Tác giả:

“Tú Linh, ông chủ Lưu nói rồi, chỉ cần con ngủ một đêm với cậu ta là cậu ta sẽ đầu tư cho công ty, con coi như hy sinh bản thân vì ba đi…” Lời nói của ba dần biến mất, Đường Tú Linh mơ màng mở mắt ra. Cả người cô tr*n tr**ng nằm trên giường lớn. Lời nói trước khi hôn mê của ba vẫn còn văng vẳng bên tai, sắc mặt Đường Tú Linh thoáng chốc trở nên tái nhợt. Cô giãy dụa chuẩn bị chạy trốn thì phát hiện cả người mình mềm nhũn, không thể nào nhúc nhích. Đúng rồi, trước khi hôn mê, ba có rót một ly nước. Ba ruột bỏ thuốc con gái, muốn đưa cô lên giường đàn ông, Đường Tú Linh không nhịn được rơi nước mắt. Đọc truyện tại đây. Ông chủ Lưu kia là một người nổi tiếng b**n th**, ba cô hoàn toàn không coi cô là con gái ruột mà. Trong mắt ông ta chỉ có hai đứa con của mẹ nuôi thôi. Đường Tú Linh kiềm nén nỗi đau khổ trong lòng, khó khăn bò dậy từ trên giường, nhìn cái ly ở trên đầu giường, Đường Tú Linh hất đổ xuống đất. Cô cầm lấy một mảnh vỡ thủy tinh cắt mạnh lên chân mình. Cảm giác đau đớn dữ…

