sát khí trong đó không khỏi khiến người ta nổi da gà.Nếu bạn nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đang có mười người bao vây một người đàn ông mặc đồ đen.Người nọ ra tay cũng rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng hiểm hóc, toàn tung ra nhát dao chí mạng. Mỗi một chiêu đều muốn g**t ch*t đối thủ, ép đối phương phải rơi vào cảnh sống chết chỉ trong một tấc.Mây đen cuồn cuộn đè xuống đỉnh đầu chỉ trong phút chốc. Một trong số… Tòa nhà này nhìn từ xa cao như chọc trời, có vô số cửa sổ, e rằng phải có hơn trăm hộ.Anh vốn cho rằng nếu một lầu có hơn trăm hộ, hoặc là người khác có gia sản ngang nhau ở trong các tòa nhà tương tự cũng có thể sử dụng được nước này, giấy này, bồn cầu này, cũng thật ghê gớm.Không ngờ theo như những gì Nguyễn Khanh nói, đúng là dân chúng khắp thiên hạ đều giống nhau, không thể tưởng tượng nổi.“Lúc đó các anh thì sao? Có dùng giấy hay không?” Nguyễn Khanh tò mò hỏi.Thời đại kia của Niệm Thất, dòng thời gian tương ứng bên này chắc hẳn cũng đã phải phát triển đến thời Tống rồi.Nói chung thời Tống đã rất phát triển thịnh vượng rồi, không biết bên kia của Niệm Thất như thế nào.“Người bình thường đều dùng xí trù (*).” Niệm Thất đáp: “Quan to và quý nhân sẽ dùng giấy lụa.Có rất nhiều người đọc sách đều lên tiếng chỉ trích rằng quá mức xa xỉ.”Ồ, đó chính là giai đoạn đầu lúc giấy vệ sinh vừa mới bắt đầu phát triển à.Cô hiểu rồi.Cô đều dạy cho Niệm Thất dùng các thiết bị trong nhà vệ sinh như thế nào, Nguyễn Khanh tìm bàn chải đánh răng mới từ trong ngăn tủ ra đưa cho anh: “Cái này là...”“Xỉ mộc (*) à?” Niệm Thất nói: “Cái này không thay đổi gì.Tinh xảo hơn rất nhiều rồi, không biết cái này làm bằng chất gỗ gì?”Phải rồi, hình như trong thời Tống kia, xỉ mộc, bột đánh răng, thuốc (đánh) răng đã rất hoàn thiện rồi.“Bây giờ gọi là bàn chải đánh răng.Chất liệu bằng nhựa dẻo, bây giờ khắp nơi đều là đồ bằng nhựa dẻo này.” Nguyễn Khanh tiện tay chỉ vào một vài sản phẩm bằng nhựa trong nhà vệ sinh, ly súc miệng, thùng rác và vân vân, sau đó lấy kem đánh răng cho anh: “Kem đánh răng là thứ dùng để đánh răng, nặn ra một đoạn nhỏ là được.”Cô còn đưa khăn mặt mới cho anh rồi nói: “Trên người anh có vết thương thì đừng tắm rửa, trước tiên cố gắng rửa mặt và rửa tay là được rồi.”Niệm Thất lại nói: “Tôi lau người.”Trên người anh vừa đầy mồ hôi vừa có máu, nếu không lau sạch sẽ, có lẽ lát nữa ắt sẽ làm bẩn đệm chăn.Nguyễn Khanh đưa tất cả đồ dùng rửa mặt cho anh, rồi xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.Tranh thủ thời gian này, cô nhanh chóng dọn dẹp qua loa căn nhà một lát.Từ trước đến nay, trong nhà chưa từng lộn xộn như vậy, hôm nay lại để Niệm Thất nhìn thấy, đúng là rất khiến người ta sầu não.Cô ôm quần áo của bạn trai cũ về phòng trước, ra giường và vỏ gối vân vân bị người đáng ghét kia dùng rồi thì cởi ra hết sạch rồi ném xuống đất trước.Cô quay lại phòng khách, mở sô pha gấp thành một cái giường, trải ra giường và