Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 266
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu lật tay lại cầm lấy tay anh, trong bóng tối, cô đè giọng nói tới mức cực kì nhỏ: “Nếu không tiện thì chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện.”“Không cần.Sáng sớm ngày mai anh đã đi rồi, lát nữa em cứ về học tiết ba buổi tối như thường lệ, không cần phải để ý tới anh.”Cố Hàm Giang là lén lút tới, người đứng sau lưng dì Viên vẫn đang bị truy bắt, anh không muốn để cho người khác cảm thấy anh rất quan tâm tới Tạ Miêu, cành mẹ đẻ cành con.Anh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói hết tất cả những gì mình biết vào tai Tạ Miêu.Dì Viên tên đầy đủ là Viên Thiếu Trân, lúc nhỏ c*̃ng từng trải qua cuộc sống sung sướng, là con gái nhà địa chủ.Rốt cuộc thì cuộc sống sung sướng tới mức độ nào chứ?Khi cô ta lấy chồng, ước chứng có 4 người hầu đi theo làm c*̉a hồi môn, mỗi ngày ngồi chơi thay mấy bộ quần áo, c*̃ng không cần làm cái gì.Kết quả cuộc sống sung sướng không quá hai ngày, phong trào lật đổ địa chủ phú nông khiến cho cô ta không còn gì cả, còn bị kéo ra ngoài rồi tùy tiện gả cho một kẻ lỗ mãng quê mùa.Sống trong nhung lụa đã lâu, bảo cô ta sống những ngày tháng như những cô gái nông thôn bình thường, làm sao cô ta có thể cam lòng.Nếu không phải vì hai đứa con trai, cô ta đã sớm dùng một sợi dây thừng để treo cổ mình rồi.Thế nhưng c*̃ng bởi vì con trai, bởi vì cuối c*̀ng vẫn có cảm giác không cam lòng ở trong lòng nên cô ta mới co thể bị người mua chuộc một cách dễ dàng như vậy, trở thành gián điệp.Trong khi đó, cô ta lần lượt phải trải qua mấy biến cố, chồng chết, con trai c*̃ng bị bệnh mãn tính dai dẳng.Lúc này có người chịu cho cô ta tiền, chính là đang cứu mạng con trai c*̉a cô ta, làm sao cô ta có thể không siêu lòng.“Cô ta nói rằng người kia mới cho cô ta sáu trăm đồng một lần duy nhất, bảo cô ta tiếp cận em.Nếu có thể moi được tin tức có ích, mỗi tháng sau này sẽ có một trăm.Đúng lúc đó, người quản lý kí túc xá trước kia c*̉a kí túc xá các em bị người tố cáo, cô ta tìm quan hệ nhét bản thân mình vào làm.”Tạ Miêu nghe đến đó thì đã có thể hiểu sơ những chuyện đã xảy ra, vội vàng hỏi: “Vậy cô ta có lấy được thông tin hữu ích nào không?”“Không có.”Không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói hơi lo lắng c*̉a cô gái nhỏ, Cố Hàm Giang đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.Quả thật anh c*̃ng đã làm như vậy: “Em quá cẩn thận, cô ta còn chưa moi được thông tin hữu ích nào thì đã bị phát hiện rồi.”“Vậy thì tốt.” Tạ Miêu yên tâm.Cố Hàm Giang nghe, lại ôm cô vào trong lòng ngực, đặt cằm lên vai cô: “Cũng may là em không có việc gì.”Có trời mới biết anh nghĩ lại mà sợ cỡ nào, lại có bao nhiêu lo lắng cho cô.Viên Thiếu Trân kia c*̃ng chính là muốn thông qua Tạ Miêu để lấy tin tình báo, nếu ngay từ đầu cô ta đã định gây bất lợi đối với Tạ Miêu, hoặc sau khi phát hiện bản thân bị lộ thì dứt khoát cá chết lưới rách làm chuyện gì đó với Tạ Miêu, kết quả đều không thể tưởng tượng nổi.Khoảng cách quá gần, Tạ Miêu có thể cảm nhận được cảm xúc đè nén c*̉a anh trong mấy chữ ngắn gọn một cách rõ ràng.Cô cười dán lên khuôn mặt lạnh như băng c*̉a anh: “Em cung cấp tình báo quan trọng cho quốc gia, vậy mà không có phần thưởng gì à?”Động tác này lộ ra sự thân mật một cách tự nhiên, trong giọng nói c*̉a cô gái nhỏ còn mang theo một chút nũng nịu.Hiển nhiên Cố Hàm Giang hơi sửng sốt, mới nhẹ nhàng và cẩn thận từng li từng tí dùng khuôn mặt cọ xát vào hai gò má mềm mại c*̉a cô: “Có.”Giọng nói thấp hơn hai độ so với bình thường, giống như lời yêu thương c*̉a người đàn ông dịu dàng, dễ nghe đến mức khiến tai Tạ Miêu nóng bừng trong nháy mắt.