Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 267

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Bóng tối vô hạn phóng đại cơ quan cảm giác c*̉a con người, c*̃ng sẽ khiến một số thứ bị đè nén ló đầu ra mà không thể kiềm chế.Cô gái nhỏ trong ngực này, Cố Hàm Giang không chỉ muốn ôm muốn thơm, mà còn muốn giấu cô đi.Như vậy, cô c*̃ng sẽ không nhìn người khác nữa, sẽ không cười với người khác, chỉ có thể thuộc về anh…Tạ Miêu không hề phát hiện ra ánh mắt c*̉a thiếu niên càng ngày càng tối đi nhưng lại cảm nhận được anh dùng sức ôm chặt cô.Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh định dùng cái này làm phần thưởng à?”Kết quả là khẽ động một cái này, môi thiếu niên chệch đi, rơi xuống khóe môi cô.Mặt Tạ Miêu lập tức đỏ bừng, vội vàng lên tiếng: “Em, em còn chưa tốt nghiệp, không thể yêu sớm!”Không thể yêu sớm?Cố Hàm Giang đang tràn ngập xúc cảm mềm mại kia ở trong đầu hơi sửng sốt: “Yêu sớm là gì?”Lúc này Tạ Miêu mới phản ứng lại, ở thời đại này, đa phần là người khác giới thiệu đối tượng, tự do yêu đương vẫn rất ít, nói chung c*̃ng không có thầy cô hay hội phụ huynh nào sẽ ngày ngày dặn dò trẻ em phải học tập chăm chỉ không được phép yêu sớm.Cô cắn cắn môi: “Yêu sớm… Yêu sớm chính là không nên có đối tượng quá sớm…” Càng nói giọng nói càng nhỏ.Cố Hàm Giang nghĩ đến câu nói kia c*̉a cô “Em còn chưa tốt nghiệp”, nghĩ đến giấc mơ Bắc Đại c*̉a cô, vùi mặt vào cô cô, không nói chuyện.Lại yên lặng ôm một lúc lâu, anh mới mở miệng nói với cô: “Thời gian không còn sớm, em quay về đi.”Lúc này Tạ Miêu mới cảm giác được cái lạnh trong phòng học trống rỗng, gật gật đầu: “Anh c*̃ng về sớm nghỉ ngơi đi, ở đây lạnh lắm.”“Ừ.Khi nào có kết quả thi, nhớ viết thư cho anh.”Hai người nói ngắn gọn vài câu, Tạ Miêu áp mu bàn tay lành lạnh lên gương mặt đang nóng bừng của mình, mở cửa đi ra ngoài trước.Vừa đi ra ngoài không được bao xa, đột nhiên có người gọi cô từ phía sau: “Tạ Miêu.”Cô giật mình trong lòng, vội vàng quay đầu lại, phát hiện là Triển Bằng đi tới từ hành lang bên kia.“Cậu còn chưa về nhà à?” Tạ Miêu cố gắng khiến bản thân biểu hiện bình tĩnh tự nhiên.“Ừ.” Triển Bằng nói: “Tớ đi hỏi giáo viên mấy câu hỏi.”Cậu điềm nhiên như không có việc gì đi qua phòng học mà Tạ Miêu vừa ở kia, dường như c*̃ng không phát hiện ra cô vừa đi từ bên trong ra ngoài: “Giáo viên vừa tìm cậu à?”Tạ Miêu cười cười làm như ngầm thừa nhận, đi c*̀ng với cậu về phía cầu thang: “Tớ phải về đi học tiết ba buổi tối rồi.”Nhưng cô không phát hiện ra, khi đi đến cầu thang, Triển Bằng quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng học kia.Bởi vì thấy Tạ Miêu là lạ, Triển Bằng vẫn luôn chú ý tới cô.Cô lên tầng ba không bao lâu, anh c*̃ng đi theo sau, sợ cô xảy ra chuyện gì, thậm chí còn đợi trong một phòng học ở gần đó.Nơi này rất yên tĩnh, khoảng cách lại gần như vậy, chỉ cần bên kia có động tĩnh gì không đúng, cậu liền có thể nghe được.Chẳng qua cô bình yên đi vào, c*̃ng bình yên đi ra, Triển Bằng yên tâm nhưng tâm trạng lại nặng nề một cách khó tả.Cậu không ngờ rằng lần quay đầu lại này, thế mà lại nhìn thấy thiếu niên đã từng có duyên gặp mặt hai lần ở cửa phòng học kia.Bóng dáng c*̉a người nọ ẩn một nửa trong bóng tối, đôi con ngươi còn tối tăm hơn cả bóng đêm này, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh.Triển Bẳng bị nhìn đến mức nhảy dựng trong lòng, đúng lúc này, thiếu niên vẻ mặt vô cảm, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi c*̉a mình một cái.Trong đầu Triển Bằng lập tức hiện lên lúc vừa mới nhìn thấy Tạ Miêu, đôi mắt đào hoa c*̉a cô ngân ngấn nước, còn có rặng mây đỏ chưa phai trên hai gò má trắng như sứ.Cậu bỗng nhiên nắm chặt tay đang cầm quai đeo cặp sách, mím chặt môi, trong mắt một mảnh u tối.Người này, là đang công khai tuyên bố chủ quyền với cậu, hay là đang cảnh cáo cậu?Tạ Miêu c*̃ng không đặt quá nhiều sự chú ý lên người Triển Bằng.Ngay từ đầu, trái tim cô còn đang đập nhanh hơn bởi vì nụ hôn kia c*̉a Cố Hàm Giang rơi vào khóe miệng cô.Sau khi cô bình tĩnh lại, không nhịn được lần theo con đường làm đặc vụ gián điệp c*̉a dì Viên, định sắp xếp lại nội dung cốt truyện trong sách nguyên tác.Triển Bằng vẫn luôn đi c*̀ng cô đến cửa lớp học, mới lên tiếng nói tạm biệt: “Tớ đi trước đây, ngày mai gặp.”Tạ Miêu phản ứng lại, gật gật đầu với cậu: “Ngày mai gặp.”Cô nói xong thì đi vào lớp học, sau lưng, Triển Bằng nhìn chằm chằm vào bóng lưng c*̉a cô rồi mới rời đi..

