Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 132

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Bọn họ đang cãi nhau thì có một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên ở cửa ra vào: “Các em đang làm cái gì thế? Không nghe thấy chuông vào học đã kêu rồi à?”Trong lớp học yên tĩnh, mọi người nhao nhao nhìn về phía phát ra giọng nói.Thầy Lý sa sầm mặt mày, đang cầm sách gõ mạnh vào trên cánh cửa, rõ ràng đang ở ranh giới bùng nổ.Quần chúng vây xem lập tức tan tác như chim muông, mấy người trong cuộc c*̃ng cố nén tức giận trở về chỗ ngồi.Lúc này, thầy Lý mới nặng nề hừ một tiếng, bước lên bục giảng.“Ngày qua ngày không chịu khó học hành, chỉ toàn làm mấy việc vô dụng.Các em xem lớp các em có mấy người thi được hơn 90 điểm hả? Còn có bao nhiêu người không đạt tiêu chuẩn hả? Phụ huynh tiêu tiền tạo điều kiện cho các em tới trường là để các em tới kiếm chuyện à….”Cuộc tranh cãi này bị thầy Lý cắt ngang nhưng sau khi tan học, các bạn học vẫn không thể không thảo luận.“Cậu thật sự nhìn thấy Tào Khiết đi vứt đồ ở đống rác à?” Bạn c*̀ng bàn c*̉a Ngô Thục Cầm nhỏ giọng hỏi cô ấy.Nhắc tới việc này là Ngô Thục Cầm lại tức: “Tớ gạt người làm gì chứ? Tớ nói thật c*̃ng không được à.”“c*̃ng không phải là không được.” Bạn c*̀ng bàn nói: “Nhưng cậu không bắt được tận tay, bây giờ nói gì c*̃ng đều vô dụng.Chuyện này không có chứng cứ, không ai có thể nói rằng Tào Khiết thật sự đi vứt đồ, mà đồ bị vứt lại là bài thi c*̉a Tạ Miêu.”“Làm sao tớ biết cậu ta muốn đi vứt bài thi chứ? Nếu biết trước thì lúc đó tớ đã bắt tận tay cậu ta rồi.”Hứa Văn Lệ không thể nghe lọt tai suốt cả tiết học, sau giờ học, cô ấy liền muốn đi tìm Tào Khiết gây phiền phức, khó khăn lắm Tạ Miêu mới kéo cô ấy ra ngoài được.“Được rồi, không có chứng cứ thì tổng điểm c*̉a cậu ta c*̃ng không cao hơn chị, điều này c*̃ng đủ để ghê tởm chết cậu ta rồi.”Cô vỗ vỗ lưng cô em họ nhà mình: “Cứ chờ đi, xảy ra chuyện như vậy, cuối kì, các thầy cô chắc chắn sẽ không dám gọi học sinh đi giúp đỡ tính điểm nữa đâu.Đến lúc đó là ngựa chết hay là lừa chết thì phải dùng năng lực để chứng mình rồi, sớm muộn gì c*̃ng khiến bọn họ phải im miệng thôi.”“Nhưng cậu ta quá đáng quá!” Hứa Văn Lệ vẫn còn tức giận.“Vậy thì hãy để cậu ta dùng hai năm này để tận hưởng cảm giác cho dù cậu ta đã dùng hết mánh khóe nhưng vẫn bị bỏ lại càng ngày càng xa.”So với việc cãi nhau thì rõ ràng Tạ Miêu càng coi trọng kết quả học tập c*̉a mình hơn.Nhưng có một số người lại không nghĩ như vậy.“Em có chắc chắn rằng Tào Khiết đã vứt bài thi c*̉a Tạ Miêu đi không?”Cố Hàm Giang nhếch môi lên tạo thành một đường cong lạnh lùng, giọng nói lạnh thấu xương như băng, Ngô Thục Cầm nghe thế thì không tự chủ được mà thở nhẹ.“Cậu ta và Tạ Miêu cãi nhau không phải một, hai lần, nhưng em c*̃ng không ngờ rằng cậu ta còn có thể làm ra việc như vậy…..”Ngô Thục Cầm nhỏ giọng giải thích, mới nói được một nửa, Cố Hàm Giang buông hộp cơm trong tay xuống rồi nhấc chân đi ra ngoài.“Anh đi đâu thế?”Ngô Thục Cầm sợ hết hồn, chỉ sợ cậu đang muốn đi đánh chết Tào Khiết.“Tìm chứng cứ giúp cô ấy.”Cố Hàm Giang c*̃ng không quay đầu lại, chỉ vứt lại sáu chữ ấy cho cô ta.Bởi vì từ trước đến nay chưa từng xảy ra việc bài thi bị mất nên các thầy cô c*̃ng không nghĩ tới khía cạnh bài thi bị người ăn cắp.Hiệu trưởng tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ vào buổi sáng để mở cuộc họp với tất cả các thầy cô trong trường, tiến hành phê bình toàn bộ các thầy cô c*̉a khối 10 một cách nghiêm khắc.Trong cuộc họp, ông liên tục nhấn mạnh rằng nhất định phải nghiêm túc, có trách nhiệm trong công việc, tuyệt đối không cho phép việc tương tự xảy ra lần thứ hai.Sau này, mọi người phải tự mình làm mọi việc từ chấm thi đến vào điểm, xếp hạng, thà rằng kết quả thi bị chậm một chút, c*̃ng không thể xảy ra bất kì một sai sót nào.Khối lượng công việc sau này bị tăng lên, có không ít thầy cô cảm thấy không mấy vui vẻ, nhất là giáo viên khối 11 tự nhận là vô tội nhưng bị liên lụy.Hiệu trưởng không quan tâm tới suy nghĩ c*̉a bọn họ, sau đó giữ một mình thầy Trịnh lại, bảo ông phải chú ý hơn tới trạng thái tâm lý c*̉a Tạ Miêu và Ngô Chí Cường trong thời gian gần đây, đặc biệt là Tạ Miêu.“Em học sinh này là một mầm non tốt, phải giữ gìn thật tốt, thi đỗ đại học là việc không thành vấn đề.Thầy phải nhìn chằm chằm nhé, tuyệt đối đừng để em ấy bị ảnh hưởng bởi chuyện này, cuối học kỳ này sẽ có đề thi chung của tỉnh, cố gắng đạt một thứ tự cao.”Thầy Trịnh trịnh trọng đồng ý, buổi trưa thầy ấy về nhà ăn cơm, lại nghe thấy con trai mình nói rằng có thể bài thi của Tạ Miêu không phải là không cẩn thận bị mất mà là bị Tào Khiết trộm..

