Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 131
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu úp ngược sách lại rồi đi về phía trước nhưng khi chạy tới nơi, Tào Khiết đã đỏ vành mắt.“Lần trước như vậy, lần này c*̃ng là như thế.Cậu không thích tôi đến thế à? Tại sao cứ có chuyện gì là lại chụp lên đầu tôi? Trộm bài thi c*̉a Tạ Miêu thì có ích lợi gì đối với tôi chứ?”“Ai nói không có lợi?” Lâm Hạo đang đứng bên ngoài đám đông vây trước bảng điểm nhướng mi: “Điểm thi Tiếng Anh c*̉a cậu ấy không còn, cậu không phải là người được điểm Tiếng Anh cao nhất lớp chúng ta à? Cán bộ môn Tiếng Anh.”Câu cán bộ môn Tiếng Anh cuối c*̀ng này bị cậu cố ý nhấn mạnh, các bạn học nghe xong, lập tức nhớ tới việc xảy ra khi chọn cán bộ môn Tiếng Anh c*̉a lớp lúc trước.Hình như, lúc đó Tạ Miêu còn hỏi Tào Khiết rằng có muốn so kết quả thi Tiếng Anh trong kì thi giữa kì hay không.“Đúng thế.”Hồ Thúy Nga cười khẩy: “Tào Khiết giỏi Tiếng Anh như vậy, còn cần phải trộm bài thi c*̉a Tạ Miêu à? Tôi thấy có mà bản thân Tạ Miêu tự trộm ấy, nếu không, kết quả thi giữa kì vừa ra, chẳng phải cậu ta sẽ bị lòi đuôi ư?”“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế?”Hứa Văn Lệ cực kì tức giận: “Ai nói Tiếng Anh c*̉a chị Miêu Miêu không tốt? Cậu thấy Tiếng Anh c*̉a chị ấy không tốt à?”Trịnh Chí An c*̃ng nhíu mày: “Hôm qua tớ và Tạ Miêu c*̀ng đi vào điểm, căn bản cậu ấy không có cơ hội để trộm bài thi Tiếng Anh, tớ có thể làm chứng.Hơn nữa, cậu ấy học Tiếng Anh c*̃ng không tệ…….”Cậu còn chưa nói xong, Tào Khiết bỗng nhiên hít vào một hơi khí lạnh: “Văn Lệ, cậu bỏ tay ra trước đi, đau!”Cô ta lộ ra biểu cảm cố nén đau đớn, nói xong nước mắt liền rơi xuống, cô ta vội vàng dùng mu bàn tay lau đi.Lý Quốc Khánh lập tức cuống lên: “Hứa Văn Lệ, cậu có bệnh à? Bài thi không phải do Tào Khiết trộm, tại sao cậu lại véo cậu ấy?”“Tôi không hề dùng sức…….”Hứa Văn Lệ vừa định giải thích, Lý Quốc Khánh đã đi lên gỡ tay cô ấy ra một cách thô lỗ: “Buông ra, cậu mau buông ra!”“Đánh nữ sinh, cậu có biết lịch sự không thế!”Một giọng nói mềm mại bỗng nhiên làm gián đoạn động tác c*̉a cậu ta, Tạ Miêu lạnh mặt, dùng sức gạt tay cậu ta ra: “Thành tích môn Tiếng Anh c*̉a tôi như thế nào, tìm một bộ bài thi Tiếng Anh để tôi và Tào Khiết c*̀ng nhau làm là biết liền, thế nhưng Tào Khiết dám so với tôi không?”Cô kéo Hứa Văn Lệ ra phía sau mình, nhìn về phía Tào Khiết một cách lạnh lùng: “Cậu dám không?”Tào Khiết không trả lời nhưng khóc càng thương tâm hơn: “Không phải tớ….Thật, thật sự không phải là tớ trộm……”“Cậu ấy đã khóc như vậy rồi, cậu còn muốn gì nữa?” Lý Quốc Khánh càng tức giận hơn, lớn tiếng chất vấn Tạ Miêu.