gối đầu là có thể ngủ được rồi.Chiều cao của Niệm Thất có vẻ như cũng xấp xỉ với bạn trai cũ, Nguyễn Khanh lại chạy về phòng, tìm ra được một bộ quần áo ở nhà của bạn trai cũ trong tủ quần áo, rồi ra ngoài đẩy cửa nhà vệ sinh: “Anh mặc bộ này trước...”Bỗng chốc Niệm Thất quay đầu lại, Nguyễn Khanh đang nói thì bất ngờ im bặt.Người đàn ông cởi áo, chỉ mặc quần màu đen, hơi hơi nghiêng người, cơ thể c** tr*n được băng bằng băng gạc màu trắng, có hai chỗ còn rướm máu.Thắt lưng vải truyền thống siết chặt thắt lưng, bả vai rộng rãi, cánh tay, sau lưng, mỗi một chỗ cơ bắp đều rắn chắc khỏe khoắn như vậy.Này là tạo hình nửa thân bị thương do chiến đấu gì đây!Nếu đăng lên nền tảng video ngắn, sẽ phải được gào thét là “ông xã” mất thôi!Có thể nói đây là kiểu dáng mà ngay cả Nguyễn Khanh cũng lướt xem nhiều nhất!.
Tòa nhà này nhìn từ xa cao như chọc trời, có vô số cửa sổ, e rằng phải có hơn trăm hộ.
Anh vốn cho rằng nếu một lầu có hơn trăm hộ, hoặc là người khác có gia sản ngang nhau ở trong các tòa nhà tương tự cũng có thể sử dụng được nước này, giấy này, bồn cầu này, cũng thật ghê gớm.Không ngờ theo như những gì Nguyễn Khanh nói, đúng là dân chúng khắp thiên hạ đều giống nhau, không thể tưởng tượng nổi.“Lúc đó các anh thì sao? Có dùng giấy hay không?” Nguyễn Khanh tò mò hỏi.Thời đại kia của Niệm Thất, dòng thời gian tương ứng bên này chắc hẳn cũng đã phải phát triển đến thời Tống rồi.
Nói chung thời Tống đã rất phát triển thịnh vượng rồi, không biết bên kia của Niệm Thất như thế nào.“Người bình thường đều dùng xí trù (*).” Niệm Thất đáp: “Quan to và quý nhân sẽ dùng giấy lụa.
Có rất nhiều người đọc sách đều lên tiếng chỉ trích rằng quá mức xa xỉ.”Ồ, đó chính là giai đoạn đầu lúc giấy vệ sinh vừa mới bắt đầu phát triển à.
Cô hiểu rồi.Cô đều dạy cho Niệm Thất dùng các thiết bị trong nhà vệ sinh như thế nào, Nguyễn Khanh tìm bàn chải đánh răng mới từ trong ngăn tủ ra đưa cho anh: “Cái này là...”“Xỉ mộc (*) à?” Niệm Thất nói: “Cái này không thay đổi gì.
Tinh xảo hơn rất nhiều rồi, không biết cái này làm bằng chất gỗ gì?”Phải rồi, hình như trong thời Tống kia, xỉ mộc, bột đánh răng, thuốc (đánh) răng đã rất hoàn thiện rồi.“Bây giờ gọi là bàn chải đánh răng.
Chất liệu bằng nhựa dẻo, bây giờ khắp nơi đều là đồ bằng nhựa dẻo này.” Nguyễn Khanh tiện tay chỉ vào một vài sản phẩm bằng nhựa trong nhà vệ sinh, ly súc miệng, thùng rác và vân vân, sau đó lấy kem đánh răng cho anh: “Kem đánh răng là thứ dùng để đánh răng, nặn ra một đoạn nhỏ là được.”Cô còn đưa khăn mặt mới cho anh rồi nói: “Trên người anh có vết thương thì đừng tắm rửa, trước tiên cố gắng rửa mặt và rửa tay là được rồi.”Niệm Thất lại nói: “Tôi lau người.”Trên người anh vừa đầy mồ hôi vừa có máu, nếu không lau sạch sẽ, có lẽ lát nữa ắt sẽ làm bẩn đệm chăn.Nguyễn Khanh đưa tất cả đồ dùng rửa mặt cho anh, rồi xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.Tranh thủ thời gian này, cô nhanh chóng dọn dẹp qua loa căn nhà một lát.