Bọn họ đang cãi nhau thì có một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên ở cửa ra vào: “Các em đang làm cái gì thế? Không nghe thấy chuông vào học đã kêu rồi à?”Trong lớp học yên tĩnh, mọi người nhao nhao nhìn về phía phát ra giọng nói.Thầy Lý sa sầm mặt mày, đang cầm sách gõ mạnh vào trên cánh cửa, rõ ràng đang ở ranh giới bùng nổ.Quần chúng vây xem lập tức tan tác như chim muông, mấy người trong cuộc c*̃ng cố nén tức giận trở về chỗ ngồi.Lúc này, thầy Lý mới nặng nề hừ một tiếng, bước lên bục giảng.“Ngày qua ngày không chịu khó học hành, chỉ toàn làm mấy việc vô dụng.

Các em xem lớp các em có mấy người thi được hơn 90 điểm hả? Còn có bao nhiêu người không đạt tiêu chuẩn hả? Phụ huynh tiêu tiền tạo điều kiện cho các em tới trường là để các em tới kiếm chuyện à….”Cuộc tranh cãi này bị thầy Lý cắt ngang nhưng sau khi tan học, các bạn học vẫn không thể không thảo luận.“Cậu thật sự nhìn thấy Tào Khiết đi vứt đồ ở đống rác à?” Bạn c*̀ng bàn c*̉a Ngô Thục Cầm nhỏ giọng hỏi cô ấy.Nhắc tới việc này là Ngô Thục Cầm lại tức: “Tớ gạt người làm gì chứ? Tớ nói thật c*̃ng không được à.”“c*̃ng không phải là không được.” Bạn c*̀ng bàn nói: “Nhưng cậu không bắt được tận tay, bây giờ nói gì c*̃ng đều vô dụng.