Chương 10: 10: Sao Lại Là Người Cố Chấp

Thủ Đoạn Phu NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tú Linh, ông chủ Lưu nói rồi, chỉ cần con ngủ một đêm với cậu ta là cậu ta sẽ đầu tư cho công ty, con coi như hy sinh bản thân vì ba đi…” Lời nói của ba dần biến mất, Đường Tú Linh mơ màng mở mắt ra. Cả người cô tr*n tr**ng nằm trên giường lớn. Lời nói trước khi hôn mê của ba vẫn còn văng vẳng bên tai, sắc mặt Đường Tú Linh thoáng chốc trở nên tái nhợt. Cô giãy dụa chuẩn bị chạy trốn thì phát hiện cả người mình mềm nhũn, không thể nào nhúc nhích. Đúng rồi, trước khi hôn mê, ba có rót một ly nước. Ba ruột bỏ thuốc con gái, muốn đưa cô lên giường đàn ông, Đường Tú Linh không nhịn được rơi nước mắt. Đọc truyện tại đây. Ông chủ Lưu kia là một người nổi tiếng b**n th**, ba cô hoàn toàn không coi cô là con gái ruột mà. Trong mắt ông ta chỉ có hai đứa con của mẹ nuôi thôi. Đường Tú Linh kiềm nén nỗi đau khổ trong lòng, khó khăn bò dậy từ trên giường, nhìn cái ly ở trên đầu giường, Đường Tú Linh hất đổ xuống đất. Cô cầm lấy một mảnh vỡ thủy tinh cắt mạnh lên chân mình. Cảm giác đau đớn dữ… Cơ thể đã sắp nổ tung, câu nói này của Đường Tú Linh lại như một chậu nước lạnh, lập tức dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.Trương Tử Trạch buông Đường Tú Linh ra, sắc mặt anh vô cùng u ám.“Tôi ghét nhất bị lợi dụng, tại sao cô lại cho rằng tôi sẽ vì có được thân thể của cô mà giúp cô?”Cập nhật sớm nhất tại.Cả người Đường Tú Linh tr*n tr**, cô đã hy sinh tất cả tự tôn của bản thân mình rồi.Nhưng người đàn ông này vẫn không muốn giúp đỡ.Đường Tú Linh vô cùng tuyệt vọng, ngồi xổm xuống đất nhặt quần áo lên.Cô đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.Trương Tử Trạch đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh im lặng nhìn bóng lưng ngày càng mơ hồ của người phụ nữ.Mãi đến khi cửa lớn bị đóng lại, sắc mặt vốn dĩ đã u ám của anh càng trở nên khó coi hơn.Vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng trong đầu không thể nào xua đi dáng vẻ nhặt quần áo của người phụ nữ.“Hừu…”Trương Tử Trạch thầm mắng bản thân một câu, sau đó cầm ô xông ra ngoài.Bên ngoài mưa rơi xối xả.Đường Tú Linh đứng trong mưa, bước chậm từng bước.Sau lưng hình như vang lên tiếng bước chân, Đường Tú Linh không nghe thấy, trong đâu cô chỉ có khuôn mặt của con gái.Trương Tử Trạch không đồng ý giúp đỡ, cô chỉ đành tìm người khác giúp đỡ.Cô tuyệt đối không thể từ bỏ được.“Cầm ô đi.”Bên tai vang lên giọng nói của Trương Tử Trạch, Đường Tú Linh xoay người, Trương Tử Trạch cầm một cây ô đứng trước mặt cô.Đường Tú Linh im lặng nhìn Trương Tử Trạch, cô không nói gì, mà lại xoay người rời đi.Chút thương hại đó của Trương Tử Trạch, cô không cần!Sao cô gái này lại bướng bỉnh thế chứ!Nếu cô mặt dày một chút, gạo nấu thành cơm, sáng mai lại để anh giúp đỡ, anh không thể nào vô liêm sỉ không giúp đỡ được.Sao lại cố chấp thế?Trương Tử Trạch nhìn người phụ nữ hoàn toàn không chịu nhận ý tốt của mình, anh lại tiến lên một lần nữa, sau đó ép đưa cây dù cho Đường Tú Linh.“Tôi bảo cô cầm thì cô cầm đi, nếu không cô đừng hòng tôi giúp đỡ!”Đường Tú Linh lại cảm thấy Trương Tử Trạch không thể nào giúp đỡ mình được, tất cả mọi chuyện anh làm bây giờ đều là đang đùa giỡn mình thôi!Đường Tú Linh vứt cái ô của Trương Tử Trạch xuống đất, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh! Cút đi.”Nói xong câu đó, Đường Tú Linh cứ thế chạy trong mưa.Trương Tử Trạch nhìn cái ô dưới đất, lại nhìn bóng lưng dần biến mất của cô gái, trong lòng thật sự vô cùng tức giận.Nếu người phụ nữ này đã không cần lòng tốt của anh thì anh cần gì phải để ý chứ.Nhưng tại sao trong lòng lại bực bội thế chứ!Lúc Đường Tú Linh về đến bệnh viện, cả người cô đều ướt sũng.Nhìn thấy Đường Tú Linh ướt sũng, Triệu Sương vô cùng lo lắng.“Tú Linh, chiều nay cậu đi đâu thế, bên ngoài mưa lớn như vậy sao không mang ô theo?”Đường Tú Linh hít sâu một hơi, cô không muốn truyền sự tuyệt vọng trong lòng mình cho Triệu Sương.“Tiểu Sương, tớ không sao, tớ chỉ muốn tìm người giúp đỡ thôi, bác sĩ Ryan khó liên lạc, tớ muốn nhờ người ta giúp, đúng rồi, hôm nay Bối Bối ngủ có ngon không?”Nói đến Bối Bối, giọng nói của Triệu Sương vô cùng dịu dàng.“Buổi tối Bối Bối ngủ rất ngon, trước khi ngủ còn hỏi tớ cậu đi đâu rồi? Tú Linh, chuyện của Bối Bối chúng ta thật sự phải nghĩ cách, nhưng cậu cũng đừng khiến mình áp lực quá.”Đường Tú Linh cười, cô cũng không muốn nói ra chuyện của Trương Tử Trạch.Việc chữa bệnh cho Bối Bối, cô tiếp tục nghĩ cách là được, không thể để Triệu Sương quá lo lắng.Mấy năm nay, cô đã liên lụy Triệu Sương quá nhiều rồi.Sau này, nhiệm vụ bảo vệ Bối Bối cứ để cô gánh.Sáng hôm sau, Đường Tú Linh chơi với Bối Bối mấy tiếng.Được tại [ .C OM ]Buổi chiều, lúc câu lạc bộ còn chưa mở cửa, Đường Tú Linh đi sớm đến gặp chị Lưu đã tuyển mình.“Chị Lưu, em cần tiền, cần làm quen rất nhiều người có quyền thế, xin chị giúp em.”Lúc trước, cô chỉ làm chia bài, tiếp khách hay không là mình tự nguyện, khác cũng sẽ không làm phiền người chia bài.Nhưng bây giờ Đường Tú Linh chỉ muốn Bối Bối khỏe lại.Cô đã mất đi rất nhiều thứ rồi, nhưng cô tuyệt đối không thể bỏ rơi con gái được.“Phòng VIP kim cương trên lầu mười tối nay sẽ có một khách quý đến, có lẽ em cũng từng nghe đến nhà họ Tần rồi, buổi tối em có thể tử tiếp xúc xem sao.”.