Từ trước đến nay, trong nhà chưa từng lộn xộn như vậy, hôm nay lại để Niệm Thất nhìn thấy, đúng là rất khiến người ta sầu não.Cô ôm quần áo của bạn trai cũ về phòng trước, ra giường và vỏ gối vân vân bị người đáng ghét kia dùng rồi thì cởi ra hết sạch rồi ném xuống đất trước.Cô quay lại phòng khách, mở sô pha gấp thành một cái giường, trải ra giường và gối đầu là có thể ngủ được rồi.Chiều cao của Niệm Thất có vẻ như cũng xấp xỉ với bạn trai cũ, Nguyễn Khanh lại chạy về phòng, tìm ra được một bộ quần áo ở nhà của bạn trai cũ trong tủ quần áo, rồi ra ngoài đẩy cửa nhà vệ sinh: “Anh mặc bộ này trước...”Bỗng chốc Niệm Thất quay đầu lại, Nguyễn Khanh đang nói thì bất ngờ im bặt.Người đàn ông cởi áo, chỉ mặc quần màu đen, hơi hơi nghiêng người, cơ thể c** tr*n được băng bằng băng gạc màu trắng, có hai chỗ còn rướm máu.Thắt lưng vải truyền thống siết chặt thắt lưng, bả vai rộng rãi, cánh tay, sau lưng, mỗi một chỗ cơ bắp đều rắn chắc khỏe khoắn như vậy.Này là tạo hình nửa thân bị thương do chiến đấu gì đây!Nếu đăng lên nền tảng video ngắn, sẽ phải được gào thét là “ông xã” mất thôi!Có thể nói đây là kiểu dáng mà ngay cả Nguyễn Khanh cũng lướt xem nhiều nhất!.
Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ ĐạiTác giả: Tụ TrắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên vách núi hiểm trở, mặt trăng treo cao trông cực kì to lớn, tỏa ra một quầng sáng màu tím kì lạ lại mờ ảo.Phía xa xa, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, hướng bên này kéo tới, thỉnh thoảng một tia chớp lóe lên chiếu sáng cả khoảng không, mơ hồ còn nghe được tiếng sấm rền vang.Có rất nhiều bóng đen nhảy lên vách núi cao, ánh sáng của đao kiếm xuyên qua màn đêm, bọn họ đang đánh nhau rất ác liệt.Thỉnh thoảng hai lưỡi đao va chạm lại lóe lên một tia lửa nhỏ rồi biến mất trong đêm, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được. Trong chốc lát, trên vách núi hoang vu liên tục vang lên tiếng va chạm.Sát khí trong đó không khỏi khiến người ta nổi da gà.Nếu bạn nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đang có mười người bao vây một người đàn ông mặc đồ đen.Người nọ ra tay cũng rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng hiểm hóc, toàn tung ra nhát dao chí mạng. Mỗi một chiêu đều muốn g**t ch*t đối thủ, ép đối phương phải rơi vào cảnh sống chết chỉ trong một tấc.Mây đen cuồn cuộn đè xuống đỉnh đầu chỉ trong phút chốc. Một trong số… Tòa nhà này nhìn từ xa cao như chọc trời, có vô số cửa sổ, e rằng phải có hơn trăm hộ.Anh vốn cho rằng nếu một lầu có hơn trăm hộ, hoặc là người khác có gia sản ngang nhau ở trong các tòa nhà tương tự cũng có thể sử dụng được nước này, giấy này, bồn cầu này, cũng thật ghê gớm.Không ngờ theo như những gì Nguyễn Khanh nói, đúng là dân chúng khắp thiên hạ đều giống nhau, không thể tưởng tượng nổi.