Chuyện này không có chứng cứ, không ai có thể nói rằng Tào Khiết thật sự đi vứt đồ, mà đồ bị vứt lại là bài thi c*̉a Tạ Miêu.”“Làm sao tớ biết cậu ta muốn đi vứt bài thi chứ? Nếu biết trước thì lúc đó tớ đã bắt tận tay cậu ta rồi.”Hứa Văn Lệ không thể nghe lọt tai suốt cả tiết học, sau giờ học, cô ấy liền muốn đi tìm Tào Khiết gây phiền phức, khó khăn lắm Tạ Miêu mới kéo cô ấy ra ngoài được.“Được rồi, không có chứng cứ thì tổng điểm c*̉a cậu ta c*̃ng không cao hơn chị, điều này c*̃ng đủ để ghê tởm chết cậu ta rồi.”Cô vỗ vỗ lưng cô em họ nhà mình: “Cứ chờ đi, xảy ra chuyện như vậy, cuối kì, các thầy cô chắc chắn sẽ không dám gọi học sinh đi giúp đỡ tính điểm nữa đâu.

Đến lúc đó là ngựa chết hay là lừa chết thì phải dùng năng lực để chứng mình rồi, sớm muộn gì c*̃ng khiến bọn họ phải im miệng thôi.”“Nhưng cậu ta quá đáng quá!” Hứa Văn Lệ vẫn còn tức giận.“Vậy thì hãy để cậu ta dùng hai năm này để tận hưởng cảm giác cho dù cậu ta đã dùng hết mánh khóe nhưng vẫn bị bỏ lại càng ngày càng xa.”So với việc cãi nhau thì rõ ràng Tạ Miêu càng coi trọng kết quả học tập c*̉a mình hơn.Nhưng có một số người lại không nghĩ như vậy.“Em có chắc chắn rằng Tào Khiết đã vứt bài thi c*̉a Tạ Miêu đi không?”Cố Hàm Giang nhếch môi lên tạo thành một đường cong lạnh lùng, giọng nói lạnh thấu xương như băng, Ngô Thục Cầm nghe thế thì không tự chủ được mà thở nhẹ.“Cậu ta và Tạ Miêu cãi nhau không phải một, hai lần, nhưng em c*̃ng không ngờ rằng cậu ta còn có thể làm ra việc như vậy…..”Ngô Thục Cầm nhỏ giọng giải thích, mới nói được một nửa, Cố Hàm Giang buông hộp cơm trong tay xuống rồi nhấc chân đi ra ngoài.“Anh đi đâu thế?”Ngô Thục Cầm sợ hết hồn, chỉ sợ cậu đang muốn đi đánh chết Tào Khiết.“Tìm chứng cứ giúp cô ấy.”Cố Hàm Giang c*̃ng không quay đầu lại, chỉ vứt lại sáu chữ ấy cho cô ta.Bởi vì từ trước đến nay chưa từng xảy ra việc bài thi bị mất nên các thầy cô c*̃ng không nghĩ tới khía cạnh bài thi bị người ăn cắp.Hiệu trưởng tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ vào buổi sáng để mở cuộc họp với tất cả các thầy cô trong trường, tiến hành phê bình toàn bộ các thầy cô c*̉a khối 10 một cách nghiêm khắc.Trong cuộc họp, ông liên tục nhấn mạnh rằng nhất định phải nghiêm túc, có trách nhiệm trong công việc, tuyệt đối không cho phép việc tương tự xảy ra lần thứ hai.