Cơ thể đã sắp nổ tung, câu nói này của Đường Tú Linh lại như một chậu nước lạnh, lập tức dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.

Trương Tử Trạch buông Đường Tú Linh ra, sắc mặt anh vô cùng u ám.

“Tôi ghét nhất bị lợi dụng, tại sao cô lại cho rằng tôi sẽ vì có được thân thể của cô mà giúp cô?”

Cập nhật sớm nhất tại.

Cả người Đường Tú Linh tr*n tr**, cô đã hy sinh tất cả tự tôn của bản thân mình rồi.

Nhưng người đàn ông này vẫn không muốn giúp đỡ.

Đường Tú Linh vô cùng tuyệt vọng, ngồi xổm xuống đất nhặt quần áo lên.

Cô đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Trương Tử Trạch đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh im lặng nhìn bóng lưng ngày càng mơ hồ của người phụ nữ.

Mãi đến khi cửa lớn bị đóng lại, sắc mặt vốn dĩ đã u ám của anh càng trở nên khó coi hơn.

Vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng trong đầu không thể nào xua đi dáng vẻ nhặt quần áo của người phụ nữ.

“Hừu…”

Trương Tử Trạch thầm mắng bản thân một câu, sau đó cầm ô xông ra ngoài.

Bên ngoài mưa rơi xối xả.

Đường Tú Linh đứng trong mưa, bước chậm từng bước.

Sau lưng hình như vang lên tiếng bước chân, Đường Tú Linh không nghe thấy, trong đâu cô chỉ có khuôn mặt của con gái.

Trương Tử Trạch không đồng ý giúp đỡ, cô chỉ đành tìm người khác giúp đỡ.

Cô tuyệt đối không thể từ bỏ được.

“Cầm ô đi.

Bên tai vang lên giọng nói của Trương Tử Trạch, Đường Tú Linh xoay người, Trương Tử Trạch cầm một cây ô đứng trước mặt cô.

Đường Tú Linh im lặng nhìn Trương Tử Trạch, cô không nói gì, mà lại xoay người rời đi.

Chút thương hại đó của Trương Tử Trạch, cô không cần!

Sao cô gái này lại bướng bỉnh thế chứ!

Nếu cô mặt dày một chút, gạo nấu thành cơm, sáng mai lại để anh giúp đỡ, anh không thể nào vô liêm sỉ không giúp đỡ được.

Sao lại cố chấp thế?

Trương Tử Trạch nhìn người phụ nữ hoàn toàn không chịu nhận ý tốt của mình, anh lại tiến lên một lần nữa, sau đó ép đưa cây dù cho Đường Tú Linh.

“Tôi bảo cô cầm thì cô cầm đi, nếu không cô đừng hòng tôi giúp đỡ!”

Đường Tú Linh lại cảm thấy Trương Tử Trạch không thể nào giúp đỡ mình được, tất cả mọi chuyện anh làm bây giờ đều là đang đùa giỡn mình thôi!

Đường Tú Linh vứt cái ô của Trương Tử Trạch xuống đất, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh! Cút đi.

Nói xong câu đó, Đường Tú Linh cứ thế chạy trong mưa.

Trương Tử Trạch nhìn cái ô dưới đất, lại nhìn bóng lưng dần biến mất của cô gái, trong lòng thật sự vô cùng tức giận.

Nếu người phụ nữ này đã không cần lòng tốt của anh thì anh cần gì phải để ý chứ.

Nhưng tại sao trong lòng lại bực bội thế chứ!

Lúc Đường Tú Linh về đến bệnh viện, cả người cô đều ướt sũng.

Nhìn thấy Đường Tú Linh ướt sũng, Triệu Sương vô cùng lo lắng.

“Tú Linh, chiều nay cậu đi đâu thế, bên ngoài mưa lớn như vậy sao không mang ô theo?”

Đường Tú Linh hít sâu một hơi, cô không muốn truyền sự tuyệt vọng trong lòng mình cho Triệu Sương.

“Tiểu Sương, tớ không sao, tớ chỉ muốn tìm người giúp đỡ thôi, bác sĩ Ryan khó liên lạc, tớ muốn nhờ người ta giúp, đúng rồi, hôm nay Bối Bối ngủ có ngon không?”

Nói đến Bối Bối, giọng nói của Triệu Sương vô cùng dịu dàng.

“Buổi tối Bối Bối ngủ rất ngon, trước khi ngủ còn hỏi tớ cậu đi đâu rồi? Tú Linh, chuyện của Bối Bối chúng ta thật sự phải nghĩ cách, nhưng cậu cũng đừng khiến mình áp lực quá.