Bóng tối vô hạn phóng đại cơ quan cảm giác c*̉a con người, c*̃ng sẽ khiến một số thứ bị đè nén ló đầu ra mà không thể kiềm chế.

Cô gái nhỏ trong ngực này, Cố Hàm Giang không chỉ muốn ôm muốn thơm, mà còn muốn giấu cô đi.

Như vậy, cô c*̃ng sẽ không nhìn người khác nữa, sẽ không cười với người khác, chỉ có thể thuộc về anh…Tạ Miêu không hề phát hiện ra ánh mắt c*̉a thiếu niên càng ngày càng tối đi nhưng lại cảm nhận được anh dùng sức ôm chặt cô.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh định dùng cái này làm phần thưởng à?”Kết quả là khẽ động một cái này, môi thiếu niên chệch đi, rơi xuống khóe môi cô.

Mặt Tạ Miêu lập tức đỏ bừng, vội vàng lên tiếng: “Em, em còn chưa tốt nghiệp, không thể yêu sớm!”Không thể yêu sớm?Cố Hàm Giang đang tràn ngập xúc cảm mềm mại kia ở trong đầu hơi sửng sốt: “Yêu sớm là gì?”Lúc này Tạ Miêu mới phản ứng lại, ở thời đại này, đa phần là người khác giới thiệu đối tượng, tự do yêu đương vẫn rất ít, nói chung c*̃ng không có thầy cô hay hội phụ huynh nào sẽ ngày ngày dặn dò trẻ em phải học tập chăm chỉ không được phép yêu sớm.

Cô cắn cắn môi: “Yêu sớm… Yêu sớm chính là không nên có đối tượng quá sớm…” Càng nói giọng nói càng nhỏ.

Cố Hàm Giang nghĩ đến câu nói kia c*̉a cô “Em còn chưa tốt nghiệp”, nghĩ đến giấc mơ Bắc Đại c*̉a cô, vùi mặt vào cô cô, không nói chuyện.

Lại yên lặng ôm một lúc lâu, anh mới mở miệng nói với cô: “Thời gian không còn sớm, em quay về đi.

”Lúc này Tạ Miêu mới cảm giác được cái lạnh trong phòng học trống rỗng, gật gật đầu: “Anh c*̃ng về sớm nghỉ ngơi đi, ở đây lạnh lắm.

”“Ừ.

Khi nào có kết quả thi, nhớ viết thư cho anh.

”Hai người nói ngắn gọn vài câu, Tạ Miêu áp mu bàn tay lành lạnh lên gương mặt đang nóng bừng của mình, mở cửa đi ra ngoài trước.

Vừa đi ra ngoài không được bao xa, đột nhiên có người gọi cô từ phía sau: “Tạ Miêu.

”Cô giật mình trong lòng, vội vàng quay đầu lại, phát hiện là Triển Bằng đi tới từ hành lang bên kia.

“Cậu còn chưa về nhà à?” Tạ Miêu cố gắng khiến bản thân biểu hiện bình tĩnh tự nhiên.

“Ừ.

” Triển Bằng nói: “Tớ đi hỏi giáo viên mấy câu hỏi.