“Có phần thưởng gì thế? Có thể khiến em trực tiếp được vào Bắc Đại à?” Tay cô chọc vào c*́c áo trước ngực anh.Một tiếng cười nhẹ lập tức vang lên bên tai, giọng nói c*̉a thiếu niên rõ ràng nhiễm mấy phần vui vẻ: “Cái này thì không được.”“Vậy thì là phần thưởng gì?”Tạ Miêu c*́i đầu xuống, đầu ngón tay lại móc chiếc c*́c áo kia xuống, nhịp tim càng thêm rối loạn trong tiếng cười khó có được c*̉a anh.Đúng lúc này, thiếu niên dời mặt, đỡ lấy, có thứ mềm mại gì đó rơi vào trên má cô, rất mềm rất nhẹ.Đầu óc c*̉a Tạ Miêu trống rỗng một giây, mới nhận ra đó là môi c*̉a anh.Anh đang thơm cô!Cố Hàm Giang lạnh nhạt lầm lì, bây giờ không chỉ biết cầm tay cô ôm cô, mà còn học được cách chủ động thơm con gái?Cô nên đẩy anh ra đi, đẩy anh ra đi, hay là…Đầu óc c*̉a Tạ Miêu rối loạn, nhưng dường như thiếu niên cảm thấy còn chưa đủ, ở phía trên thơm một cái, lại thơm một cái nữa..
Tạ Miêu lật tay lại cầm lấy tay anh, trong bóng tối, cô đè giọng nói tới mức cực kì nhỏ: “Nếu không tiện thì chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện.
”“Không cần.
Sáng sớm ngày mai anh đã đi rồi, lát nữa em cứ về học tiết ba buổi tối như thường lệ, không cần phải để ý tới anh.
”Cố Hàm Giang là lén lút tới, người đứng sau lưng dì Viên vẫn đang bị truy bắt, anh không muốn để cho người khác cảm thấy anh rất quan tâm tới Tạ Miêu, cành mẹ đẻ cành con.
Anh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói hết tất cả những gì mình biết vào tai Tạ Miêu.
Dì Viên tên đầy đủ là Viên Thiếu Trân, lúc nhỏ c*̃ng từng trải qua cuộc sống sung sướng, là con gái nhà địa chủ.
Rốt cuộc thì cuộc sống sung sướng tới mức độ nào chứ?Khi cô ta lấy chồng, ước chứng có 4 người hầu đi theo làm c*̉a hồi môn, mỗi ngày ngồi chơi thay mấy bộ quần áo, c*̃ng không cần làm cái gì.
Kết quả cuộc sống sung sướng không quá hai ngày, phong trào lật đổ địa chủ phú nông khiến cho cô ta không còn gì cả, còn bị kéo ra ngoài rồi tùy tiện gả cho một kẻ lỗ mãng quê mùa.
Sống trong nhung lụa đã lâu, bảo cô ta sống những ngày tháng như những cô gái nông thôn bình thường, làm sao cô ta có thể cam lòng.
Nếu không phải vì hai đứa con trai, cô ta đã sớm dùng một sợi dây thừng để treo cổ mình rồi.
Thế nhưng c*̃ng bởi vì con trai, bởi vì cuối c*̀ng vẫn có cảm giác không cam lòng ở trong lòng nên cô ta mới co thể bị người mua chuộc một cách dễ dàng như vậy, trở thành gián điệp.
Trong khi đó, cô ta lần lượt phải trải qua mấy biến cố, chồng chết, con trai c*̃ng bị bệnh mãn tính dai dẳng.
Lúc này có người chịu cho cô ta tiền, chính là đang cứu mạng con trai c*̉a cô ta, làm sao cô ta có thể không siêu lòng.
“Cô ta nói rằng người kia mới cho cô ta sáu trăm đồng một lần duy nhất, bảo cô ta tiếp cận em.
Nếu có thể moi được tin tức có ích, mỗi tháng sau này sẽ có một trăm.
Đúng lúc đó, người quản lý kí túc xá trước kia c*̉a kí túc xá các em bị người tố cáo, cô ta tìm quan hệ nhét bản thân mình vào làm.
”Tạ Miêu nghe đến đó thì đã có thể hiểu sơ những chuyện đã xảy ra, vội vàng hỏi: “Vậy cô ta có lấy được thông tin hữu ích nào không?”“Không có.
”Không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói hơi lo lắng c*̉a cô gái nhỏ, Cố Hàm Giang đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.
Quả thật anh c*̃ng đã làm như vậy: “Em quá cẩn thận, cô ta còn chưa moi được thông tin hữu ích nào thì đã bị phát hiện rồi.