Sau này, mọi người phải tự mình làm mọi việc từ chấm thi đến vào điểm, xếp hạng, thà rằng kết quả thi bị chậm một chút, c*̃ng không thể xảy ra bất kì một sai sót nào.Khối lượng công việc sau này bị tăng lên, có không ít thầy cô cảm thấy không mấy vui vẻ, nhất là giáo viên khối 11 tự nhận là vô tội nhưng bị liên lụy.Hiệu trưởng không quan tâm tới suy nghĩ c*̉a bọn họ, sau đó giữ một mình thầy Trịnh lại, bảo ông phải chú ý hơn tới trạng thái tâm lý c*̉a Tạ Miêu và Ngô Chí Cường trong thời gian gần đây, đặc biệt là Tạ Miêu.“Em học sinh này là một mầm non tốt, phải giữ gìn thật tốt, thi đỗ đại học là việc không thành vấn đề.

Thầy phải nhìn chằm chằm nhé, tuyệt đối đừng để em ấy bị ảnh hưởng bởi chuyện này, cuối học kỳ này sẽ có đề thi chung của tỉnh, cố gắng đạt một thứ tự cao.”Thầy Trịnh trịnh trọng đồng ý, buổi trưa thầy ấy về nhà ăn cơm, lại nghe thấy con trai mình nói rằng có thể bài thi của Tạ Miêu không phải là không cẩn thận bị mất mà là bị Tào Khiết trộm..

