Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 335
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu có chút không nói nên lời.Vương Quý Chi nhìn Lưu Bảo Căn bỏ chạy xa, không khỏi thở dài, "Bà đã nói là trẻ con thì đừng có nuông chiều mà, cứ xem hai đứa con nhà họ Lưu, một đứa thì gây chuyện, một đứa thì hèn nhát lại còn làm biếng, người như này sao chống đỡ nổi một gia đình hả?”Nói đến đây, bà cụ mới nhớ tới Cố Hàm Giang mà ngày hôm qua mới đính hôn với Tạ Miêu.Không bàn đến gia thế và tướng mạo, Cố Hàm Giang có bằng cấp, lại cần mẫn, bất kể ở hoàn cảnh nào cũng sẽ nghĩ được cách làm cho cuộc sống tốt đẹp.Vương Quý Chi cảm thấy Tạ Miêu gả cho anh ấy thì còn có thể khiến cho lòng người yên tâm.Vừa nghĩ đến Cố Hàm Giang, điện thoại ở bên kia đã vang lên.Tạ Miêu vừa đi tới cửa phòng đã phải quay lại phòng bắt máy, “Alo”“Alo, là anh.” Người gọi đến là Cố Hàm Giang.Tạ Miêu vội vàng hỏi anh: "Bên chỗ anh sao rồi, cô của anh khi nãy vừa gọi đến, hỏi anh với dì sao còn chưa đến.”“Anh vừa mới gặp An An và ba mẹ nuôi của nó xong, An An đồng ý trước khi nhập học sẽ về nhà thăm ông.” Cố Hàm Giang nói.“Vậy anh có cần đi thành phố nữa không?”“Không đi nữa, em đừng để ý chuyện này nữa, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho cô.”Cố Hàm Giang không đi rất khả năng là nữ chính nguyên bản là Kiều Hựu An, đến cuối cùng Tạ Miêu cũng không biết trong lòng cảm thấy an tâm hay lo lắng nữa.Cô chỉ có thể thay đổi chủ đề, "Mấy người nhà họ Lưu vẫn bị nhốt trong đồn công an hả anh? anh tính xử lý như nào?”Nói đến người nhà họ Lưu, Cố Hàm Giang bên đầu dây kia cười giễu một tiếng.“Trước tiên cứ nhốt những người khác vài ngày rồi tính tiếp, đặc biệt Lưu Đại Phong, anh không tố cáo cho hắn ngồi tù thì không được.”Lưu Đại Phong nhiều nhất cũng chỉ xem là trêu ghẹo Tạ Miêu ngoài miệng, cho dù có người kiện thì quá lắm cũng ngồi tù chỉ vài năm.Đương nhiên, hắn ta dám động vào vảy ngược của Cố Hàm Giang, Cố Hàm Giang không thể để hắn ta chỉ ngồi tù đơn giản vậy.Trong tù có rất nhiều hành vi xiêu vẹo, như phạm tội cưỡng dâm hoặc mất hết nhân tính sát hại cha mẹ vợ con, tới cả phạm nhân cũng coi thường.Đến lúc đó chỉ cần tung tin đồn phóng đại lên, tin rằng mọi người thể nào cũng sẽ tình nguyện đối xử “đặc biệt” với Lưu Đại Phong, để hắn ta sống đặc sắc một chút.Phía bên thành phố, Cố Uyển Thu sau khi nhận cuộc điện thoại của Cố Hàm Giang thì chuẩn bị đến nhà họ Kiều một chuyến.Người nhà họ Kiều lại không hề biết gì cả, mẹ Kiều vẫn còn đang không ngừng dặn dò con gái: “An An con nhanh trí chút, bất kể bọn họ hỏi con điều gì, con đều nói là không nhớ.Nhà bọn họ rất có năng lực, nếu thật sự nhận lại con, chuyện của ba con coi như có cách rồi.”“Chuyện này ...!có thể lừa gạt được không?” Kiều Hựu An có hơi lo lắng.“Không thể cũng phải phải làm cho có thể, lẽ nào con nỡ nhìn bố con ngồi tù? mẹ cũng không nuôi nổi ba chị em con”Kiều Hựu An không nói gì, mím chặt môi lộ rõ vẻ căng thẳng.Mẹ Kiều lại an ủi cô ta: “Mẹ nghe ngóng rồi, Chủ nhiệm...!Cổ có một cháu gái, năm đó hỗn loạn bị lạc mất, tới bây giờ cũng chưa tìm thấy.Mẹ thấy phỏng chừng bà ấy xem con là đứa cháu gái đó rồi, cháu gái bà ấy lúc thất lạc cũng bốn, năm tuổi nên không nhớ gì cũng là điều bình thường.”