“Trước khi chết, tội phạm bị tử hình còn khóc thương tâm hơn như thế này, vậy có thể che đậy sự thật là hắn phạm tội à?” Tạ Miêu hỏi lại.Cậu ấy đã khóc như vậy rồi, cậu còn muốn gì nữa?Cô ấy đã quỳ xuống vì bạn rồi, bạn không thể bỏ qua cho cô ấy ư?Kiếp trước, Tạ Miêu đã gặp không ít kiểu đạo đức giả này ở trên mạng, căn bản cô không chấp nhận được.“Tôi nói là cậu ấy không trộm, cậu nghe không hiểu tiếng người hả!”Lý Quốc Khánh chỉ vào Tạ Miêu muốn văng tục chửi bậy, bị Lâm Hạo chặn lại kéo ra: “Cậu muốn làm gì?”Bình thường Lâm Hạo đều có dáng vẻ không quan tâm nhưng bây giờ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến cho Lý Quốc Khánh bị dọa cho sững sờ.“Cậu…”Lý Quốc Khánh vừa định nói cậu bớt lo chuyện bao đồng thì Ngô Thục Cầm không nhịn được nên mở miệng: “Tào Khiết, cậu đừng khóc nữa, trước tiên cậu nói cho tôi nghe một chút, trước khi vào tiết tự học cuối c*̀ng ngày hôm qua, cậu đã vứt cái gì vào đống rác bên kia thế.”Lời này vừa xong, trong mắt Tào Khiết lóe lên tia kinh ngạc và sợ hãi, Hứa Văn Lệ lập tức phản ứng lại: “Tào Khiết, có phải cậu vứt bài thi c*̉a chị Miêu Miêu vào đống rác không?”“Tôi không có.”Tào Khiết vội vàng lắc đầu: “Tôi vứt bài thi c*̉a Tạ Miêu đi để làm gì? Hơn, hơn nữa, không chỉ có một mình Tạ Miêu bị mất bài thi.”Cô ta lau nước mắt trên mặt: “Ngô Thục Cầm, cậu, cậu có phải đã nhìn nhầm rồi không?”“Đây không phải là cậu ta nhìn nhầm, mà là cậu ta có quan hệ tốt với Tạ Miêu nên mới nói giúp Tạ Miêu thôi.” Hồ Thúy Nga chế giễu.“Sao chỗ nào c*̃ng có cậu thế?”Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm đồng thời trừng mắt nhìn cô ta.Hồ Thúy Nga trừng mắt nhìn lại không yếu thế chút nào nhưng Tào Khiết dường như bị giật mình, co rúm người lại.Lý Quốc Khành liền bảo vệ cô ta ở sau lưng: “Các cậu c*̀ng nhau bắt nạt cậu ấy, có thôi đi không?”.
Tạ Miêu úp ngược sách lại rồi đi về phía trước nhưng khi chạy tới nơi, Tào Khiết đã đỏ vành mắt.
“Lần trước như vậy, lần này c*̃ng là như thế.
Cậu không thích tôi đến thế à? Tại sao cứ có chuyện gì là lại chụp lên đầu tôi? Trộm bài thi c*̉a Tạ Miêu thì có ích lợi gì đối với tôi chứ?”“Ai nói không có lợi?” Lâm Hạo đang đứng bên ngoài đám đông vây trước bảng điểm nhướng mi: “Điểm thi Tiếng Anh c*̉a cậu ấy không còn, cậu không phải là người được điểm Tiếng Anh cao nhất lớp chúng ta à? Cán bộ môn Tiếng Anh.
”Câu cán bộ môn Tiếng Anh cuối c*̀ng này bị cậu cố ý nhấn mạnh, các bạn học nghe xong, lập tức nhớ tới việc xảy ra khi chọn cán bộ môn Tiếng Anh c*̉a lớp lúc trước.
Hình như, lúc đó Tạ Miêu còn hỏi Tào Khiết rằng có muốn so kết quả thi Tiếng Anh trong kì thi giữa kì hay không.
“Đúng thế.
