Bảy giờ mùa hạ lúc nào cũng mang theo dư vị buổi chiều. Chương Phồn làm xong cơm cho mẫu thân, lại đậy vung lên, rồi mới yên lặng về phòng, khóa lại. Hắn lấy ra mảnh vai áo hình cụm mây từ dưới gối, để lên mặt, hít thật mạnh. Ngoài mùi hương son phấn còn một mùi vị khác. Hắn tưởng tượng đến gương mặt Trình Cẩm đ*ng t*nh cùng với hai cái đùi trắng bóng, trái tim cũng khắp nhảy khỏi ngực. Mơ hồ cảm thấy Trình Cẩm giống như rắn, là rắn tinh. Trình Cẩm có một đôi mắt ma mị, giống như sắp bước vào hoàng tuyền, xinh đẹp quyến rũ như hoa. Chương Phồn hưng phấn muốn khóc, xiết mạnh miếng vải, giống như muốn xé rách luôn, sau đó bị tiếng phá cửa thô bạo kéo tỉnh. – Chương Phồn! Lăn ra đây, có sủi cảo mà không có dấm chua, ý mày là không cho lão nương ăn cơm phải không! Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, hắn chỉ còn cách mặc quần, nhét miếng vải vào dưới gối, mặt lạnh mở cửa. – Cửa hàng tạp hóa chỉ cách vài bước chân. Nữ nhân trang điểm rất đậm, môi đỏ mọng, mặt trắng bóc, liễu diệp loan mi, có…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...