“Nếu lỡ chẳng may bọn họ tìm được người thì sao ạ?” Kiều Hựu An vẫn không an tâm.“Con sợ gì chứ? chỉ là đứa con gái nhỏ, lạc mất cũng đã hơn mười năm rồi, 80% là đã không còn sống nữa rồi.”Mẹ Kiều vừa nói vừa siết chặt tay con gái, “Mẹ cũng không đành lòng nào, nhưng bố con không chịu để thua thiệt, đánh chết người ta, mẹ cũng hết cách.May là nghe nói điều kiện nhà bọn họ tốt, con đi rồi thì cũng sẽ được hưởng phúc.”Ngay lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.Mẹ Kiều nháy mắt với Kiều Hựu An một cái, rồi vội vã ra mở cửa, “Chủ nhiệm Cố bà tới rồi.”Bà nhìn về phía sau Cố Uyển Thu đầy mong đợi, chỉ thấy mỗi mình Cố Uyển Thu đến.Trong lòng thấy khó hiểu, Cố Uyển Thu mang theo vẻ áy máy mở miệng, “Ngại quá, trước đây là tôi nhận sai người rồi.”“Nhận sai người?”Tim mẹ Kiều và Kiều Hựu An cùng lúc rơi lộp độp.“Đúng vậy.” Cố Uyển Thu nói, “Người tôi cần tìm đã tìm được rồi, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”Gương mặt lúc nãy còn ngập tràn sự mong chờ, trong phút chốc trở nên trắng bệch.*Vòng tay gỗ đàn hương đỏ.
Tạ Miêu có chút không nói nên lời.Vương Quý Chi nhìn Lưu Bảo Căn bỏ chạy xa, không khỏi thở dài, "Bà đã nói là trẻ con thì đừng có nuông chiều mà, cứ xem hai đứa con nhà họ Lưu, một đứa thì gây chuyện, một đứa thì hèn nhát lại còn làm biếng, người như này sao chống đỡ nổi một gia đình hả?”Nói đến đây, bà cụ mới nhớ tới Cố Hàm Giang mà ngày hôm qua mới đính hôn với Tạ Miêu.Không bàn đến gia thế và tướng mạo, Cố Hàm Giang có bằng cấp, lại cần mẫn, bất kể ở hoàn cảnh nào cũng sẽ nghĩ được cách làm cho cuộc sống tốt đẹp.Vương Quý Chi cảm thấy Tạ Miêu gả cho anh ấy thì còn có thể khiến cho lòng người yên tâm.Vừa nghĩ đến Cố Hàm Giang, điện thoại ở bên kia đã vang lên.Tạ Miêu vừa đi tới cửa phòng đã phải quay lại phòng bắt máy, “Alo”“Alo, là anh.” Người gọi đến là Cố Hàm Giang.Tạ Miêu vội vàng hỏi anh: "Bên chỗ anh sao rồi, cô của anh khi nãy vừa gọi đến, hỏi anh với dì sao còn chưa đến.”“Anh vừa mới gặp An An và ba mẹ nuôi của nó xong, An An đồng ý trước khi nhập học sẽ về nhà thăm ông.” Cố Hàm Giang nói.“Vậy anh có cần đi thành phố nữa không?”“Không đi nữa, em đừng để ý chuyện này nữa, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho cô.”Cố Hàm Giang không đi rất khả năng là nữ chính nguyên bản là Kiều Hựu An, đến cuối cùng Tạ Miêu cũng không biết trong lòng cảm thấy an tâm hay lo lắng nữa.Cô chỉ có thể thay đổi chủ đề, "Mấy người nhà họ Lưu vẫn bị nhốt trong đồn công an hả anh? anh tính xử lý như nào?”Nói đến người nhà họ Lưu, Cố Hàm Giang bên đầu dây kia cười giễu một tiếng.
“Trước tiên cứ nhốt những người khác vài ngày rồi tính tiếp, đặc biệt Lưu Đại Phong, anh không tố cáo cho hắn ngồi tù thì không được.”Lưu Đại Phong nhiều nhất cũng chỉ xem là trêu ghẹo Tạ Miêu ngoài miệng, cho dù có người kiện thì quá lắm cũng ngồi tù chỉ vài năm.Đương nhiên, hắn ta dám động vào vảy ngược của Cố Hàm Giang, Cố Hàm Giang không thể để hắn ta chỉ ngồi tù đơn giản vậy.Trong tù có rất nhiều hành vi xiêu vẹo, như phạm tội cưỡng dâm hoặc mất hết nhân tính sát hại cha mẹ vợ con, tới cả phạm nhân cũng coi thường.Đến lúc đó chỉ cần tung tin đồn phóng đại lên, tin rằng mọi người thể nào cũng sẽ tình nguyện đối xử “đặc biệt” với Lưu Đại Phong, để hắn ta sống đặc sắc một chút.