”Cậu điềm nhiên như không có việc gì đi qua phòng học mà Tạ Miêu vừa ở kia, dường như c*̃ng không phát hiện ra cô vừa đi từ bên trong ra ngoài: “Giáo viên vừa tìm cậu à?”Tạ Miêu cười cười làm như ngầm thừa nhận, đi c*̀ng với cậu về phía cầu thang: “Tớ phải về đi học tiết ba buổi tối rồi.

”Nhưng cô không phát hiện ra, khi đi đến cầu thang, Triển Bằng quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng học kia.

Bởi vì thấy Tạ Miêu là lạ, Triển Bằng vẫn luôn chú ý tới cô.

Cô lên tầng ba không bao lâu, anh c*̃ng đi theo sau, sợ cô xảy ra chuyện gì, thậm chí còn đợi trong một phòng học ở gần đó.

Nơi này rất yên tĩnh, khoảng cách lại gần như vậy, chỉ cần bên kia có động tĩnh gì không đúng, cậu liền có thể nghe được.

Chẳng qua cô bình yên đi vào, c*̃ng bình yên đi ra, Triển Bằng yên tâm nhưng tâm trạng lại nặng nề một cách khó tả.

Cậu không ngờ rằng lần quay đầu lại này, thế mà lại nhìn thấy thiếu niên đã từng có duyên gặp mặt hai lần ở cửa phòng học kia.

Bóng dáng c*̉a người nọ ẩn một nửa trong bóng tối, đôi con ngươi còn tối tăm hơn cả bóng đêm này, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh.

Triển Bẳng bị nhìn đến mức nhảy dựng trong lòng, đúng lúc này, thiếu niên vẻ mặt vô cảm, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi c*̉a mình một cái.

Trong đầu Triển Bằng lập tức hiện lên lúc vừa mới nhìn thấy Tạ Miêu, đôi mắt đào hoa c*̉a cô ngân ngấn nước, còn có rặng mây đỏ chưa phai trên hai gò má trắng như sứ.

Cậu bỗng nhiên nắm chặt tay đang cầm quai đeo cặp sách, mím chặt môi, trong mắt một mảnh u tối.

Người này, là đang công khai tuyên bố chủ quyền với cậu, hay là đang cảnh cáo cậu?Tạ Miêu c*̃ng không đặt quá nhiều sự chú ý lên người Triển Bằng.

Ngay từ đầu, trái tim cô còn đang đập nhanh hơn bởi vì nụ hôn kia c*̉a Cố Hàm Giang rơi vào khóe miệng cô.

Sau khi cô bình tĩnh lại, không nhịn được lần theo con đường làm đặc vụ gián điệp c*̉a dì Viên, định sắp xếp lại nội dung cốt truyện trong sách nguyên tác.

Triển Bằng vẫn luôn đi c*̀ng cô đến cửa lớp học, mới lên tiếng nói tạm biệt: “Tớ đi trước đây, ngày mai gặp.

”Tạ Miêu phản ứng lại, gật gật đầu với cậu: “Ngày mai gặp.