”“Vậy thì tốt.
” Tạ Miêu yên tâm.
Cố Hàm Giang nghe, lại ôm cô vào trong lòng ngực, đặt cằm lên vai cô: “Cũng may là em không có việc gì.
”Có trời mới biết anh nghĩ lại mà sợ cỡ nào, lại có bao nhiêu lo lắng cho cô.
Viên Thiếu Trân kia c*̃ng chính là muốn thông qua Tạ Miêu để lấy tin tình báo, nếu ngay từ đầu cô ta đã định gây bất lợi đối với Tạ Miêu, hoặc sau khi phát hiện bản thân bị lộ thì dứt khoát cá chết lưới rách làm chuyện gì đó với Tạ Miêu, kết quả đều không thể tưởng tượng nổi.
Khoảng cách quá gần, Tạ Miêu có thể cảm nhận được cảm xúc đè nén c*̉a anh trong mấy chữ ngắn gọn một cách rõ ràng.
Cô cười dán lên khuôn mặt lạnh như băng c*̉a anh: “Em cung cấp tình báo quan trọng cho quốc gia, vậy mà không có phần thưởng gì à?”Động tác này lộ ra sự thân mật một cách tự nhiên, trong giọng nói c*̉a cô gái nhỏ còn mang theo một chút nũng nịu.
Hiển nhiên Cố Hàm Giang hơi sửng sốt, mới nhẹ nhàng và cẩn thận từng li từng tí dùng khuôn mặt cọ xát vào hai gò má mềm mại c*̉a cô: “Có.
”Giọng nói thấp hơn hai độ so với bình thường, giống như lời yêu thương c*̉a người đàn ông dịu dàng, dễ nghe đến mức khiến tai Tạ Miêu nóng bừng trong nháy mắt.
“Có phần thưởng gì thế? Có thể khiến em trực tiếp được vào Bắc Đại à?” Tay cô chọc vào c*́c áo trước ngực anh.
Một tiếng cười nhẹ lập tức vang lên bên tai, giọng nói c*̉a thiếu niên rõ ràng nhiễm mấy phần vui vẻ: “Cái này thì không được.
”“Vậy thì là phần thưởng gì?”Tạ Miêu c*́i đầu xuống, đầu ngón tay lại móc chiếc c*́c áo kia xuống, nhịp tim càng thêm rối loạn trong tiếng cười khó có được c*̉a anh.
Đúng lúc này, thiếu niên dời mặt, đỡ lấy, có thứ mềm mại gì đó rơi vào trên má cô, rất mềm rất nhẹ.
Đầu óc c*̉a Tạ Miêu trống rỗng một giây, mới nhận ra đó là môi c*̉a anh.
Anh đang thơm cô!Cố Hàm Giang lạnh nhạt lầm lì, bây giờ không chỉ biết cầm tay cô ôm cô, mà còn học được cách chủ động thơm con gái?Cô nên đẩy anh ra đi, đẩy anh ra đi, hay là…Đầu óc c*̉a Tạ Miêu rối loạn, nhưng dường như thiếu niên cảm thấy còn chưa đủ, ở phía trên thơm một cái, lại thơm một cái nữa.
.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu lật tay lại cầm lấy tay anh, trong bóng tối, cô đè giọng nói tới mức cực kì nhỏ: “Nếu không tiện thì chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện.”“Không cần.Sáng sớm ngày mai anh đã đi rồi, lát nữa em cứ về học tiết ba buổi tối như thường lệ, không cần phải để ý tới anh.”Cố Hàm Giang là lén lút tới, người đứng sau lưng dì Viên vẫn đang bị truy bắt, anh không muốn để cho người khác cảm thấy anh rất quan tâm tới Tạ Miêu, cành mẹ đẻ cành con.Anh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói hết tất cả những gì mình biết vào tai Tạ Miêu.Dì Viên tên đầy đủ là Viên Thiếu Trân, lúc nhỏ c*̃ng từng trải qua cuộc sống sung sướng, là con gái nhà địa chủ.Rốt cuộc thì cuộc sống sung sướng tới mức độ nào chứ?Khi cô ta lấy chồng, ước chứng có 4 người hầu đi theo làm c*̉a hồi môn, mỗi ngày ngồi chơi thay mấy bộ quần áo, c*̃ng không cần làm cái gì.Kết quả cuộc sống sung sướng không quá hai ngày, phong trào lật đổ địa chủ phú nông khiến cho cô ta không còn gì cả, còn bị kéo ra ngoài rồi tùy tiện gả cho một kẻ lỗ mãng quê mùa.Sống trong nhung lụa đã lâu, bảo cô ta sống những ngày tháng như những cô gái nông thôn bình thường, làm sao cô ta có