”Hồ Thúy Nga cười khẩy: “Tào Khiết giỏi Tiếng Anh như vậy, còn cần phải trộm bài thi c*̉a Tạ Miêu à? Tôi thấy có mà bản thân Tạ Miêu tự trộm ấy, nếu không, kết quả thi giữa kì vừa ra, chẳng phải cậu ta sẽ bị lòi đuôi ư?”“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế?”Hứa Văn Lệ cực kì tức giận: “Ai nói Tiếng Anh c*̉a chị Miêu Miêu không tốt? Cậu thấy Tiếng Anh c*̉a chị ấy không tốt à?”Trịnh Chí An c*̃ng nhíu mày: “Hôm qua tớ và Tạ Miêu c*̀ng đi vào điểm, căn bản cậu ấy không có cơ hội để trộm bài thi Tiếng Anh, tớ có thể làm chứng.
Hơn nữa, cậu ấy học Tiếng Anh c*̃ng không tệ…….
”Cậu còn chưa nói xong, Tào Khiết bỗng nhiên hít vào một hơi khí lạnh: “Văn Lệ, cậu bỏ tay ra trước đi, đau!”Cô ta lộ ra biểu cảm cố nén đau đớn, nói xong nước mắt liền rơi xuống, cô ta vội vàng dùng mu bàn tay lau đi.
Lý Quốc Khánh lập tức cuống lên: “Hứa Văn Lệ, cậu có bệnh à? Bài thi không phải do Tào Khiết trộm, tại sao cậu lại véo cậu ấy?”“Tôi không hề dùng sức…….
”Hứa Văn Lệ vừa định giải thích, Lý Quốc Khánh đã đi lên gỡ tay cô ấy ra một cách thô lỗ: “Buông ra, cậu mau buông ra!”“Đánh nữ sinh, cậu có biết lịch sự không thế!”Một giọng nói mềm mại bỗng nhiên làm gián đoạn động tác c*̉a cậu ta, Tạ Miêu lạnh mặt, dùng sức gạt tay cậu ta ra: “Thành tích môn Tiếng Anh c*̉a tôi như thế nào, tìm một bộ bài thi Tiếng Anh để tôi và Tào Khiết c*̀ng nhau làm là biết liền, thế nhưng Tào Khiết dám so với tôi không?”Cô kéo Hứa Văn Lệ ra phía sau mình, nhìn về phía Tào Khiết một cách lạnh lùng: “Cậu dám không?”Tào Khiết không trả lời nhưng khóc càng thương tâm hơn: “Không phải tớ….
Thật, thật sự không phải là tớ trộm……”“Cậu ấy đã khóc như vậy rồi, cậu còn muốn gì nữa?” Lý Quốc Khánh càng tức giận hơn, lớn tiếng chất vấn Tạ Miêu.
“Trước khi chết, tội phạm bị tử hình còn khóc thương tâm hơn như thế này, vậy có thể che đậy sự thật là hắn phạm tội à?” Tạ Miêu hỏi lại.
Cậu ấy đã khóc như vậy rồi, cậu còn muốn gì nữa?Cô ấy đã quỳ xuống vì bạn rồi, bạn không thể bỏ qua cho cô ấy ư?Kiếp trước, Tạ Miêu đã gặp không ít kiểu đạo đức giả này ở trên mạng, căn bản cô không chấp nhận được.
“Tôi nói là cậu ấy không trộm, cậu nghe không hiểu tiếng người hả!”Lý Quốc Khánh chỉ vào Tạ Miêu muốn văng tục chửi bậy, bị Lâm Hạo chặn lại kéo ra: “Cậu muốn làm gì?”Bình thường Lâm Hạo đều có dáng vẻ không quan tâm nhưng bây giờ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến cho Lý Quốc Khánh bị dọa cho sững sờ.
“Cậu…”Lý Quốc Khánh vừa định nói cậu bớt lo chuyện bao đồng thì Ngô Thục Cầm không nhịn được nên mở miệng: “Tào Khiết, cậu đừng khóc nữa, trước tiên cậu nói cho tôi nghe một chút, trước khi vào tiết tự học cuối c*̀ng ngày hôm qua, cậu đã vứt cái gì vào đống rác bên kia thế.