Đường Tú Linh cười, cô cũng không muốn nói ra chuyện của Trương Tử Trạch.

Việc chữa bệnh cho Bối Bối, cô tiếp tục nghĩ cách là được, không thể để Triệu Sương quá lo lắng.

Mấy năm nay, cô đã liên lụy Triệu Sương quá nhiều rồi.

Sau này, nhiệm vụ bảo vệ Bối Bối cứ để cô gánh.

Sáng hôm sau, Đường Tú Linh chơi với Bối Bối mấy tiếng.

Được tại [ .

C OM ]

Buổi chiều, lúc câu lạc bộ còn chưa mở cửa, Đường Tú Linh đi sớm đến gặp chị Lưu đã tuyển mình.

“Chị Lưu, em cần tiền, cần làm quen rất nhiều người có quyền thế, xin chị giúp em.

Lúc trước, cô chỉ làm chia bài, tiếp khách hay không là mình tự nguyện, khác cũng sẽ không làm phiền người chia bài.

Nhưng bây giờ Đường Tú Linh chỉ muốn Bối Bối khỏe lại.

Cô đã mất đi rất nhiều thứ rồi, nhưng cô tuyệt đối không thể bỏ rơi con gái được.

“Phòng VIP kim cương trên lầu mười tối nay sẽ có một khách quý đến, có lẽ em cũng từng nghe đến nhà họ Tần rồi, buổi tối em có thể tử tiếp xúc xem sao.

”.