thể cam lòng.Nếu không phải vì hai đứa con trai, cô ta đã sớm dùng một sợi dây thừng để treo cổ mình rồi.Thế nhưng c*̃ng bởi vì con trai, bởi vì cuối c*̀ng vẫn có cảm giác không cam lòng ở trong lòng nên cô ta mới co thể bị người mua chuộc một cách dễ dàng như vậy, trở thành gián điệp.Trong khi đó, cô ta lần lượt phải trải qua mấy biến cố, chồng chết, con trai c*̃ng bị bệnh mãn tính dai dẳng.Lúc này có người chịu cho cô ta tiền, chính là đang cứu mạng con trai c*̉a cô ta, làm sao cô ta có thể không siêu lòng.“Cô ta nói rằng người kia mới cho cô ta sáu trăm đồng một lần duy nhất, bảo cô ta tiếp cận em.Nếu có thể moi được tin tức có ích, mỗi tháng sau này sẽ có một trăm.Đúng lúc đó, người quản lý kí túc xá trước kia c*̉a kí túc xá các em bị người tố cáo, cô ta tìm quan hệ nhét bản thân mình vào làm.”Tạ Miêu nghe đến đó thì đã có thể hiểu sơ những chuyện đã xảy ra, vội vàng hỏi: “Vậy cô ta có lấy được thông tin hữu ích nào không?”“Không có.”Không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói hơi lo lắng c*̉a cô gái nhỏ, Cố Hàm Giang đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.Quả thật anh c*̃ng đã làm như vậy: “Em quá cẩn thận, cô ta còn chưa moi được thông tin hữu ích nào thì đã bị phát hiện rồi.”“Vậy thì tốt.” Tạ Miêu yên tâm.Cố Hàm Giang nghe, lại ôm cô vào trong lòng ngực, đặt cằm lên vai cô: “Cũng may là em không có việc gì.”Có trời mới biết anh nghĩ lại mà sợ cỡ nào, lại có bao nhiêu lo lắng cho cô.Viên Thiếu Trân kia c*̃ng chính là muốn thông qua Tạ Miêu để lấy tin tình báo, nếu ngay từ đầu cô ta đã định gây bất lợi đối với Tạ Miêu, hoặc sau khi phát hiện bản thân bị lộ thì dứt khoát cá chết lưới rách làm chuyện gì đó với Tạ Miêu, kết quả đều không thể tưởng tượng nổi.Khoảng cách quá gần, Tạ Miêu có thể cảm nhận được cảm xúc đè nén c*̉a anh trong mấy chữ ngắn gọn một cách rõ ràng.Cô cười dán lên khuôn mặt lạnh như băng c*̉a anh: “Em cung cấp tình báo quan trọng cho quốc gia, vậy mà không có phần thưởng gì à?”Động tác này lộ ra sự thân mật một cách tự nhiên, trong giọng nói c*̉a cô gái nhỏ còn mang theo một chút nũng nịu.Hiển nhiên Cố Hàm Giang hơi sửng sốt, mới nhẹ nhàng và cẩn thận từng li từng tí dùng khuôn mặt cọ xát vào hai gò má mềm mại c*̉a cô: “Có.”Giọng nói thấp hơn hai độ so với bình thường, giống như lời yêu thương c*̉a người đàn ông dịu dàng, dễ nghe đến mức khiến tai Tạ Miêu nóng bừng trong nháy mắt.“Có phần thưởng gì thế? Có thể khiến em trực tiếp được vào Bắc Đại à?” Tay cô chọc vào c*́c áo trước ngực anh.Một tiếng cười nhẹ lập tức vang lên bên tai, giọng nói c*̉a thiếu niên rõ ràng nhiễm mấy phần vui vẻ: “Cái này thì không được.”“Vậy thì là phần thưởng gì?”Tạ Miêu c*́i đầu xuống, đầu ngón tay lại móc chiếc c*́c áo kia xuống, nhịp tim càng thêm rối loạn trong tiếng cười khó có được c*̉a anh.Đúng lúc này, thiếu niên dời mặt, đỡ lấy, có thứ mềm mại gì đó rơi vào trên má cô, rất mềm rất nhẹ.Đầu óc c*̉a Tạ Miêu trống rỗng một giây, mới nhận ra đó là môi c*̉a anh.Anh đang thơm cô!Cố Hàm Giang lạnh nhạt lầm lì, bây giờ không chỉ biết cầm tay cô ôm cô, mà còn học được cách chủ động thơm con gái?Cô nên đẩy anh ra đi, đẩy anh ra đi, hay là…Đầu óc c*̉a Tạ Miêu rối loạn, nhưng dường như thiếu niên cảm thấy còn chưa đủ, ở phía trên thơm một cái, lại thơm một cái nữa..