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Bọn họ đang cãi nhau thì có một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên ở cửa ra vào: “Các em đang làm cái gì thế? Không nghe thấy chuông vào học đã kêu rồi à?”Trong lớp học yên tĩnh, mọi người nhao nhao nhìn về phía phát ra giọng nói.Thầy Lý sa sầm mặt mày, đang cầm sách gõ mạnh vào trên cánh cửa, rõ ràng đang ở ranh giới bùng nổ.Quần chúng vây xem lập tức tan tác như chim muông, mấy người trong cuộc c*̃ng cố nén tức giận trở về chỗ ngồi.Lúc này, thầy Lý mới nặng nề hừ một tiếng, bước lên bục giảng.“Ngày qua ngày không chịu khó học hành, chỉ toàn làm mấy việc vô dụng.Các em xem lớp các em có mấy người thi được hơn 90 điểm hả? Còn có bao nhiêu người không đạt tiêu chuẩn hả? Phụ huynh tiêu tiền tạo điều kiện cho các em tới trường là để các em tới kiếm chuyện à….”Cuộc tranh cãi này bị thầy Lý cắt ngang nhưng sau khi tan học, các bạn học vẫn không thể không thảo luận.“Cậu thật sự nhìn thấy Tào Khiết đi vứt đồ ở đống rác à?” Bạn c*̀ng bàn c*̉a Ngô Thục Cầm nhỏ giọng hỏi cô ấy.Nhắc tới việc này là Ngô Thục Cầm lại tức: “Tớ gạt người làm gì chứ? Tớ nói thật c*̃ng không được à.”“c*̃ng không phải là không được.” Bạn c*̀ng bàn nói: “Nhưng cậu không bắt được tận tay, bây giờ nói gì c*̃ng đều vô dụng.Chuyện này không có chứng cứ, không ai có thể nói rằng Tào Khiết thật sự đi vứt đồ, mà đồ bị vứt lại là bài thi c*̉a Tạ Miêu.”“Làm sao tớ biết cậu ta muốn đi vứt bài thi chứ? Nếu biết trước thì lúc đó tớ đã bắt tận tay cậu ta rồi.”Hứa Văn Lệ không thể nghe lọt tai suốt cả tiết học, sau giờ học, cô ấy liền muốn đi tìm Tào Khiết gây phiền phức, khó khăn lắm Tạ Miêu mới kéo cô ấy ra ngoài được.“Được rồi, không có chứng cứ thì tổng điểm c*̉a cậu ta c*̃ng không cao hơn chị, điều này c*̃ng đủ để ghê tởm chết cậu ta rồi.”Cô vỗ vỗ lưng cô em họ nhà mình: “Cứ chờ đi, xảy ra chuyện như vậy, cuối kì, các thầy cô chắc chắn sẽ không dám gọi học sinh đi giúp đỡ tính điểm nữa đâu.Đến lúc đó là ngựa chết hay là lừa chết thì phải dùng năng lực để chứng mình rồi, sớm muộn gì c*̃ng khiến bọn họ phải im miệng thôi.”“Nhưng cậu ta quá đáng quá!” Hứa Văn Lệ vẫn còn tức giận.“Vậy thì hãy để cậu ta dùng hai năm này để tận hưởng cảm giác cho dù cậu ta đã dùng hết mánh khóe nhưng vẫn bị bỏ lại càng ngày càng xa.”So với việc cãi nhau thì rõ ràng Tạ Miêu càng coi trọng kết quả học tập c*̉a mình hơn.Nhưng có một số người lại không nghĩ như vậy.“Em có chắc chắn rằng Tào Khiết đã vứt bài thi c*̉a Tạ Miêu đi không?”Cố Hàm Giang nhếch môi lên tạo thành một đường cong lạnh lùng, giọng nói lạnh thấu xương như băng, Ngô Thục Cầm nghe thế thì không tự chủ được mà thở nhẹ.“Cậu ta và Tạ Miêu cãi nhau không phải một, hai lần, nhưng em c*̃ng không ngờ rằng cậu ta còn có thể làm ra việc như vậy…..”Ngô Thục Cầm nhỏ giọng giải thích, mới nói được một nửa, Cố Hàm Giang buông hộp cơm trong tay xuống rồi nhấc chân đi ra ngoài.“Anh đi đâu thế?”Ngô Thục Cầm sợ hết hồn, chỉ sợ cậu đang muốn đi đánh chết Tào Khiết.“Tìm chứng cứ giúp cô ấy.”Cố Hàm Giang c*̃ng không quay đầu lại, chỉ vứt lại sáu chữ ấy cho cô ta.Bởi vì từ trước đến nay chưa từng xảy ra việc bài thi bị mất nên các thầy cô c*̃ng không nghĩ tới khía cạnh bài thi bị người ăn cắp.Hiệu trưởng tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ vào buổi sáng để mở cuộc họp với tất cả các thầy cô trong trường, tiến hành phê bình toàn bộ các thầy cô c*̉a khối 10 một cách nghiêm khắc.Trong cuộc họp, ông liên tục nhấn mạnh rằng nhất định phải nghiêm túc, có trách nhiệm trong công việc, tuyệt đối không cho phép việc tương tự xảy ra lần thứ hai.Sau này, mọi người phải tự mình làm mọi việc từ chấm thi đến vào điểm, xếp hạng, thà rằng kết quả thi bị chậm một chút, c*̃ng không thể xảy ra bất kì một sai sót nào.Khối lượng công việc sau này bị tăng lên, có không ít thầy cô cảm thấy không mấy vui vẻ, nhất là giáo viên khối 11 tự nhận là vô tội nhưng bị liên lụy.Hiệu trưởng không quan tâm tới suy nghĩ c*̉a bọn họ, sau đó giữ một mình thầy Trịnh lại, bảo ông phải chú ý hơn tới trạng thái tâm lý c*̉a Tạ Miêu và Ngô Chí Cường trong thời gian gần đây, đặc biệt là Tạ Miêu.“Em học sinh này là một mầm non tốt, phải giữ gìn thật tốt, thi đỗ đại học là việc không thành vấn đề.Thầy phải nhìn chằm chằm nhé, tuyệt đối đừng để em ấy bị ảnh hưởng bởi chuyện này, cuối học kỳ này sẽ có đề thi chung của tỉnh, cố gắng đạt một thứ tự cao.”Thầy Trịnh trịnh trọng đồng ý, buổi trưa thầy ấy về nhà ăn cơm, lại nghe thấy con trai mình nói rằng có thể bài thi của Tạ Miêu không phải là không cẩn thận bị mất mà là bị Tào Khiết trộm..

Chương 132