Thủ Đoạn Phu NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tú Linh, ông chủ Lưu nói rồi, chỉ cần con ngủ một đêm với cậu ta là cậu ta sẽ đầu tư cho công ty, con coi như hy sinh bản thân vì ba đi…” Lời nói của ba dần biến mất, Đường Tú Linh mơ màng mở mắt ra. Cả người cô tr*n tr**ng nằm trên giường lớn. Lời nói trước khi hôn mê của ba vẫn còn văng vẳng bên tai, sắc mặt Đường Tú Linh thoáng chốc trở nên tái nhợt. Cô giãy dụa chuẩn bị chạy trốn thì phát hiện cả người mình mềm nhũn, không thể nào nhúc nhích. Đúng rồi, trước khi hôn mê, ba có rót một ly nước. Ba ruột bỏ thuốc con gái, muốn đưa cô lên giường đàn ông, Đường Tú Linh không nhịn được rơi nước mắt. Đọc truyện tại đây. Ông chủ Lưu kia là một người nổi tiếng b**n th**, ba cô hoàn toàn không coi cô là con gái ruột mà. Trong mắt ông ta chỉ có hai đứa con của mẹ nuôi thôi. Đường Tú Linh kiềm nén nỗi đau khổ trong lòng, khó khăn bò dậy từ trên giường, nhìn cái ly ở trên đầu giường, Đường Tú Linh hất đổ xuống đất. Cô cầm lấy một mảnh vỡ thủy tinh cắt mạnh lên chân mình. Cảm giác đau đớn dữ… Cơ thể đã sắp nổ tung, câu nói này của Đường Tú Linh lại như một chậu nước lạnh, lập tức dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.Trương Tử Trạch buông Đường Tú Linh ra, sắc mặt anh vô cùng u ám.“Tôi ghét nhất bị lợi dụng, tại sao cô lại cho rằng tôi sẽ vì có được thân thể của cô mà giúp cô?”Cập nhật sớm nhất tại.Cả người Đường Tú Linh tr*n tr**, cô đã hy sinh tất cả tự tôn của bản thân mình rồi.Nhưng người đàn ông này vẫn không muốn giúp đỡ.Đường Tú Linh vô cùng tuyệt vọng, ngồi xổm xuống đất nhặt quần áo lên.Cô đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.Trương Tử Trạch đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh im lặng nhìn bóng lưng ngày càng mơ hồ của người phụ nữ.Mãi đến khi cửa lớn bị đóng lại, sắc mặt vốn dĩ đã u ám của anh càng trở nên khó coi hơn.Vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng trong đầu không thể nào xua đi dáng vẻ nhặt quần áo của người phụ nữ.“Hừu…”Trương Tử Trạch thầm mắng bản thân một câu, sau đó cầm ô xông ra ngoài.Bên ngoài mưa rơi xối xả.Đường Tú Linh đứng trong mưa, bước chậm từng bước.Sau lưng hình như vang lên tiếng bước chân, Đường Tú Linh không nghe thấy, trong đâu cô chỉ có khuôn mặt của con gái.Trương Tử Trạch không đồng ý giúp đỡ, cô chỉ đành tìm người khác giúp đỡ.Cô tuyệt đối không thể từ bỏ được.“Cầm ô đi.”Bên tai vang lên giọng nói của Trương Tử Trạch, Đường Tú Linh xoay người, Trương Tử Trạch cầm một cây ô đứng trước mặt cô.Đường Tú Linh im lặng nhìn Trương Tử Trạch, cô không nói gì, mà lại xoay người rời đi.Chút thương hại đó của Trương Tử Trạch, cô không cần!Sao cô gái này lại bướng bỉnh thế chứ!Nếu cô mặt dày một chút, gạo nấu thành cơm, sáng mai lại để anh giúp đỡ, anh không thể nào vô liêm sỉ không giúp đỡ được.Sao lại cố chấp thế?Trương Tử Trạch nhìn người phụ nữ hoàn toàn không chịu nhận ý tốt của mình, anh lại tiến lên một lần nữa, sau đó ép đưa cây dù cho Đường Tú Linh.“Tôi bảo cô cầm thì cô cầm đi, nếu không cô đừng hòng tôi giúp đỡ!”Đường Tú Linh lại cảm thấy Trương Tử Trạch không thể nào giúp đỡ mình được, tất cả mọi chuyện anh làm bây giờ đều là đang đùa giỡn mình thôi!Đường Tú Linh vứt cái ô của Trương Tử Trạch xuống đất, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh! Cút đi.”Nói xong câu đó, Đường Tú Linh cứ thế chạy trong mưa.Trương Tử Trạch nhìn cái ô dưới đất, lại nhìn bóng lưng dần biến mất của cô gái, trong lòng thật sự vô cùng tức giận.Nếu người phụ nữ này đã không cần lòng tốt của anh thì anh cần gì phải để ý chứ.Nhưng tại sao trong lòng lại bực bội thế chứ!Lúc Đường Tú Linh về đến bệnh viện, cả người cô đều ướt sũng.Nhìn thấy Đường Tú Linh ướt sũng, Triệu Sương vô cùng lo lắng.“Tú Linh, chiều nay cậu đi đâu thế, bên ngoài mưa lớn như vậy sao không mang ô theo?”Đường Tú Linh hít sâu một hơi, cô không muốn truyền sự tuyệt vọng trong lòng mình cho Triệu Sương.“Tiểu Sương, tớ không sao, tớ chỉ muốn tìm người giúp đỡ thôi, bác sĩ Ryan khó liên lạc, tớ muốn nhờ người ta giúp, đúng rồi, hôm nay Bối Bối ngủ có ngon không?”Nói đến Bối Bối, giọng nói của Triệu Sương vô cùng dịu dàng.“Buổi tối Bối Bối ngủ rất ngon, trước khi ngủ còn hỏi tớ cậu đi đâu rồi? Tú Linh, chuyện của Bối Bối chúng ta thật sự phải nghĩ cách, nhưng cậu cũng đừng khiến mình áp lực quá.”Đường Tú Linh cười, cô cũng không muốn nói ra chuyện của Trương Tử Trạch.Việc chữa bệnh cho Bối Bối, cô tiếp tục nghĩ cách là được, không thể để Triệu Sương quá lo lắng.Mấy năm nay, cô đã liên lụy Triệu Sương quá nhiều rồi.Sau này, nhiệm vụ bảo vệ Bối Bối cứ để cô gánh.Sáng hôm sau, Đường Tú Linh chơi với Bối Bối mấy tiếng.Được tại [ .C OM ]Buổi chiều, lúc câu lạc bộ còn chưa mở cửa, Đường Tú Linh đi sớm đến gặp chị Lưu đã tuyển mình.“Chị Lưu, em cần tiền, cần làm quen rất nhiều người có quyền thế, xin chị giúp em.”Lúc trước, cô chỉ làm chia bài, tiếp khách hay không là mình tự nguyện, khác cũng sẽ không làm phiền người chia bài.Nhưng bây giờ Đường Tú Linh chỉ muốn Bối Bối khỏe lại.Cô đã mất đi rất nhiều thứ rồi, nhưng cô tuyệt đối không thể bỏ rơi con gái được.“Phòng VIP kim cương trên lầu mười tối nay sẽ có một khách quý đến, có lẽ em cũng từng nghe đến nhà họ Tần rồi, buổi tối em có thể tử tiếp xúc xem sao.”.

Chương 10: 10: Sao Lại Là Người Cố Chấp