“Lúc đó các anh thì sao? Có dùng giấy hay không?” Nguyễn Khanh tò mò hỏi.Thời đại kia của Niệm Thất, dòng thời gian tương ứng bên này chắc hẳn cũng đã phải phát triển đến thời Tống rồi.Nói chung thời Tống đã rất phát triển thịnh vượng rồi, không biết bên kia của Niệm Thất như thế nào.“Người bình thường đều dùng xí trù (*).” Niệm Thất đáp: “Quan to và quý nhân sẽ dùng giấy lụa.Có rất nhiều người đọc sách đều lên tiếng chỉ trích rằng quá mức xa xỉ.”Ồ, đó chính là giai đoạn đầu lúc giấy vệ sinh vừa mới bắt đầu phát triển à.Cô hiểu rồi.Cô đều dạy cho Niệm Thất dùng các thiết bị trong nhà vệ sinh như thế nào, Nguyễn Khanh tìm bàn chải đánh răng mới từ trong ngăn tủ ra đưa cho anh: “Cái này là...”“Xỉ mộc (*) à?” Niệm Thất nói: “Cái này không thay đổi gì.Tinh xảo hơn rất nhiều rồi, không biết cái này làm bằng chất gỗ gì?”Phải rồi, hình như trong thời Tống kia, xỉ mộc, bột đánh răng, thuốc (đánh) răng đã rất hoàn thiện rồi.“Bây giờ gọi là bàn chải đánh răng.Chất liệu bằng nhựa dẻo, bây giờ khắp nơi đều là đồ bằng nhựa dẻo này.” Nguyễn Khanh tiện tay chỉ vào một vài sản phẩm bằng nhựa trong nhà vệ sinh, ly súc miệng, thùng rác và vân vân, sau đó lấy kem đánh răng cho anh: “Kem đánh răng là thứ dùng để đánh răng, nặn ra một đoạn nhỏ là được.”Cô còn đưa khăn mặt mới cho anh rồi nói: “Trên người anh có vết thương thì đừng tắm rửa, trước tiên cố gắng rửa mặt và rửa tay là được rồi.”Niệm Thất lại nói: “Tôi lau người.”Trên người anh vừa đầy mồ hôi vừa có máu, nếu không lau sạch sẽ, có lẽ lát nữa ắt sẽ làm bẩn đệm chăn.Nguyễn Khanh đưa tất cả đồ dùng rửa mặt cho anh, rồi xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.Tranh thủ thời gian này, cô nhanh chóng dọn dẹp qua loa căn nhà một lát.Từ trước đến nay, trong nhà chưa từng lộn xộn như vậy, hôm nay lại để Niệm Thất nhìn thấy, đúng là rất khiến người ta sầu não.Cô ôm quần áo của bạn trai cũ về phòng trước, ra giường và vỏ gối vân vân bị người đáng ghét kia dùng rồi thì cởi ra hết sạch rồi ném xuống đất trước.Cô quay lại phòng khách, mở sô pha gấp thành một cái giường, trải ra giường và gối đầu là có thể ngủ được rồi.Chiều cao của Niệm Thất có vẻ như cũng xấp xỉ với bạn trai cũ, Nguyễn Khanh lại chạy về phòng, tìm ra được một bộ quần áo ở nhà của bạn trai cũ trong tủ quần áo, rồi ra ngoài đẩy cửa nhà vệ sinh: “Anh mặc bộ này trước...”Bỗng chốc Niệm Thất quay đầu lại, Nguyễn Khanh đang nói thì bất ngờ im bặt.Người đàn ông cởi áo, chỉ mặc quần màu đen, hơi hơi nghiêng người, cơ thể c** tr*n được băng bằng băng gạc màu trắng, có hai chỗ còn rướm máu.Thắt lưng vải truyền thống siết chặt thắt lưng, bả vai rộng rãi, cánh tay, sau lưng, mỗi một chỗ cơ bắp đều rắn chắc khỏe khoắn như vậy.Này là tạo hình nửa thân bị thương do chiến đấu gì đây!Nếu đăng lên nền tảng video ngắn, sẽ phải được gào thét là “ông xã” mất thôi!Có thể nói đây là kiểu dáng mà ngay cả Nguyễn Khanh cũng lướt xem nhiều nhất!.