”Lời này vừa xong, trong mắt Tào Khiết lóe lên tia kinh ngạc và sợ hãi, Hứa Văn Lệ lập tức phản ứng lại: “Tào Khiết, có phải cậu vứt bài thi c*̉a chị Miêu Miêu vào đống rác không?”“Tôi không có.
”Tào Khiết vội vàng lắc đầu: “Tôi vứt bài thi c*̉a Tạ Miêu đi để làm gì? Hơn, hơn nữa, không chỉ có một mình Tạ Miêu bị mất bài thi.
”Cô ta lau nước mắt trên mặt: “Ngô Thục Cầm, cậu, cậu có phải đã nhìn nhầm rồi không?”“Đây không phải là cậu ta nhìn nhầm, mà là cậu ta có quan hệ tốt với Tạ Miêu nên mới nói giúp Tạ Miêu thôi.
” Hồ Thúy Nga chế giễu.
“Sao chỗ nào c*̃ng có cậu thế?”Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm đồng thời trừng mắt nhìn cô ta.
Hồ Thúy Nga trừng mắt nhìn lại không yếu thế chút nào nhưng Tào Khiết dường như bị giật mình, co rúm người lại.
Lý Quốc Khành liền bảo vệ cô ta ở sau lưng: “Các cậu c*̀ng nhau bắt nạt cậu ấy, có thôi đi không?”.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu úp ngược sách lại rồi đi về phía trước nhưng khi chạy tới nơi, Tào Khiết đã đỏ vành mắt.“Lần trước như vậy, lần này c*̃ng là như thế.Cậu không thích tôi đến thế à? Tại sao cứ có chuyện gì là lại chụp lên đầu tôi? Trộm bài thi c*̉a Tạ Miêu thì có ích lợi gì đối với tôi chứ?”“Ai nói không có lợi?” Lâm Hạo đang đứng bên ngoài đám đông vây trước bảng điểm nhướng mi: “Điểm thi Tiếng Anh c*̉a cậu ấy không còn, cậu không phải là người được điểm Tiếng Anh cao nhất lớp chúng ta à? Cán bộ môn Tiếng Anh.”Câu cán bộ môn Tiếng Anh cuối c*̀ng này bị cậu cố ý nhấn mạnh, các bạn học nghe xong, lập tức nhớ tới việc xảy ra khi chọn cán bộ môn Tiếng Anh c*̉a lớp lúc trước.Hình như, lúc đó Tạ Miêu còn hỏi Tào Khiết rằng có muốn so kết quả thi Tiếng Anh trong kì thi giữa kì hay không.“Đúng thế.”Hồ Thúy Nga cười khẩy: “Tào Khiết giỏi Tiếng Anh như vậy, còn cần phải trộm bài thi c*̉a Tạ Miêu à? Tôi thấy có mà bản thân Tạ Miêu tự trộm ấy, nếu không, kết quả thi giữa kì vừa ra, chẳng phải cậu ta sẽ bị lòi đuôi ư?”“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế?”Hứa Văn Lệ cực kì tức giận: “Ai nói Tiếng Anh c*̉a chị Miêu Miêu không tốt? Cậu thấy Tiếng Anh c*̉a chị ấy không tốt à?”Trịnh Chí An c*̃ng nhíu mày: “Hôm qua tớ và Tạ Miêu c*̀ng đi vào điểm, căn bản cậu ấy không có cơ hội để trộm bài thi Tiếng Anh, tớ có thể làm chứng.Hơn nữa, cậu ấy học Tiếng Anh c*̃ng không tệ…….”Cậu còn chưa nói xong, Tào Khiết bỗng nhiên hít vào một hơi khí lạnh: “Văn Lệ, cậu bỏ tay ra trước đi, đau!”Cô ta lộ ra biểu cảm cố nén đau đớn, nói xong nước mắt liền rơi xuống, cô ta vội vàng dùng mu bàn tay lau đi.Lý Quốc Khánh lập tức cuống lên: “Hứa Văn Lệ, cậu có bệnh à? Bài thi không phải do Tào Khiết trộm, tại sao cậu lại véo cậu ấy?”