”Cô nói xong thì đi vào lớp học, sau lưng, Triển Bằng nhìn chằm chằm vào bóng lưng c*̉a cô rồi mới rời đi.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Bóng tối vô hạn phóng đại cơ quan cảm giác c*̉a con người, c*̃ng sẽ khiến một số thứ bị đè nén ló đầu ra mà không thể kiềm chế.Cô gái nhỏ trong ngực này, Cố Hàm Giang không chỉ muốn ôm muốn thơm, mà còn muốn giấu cô đi.Như vậy, cô c*̃ng sẽ không nhìn người khác nữa, sẽ không cười với người khác, chỉ có thể thuộc về anh…Tạ Miêu không hề phát hiện ra ánh mắt c*̉a thiếu niên càng ngày càng tối đi nhưng lại cảm nhận được anh dùng sức ôm chặt cô.Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh định dùng cái này làm phần thưởng à?”Kết quả là khẽ động một cái này, môi thiếu niên chệch đi, rơi xuống khóe môi cô.Mặt Tạ Miêu lập tức đỏ bừng, vội vàng lên tiếng: “Em, em còn chưa tốt nghiệp, không thể yêu sớm!”Không thể yêu sớm?Cố Hàm Giang đang tràn ngập xúc cảm mềm mại kia ở trong đầu hơi sửng sốt: “Yêu sớm là gì?”Lúc này Tạ Miêu mới phản ứng lại, ở thời đại này, đa phần là người khác giới thiệu đối tượng, tự do yêu đương vẫn rất ít, nói chung c*̃ng không có thầy cô hay hội phụ huynh nào sẽ ngày ngày dặn dò trẻ em phải học tập chăm chỉ không được phép yêu sớm.Cô cắn cắn môi: “Yêu sớm… Yêu sớm chính là không nên có đối tượng quá sớm…” Càng nói giọng nói càng nhỏ.Cố Hàm Giang nghĩ đến câu nói kia c*̉a cô “Em còn chưa tốt nghiệp”, nghĩ đến giấc mơ Bắc Đại c*̉a cô, vùi mặt vào cô cô, không nói chuyện.Lại yên lặng ôm một lúc lâu, anh mới mở miệng nói với cô: “Thời gian không còn sớm, em quay về đi.”Lúc này Tạ Miêu mới cảm giác được cái lạnh trong phòng học trống rỗng, gật gật đầu: “Anh c*̃ng về sớm nghỉ ngơi đi, ở đây lạnh lắm.”“Ừ.Khi nào có kết quả thi, nhớ viết thư cho anh.”Hai người nói ngắn gọn vài câu, Tạ Miêu áp mu bàn tay lành lạnh lên gương mặt đang nóng bừng của mình, mở cửa đi ra ngoài trước.Vừa đi ra ngoài không được bao xa, đột nhiên có người gọi cô từ phía sau: “Tạ Miêu.”Cô giật mình trong lòng, vội vàng quay đầu lại, phát hiện là Triển Bằng đi tới từ hành lang bên kia.“Cậu còn chưa về nhà à?” Tạ Miêu cố gắng khiến bản thân biểu hiện bình tĩnh tự nhiên.“Ừ.” Triển Bằng nói: “Tớ đi hỏi giáo viên mấy câu hỏi.”Cậu điềm nhiên như không có việc gì đi qua phòng học mà Tạ Miêu vừa ở kia, dường như c*̃ng không phát hiện ra cô vừa đi từ bên trong ra ngoài: “Giáo viên vừa tìm cậu à?”Tạ Miêu cười cười làm như ngầm thừa nhận, đi c*̀ng với cậu về phía cầu thang: “Tớ phải về đi học tiết ba buổi tối rồi.”Nhưng cô không phát hiện ra, khi đi đến cầu thang, Triển Bằng quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng học kia.Bởi vì thấy Tạ Miêu là lạ, Triển Bằng vẫn luôn chú ý tới cô.Cô lên tầng ba không bao lâu, anh c*̃ng đi theo sau, sợ cô xảy ra chuyện gì, thậm chí còn đợi trong một phòng học ở gần đó.Nơi này rất yên tĩnh, khoảng cách lại gần như vậy, chỉ cần bên kia có động tĩnh gì không đúng, cậu liền có thể nghe được.Chẳng qua cô bình yên đi vào, c*̃ng bình yên đi ra, Triển Bằng yên tâm nhưng tâm trạng lại nặng nề một cách khó tả.Cậu không ngờ rằng lần quay đầu lại này, thế mà lại nhìn thấy thiếu niên đã từng có duyên gặp mặt hai lần ở cửa phòng học kia.Bóng dáng c*̉a người nọ ẩn một nửa trong bóng tối, đôi con ngươi còn tối tăm hơn cả bóng đêm này, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh.Triển Bẳng bị nhìn đến mức nhảy dựng trong lòng, đúng lúc này, thiếu niên vẻ mặt vô cảm, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi c*̉a mình một cái.Trong đầu Triển Bằng lập tức hiện lên lúc vừa mới nhìn thấy Tạ Miêu, đôi mắt đào hoa c*̉a cô ngân ngấn nước, còn có rặng mây đỏ chưa phai trên hai gò má trắng như sứ.Cậu bỗng nhiên nắm chặt tay đang cầm quai đeo cặp sách, mím chặt môi, trong mắt một mảnh u tối.Người này, là đang công khai tuyên bố chủ quyền với cậu, hay là đang cảnh cáo cậu?Tạ Miêu c*̃ng không đặt quá nhiều sự chú ý lên người Triển Bằng.Ngay từ đầu, trái tim cô còn đang đập nhanh hơn bởi vì nụ hôn kia c*̉a Cố Hàm Giang rơi vào khóe miệng cô.Sau khi cô bình tĩnh lại, không nhịn được lần theo con đường làm đặc vụ gián điệp c*̉a dì Viên, định sắp xếp lại nội dung cốt truyện trong sách nguyên tác.Triển Bằng vẫn luôn đi c*̀ng cô đến cửa lớp học, mới lên tiếng nói tạm biệt: “Tớ đi trước đây, ngày mai gặp.”Tạ Miêu phản ứng lại, gật gật đầu với cậu: “Ngày mai gặp.”Cô nói xong thì đi vào lớp học, sau lưng, Triển Bằng nhìn chằm chằm vào bóng lưng c*̉a cô rồi mới rời đi..

Chương 267