“Tôi không hề dùng sức…….”Hứa Văn Lệ vừa định giải thích, Lý Quốc Khánh đã đi lên gỡ tay cô ấy ra một cách thô lỗ: “Buông ra, cậu mau buông ra!”“Đánh nữ sinh, cậu có biết lịch sự không thế!”Một giọng nói mềm mại bỗng nhiên làm gián đoạn động tác c*̉a cậu ta, Tạ Miêu lạnh mặt, dùng sức gạt tay cậu ta ra: “Thành tích môn Tiếng Anh c*̉a tôi như thế nào, tìm một bộ bài thi Tiếng Anh để tôi và Tào Khiết c*̀ng nhau làm là biết liền, thế nhưng Tào Khiết dám so với tôi không?”Cô kéo Hứa Văn Lệ ra phía sau mình, nhìn về phía Tào Khiết một cách lạnh lùng: “Cậu dám không?”Tào Khiết không trả lời nhưng khóc càng thương tâm hơn: “Không phải tớ….Thật, thật sự không phải là tớ trộm……”“Cậu ấy đã khóc như vậy rồi, cậu còn muốn gì nữa?” Lý Quốc Khánh càng tức giận hơn, lớn tiếng chất vấn Tạ Miêu.“Trước khi chết, tội phạm bị tử hình còn khóc thương tâm hơn như thế này, vậy có thể che đậy sự thật là hắn phạm tội à?” Tạ Miêu hỏi lại.Cậu ấy đã khóc như vậy rồi, cậu còn muốn gì nữa?Cô ấy đã quỳ xuống vì bạn rồi, bạn không thể bỏ qua cho cô ấy ư?Kiếp trước, Tạ Miêu đã gặp không ít kiểu đạo đức giả này ở trên mạng, căn bản cô không chấp nhận được.“Tôi nói là cậu ấy không trộm, cậu nghe không hiểu tiếng người hả!”Lý Quốc Khánh chỉ vào Tạ Miêu muốn văng tục chửi bậy, bị Lâm Hạo chặn lại kéo ra: “Cậu muốn làm gì?”Bình thường Lâm Hạo đều có dáng vẻ không quan tâm nhưng bây giờ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến cho Lý Quốc Khánh bị dọa cho sững sờ.“Cậu…”Lý Quốc Khánh vừa định nói cậu bớt lo chuyện bao đồng thì Ngô Thục Cầm không nhịn được nên mở miệng: “Tào Khiết, cậu đừng khóc nữa, trước tiên cậu nói cho tôi nghe một chút, trước khi vào tiết tự học cuối c*̀ng ngày hôm qua, cậu đã vứt cái gì vào đống rác bên kia thế.”Lời này vừa xong, trong mắt Tào Khiết lóe lên tia kinh ngạc và sợ hãi, Hứa Văn Lệ lập tức phản ứng lại: “Tào Khiết, có phải cậu vứt bài thi c*̉a chị Miêu Miêu vào đống rác không?”“Tôi không có.”Tào Khiết vội vàng lắc đầu: “Tôi vứt bài thi c*̉a Tạ Miêu đi để làm gì? Hơn, hơn nữa, không chỉ có một mình Tạ Miêu bị mất bài thi.”Cô ta lau nước mắt trên mặt: “Ngô Thục Cầm, cậu, cậu có phải đã nhìn nhầm rồi không?”“Đây không phải là cậu ta nhìn nhầm, mà là cậu ta có quan hệ tốt với Tạ Miêu nên mới nói giúp Tạ Miêu thôi.” Hồ Thúy Nga chế giễu.“Sao chỗ nào c*̃ng có cậu thế?”Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm đồng thời trừng mắt nhìn cô ta.Hồ Thúy Nga trừng mắt nhìn lại không yếu thế chút nào nhưng Tào Khiết dường như bị giật mình, co rúm người lại.Lý Quốc Khành liền bảo vệ cô ta ở sau lưng: “Các cậu c*̀ng nhau bắt nạt cậu ấy, có thôi đi không?”.