Phía bên thành phố, Cố Uyển Thu sau khi nhận cuộc điện thoại của Cố Hàm Giang thì chuẩn bị đến nhà họ Kiều một chuyến.Người nhà họ Kiều lại không hề biết gì cả, mẹ Kiều vẫn còn đang không ngừng dặn dò con gái: “An An con nhanh trí chút, bất kể bọn họ hỏi con điều gì, con đều nói là không nhớ.Nhà bọn họ rất có năng lực, nếu thật sự nhận lại con, chuyện của ba con coi như có cách rồi.”“Chuyện này ...!có thể lừa gạt được không?” Kiều Hựu An có hơi lo lắng.
“Không thể cũng phải phải làm cho có thể, lẽ nào con nỡ nhìn bố con ngồi tù? mẹ cũng không nuôi nổi ba chị em con”Kiều Hựu An không nói gì, mím chặt môi lộ rõ vẻ căng thẳng.Mẹ Kiều lại an ủi cô ta: “Mẹ nghe ngóng rồi, Chủ nhiệm...!Cổ có một cháu gái, năm đó hỗn loạn bị lạc mất, tới bây giờ cũng chưa tìm thấy.
Mẹ thấy phỏng chừng bà ấy xem con là đứa cháu gái đó rồi, cháu gái bà ấy lúc thất lạc cũng bốn, năm tuổi nên không nhớ gì cũng là điều bình thường.”“Nếu lỡ chẳng may bọn họ tìm được người thì sao ạ?” Kiều Hựu An vẫn không an tâm.“Con sợ gì chứ? chỉ là đứa con gái nhỏ, lạc mất cũng đã hơn mười năm rồi, 80% là đã không còn sống nữa rồi.”Mẹ Kiều vừa nói vừa siết chặt tay con gái, “Mẹ cũng không đành lòng nào, nhưng bố con không chịu để thua thiệt, đánh chết người ta, mẹ cũng hết cách.
May là nghe nói điều kiện nhà bọn họ tốt, con đi rồi thì cũng sẽ được hưởng phúc.”Ngay lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.Mẹ Kiều nháy mắt với Kiều Hựu An một cái, rồi vội vã ra mở cửa, “Chủ nhiệm Cố bà tới rồi.”Bà nhìn về phía sau Cố Uyển Thu đầy mong đợi, chỉ thấy mỗi mình Cố Uyển Thu đến.Trong lòng thấy khó hiểu, Cố Uyển Thu mang theo vẻ áy máy mở miệng, “Ngại quá, trước đây là tôi nhận sai người rồi.”“Nhận sai người?”Tim mẹ Kiều và Kiều Hựu An cùng lúc rơi lộp độp.“Đúng vậy.” Cố Uyển Thu nói, “Người tôi cần tìm đã tìm được rồi, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”Gương mặt lúc nãy còn ngập tràn sự mong chờ, trong phút chốc trở nên trắng bệch.*Vòng tay gỗ đàn hương đỏ.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu có chút không nói nên lời.Vương Quý Chi nhìn Lưu Bảo Căn bỏ chạy xa, không khỏi thở dài, "Bà đã nói là trẻ con thì đừng có nuông chiều mà, cứ xem hai đứa con nhà họ Lưu, một đứa thì gây chuyện, một đứa thì hèn nhát lại còn làm biếng, người như này sao chống đỡ nổi một gia đình hả?”Nói đến đây, bà cụ mới nhớ tới Cố Hàm Giang mà ngày hôm qua mới đính hôn với Tạ Miêu.Không bàn đến gia thế và tướng mạo, Cố Hàm Giang có bằng cấp, lại cần mẫn, bất kể ở hoàn cảnh nào cũng sẽ nghĩ được cách làm cho cuộc sống tốt đẹp.Vương Quý Chi cảm thấy Tạ Miêu gả cho anh ấy thì còn có thể khiến cho lòng người yên tâm.Vừa nghĩ đến Cố Hàm Giang, điện thoại ở bên kia đã vang lên.Tạ Miêu vừa đi tới cửa phòng đã phải quay lại phòng bắt máy, “Alo”“Alo, là anh.” Người gọi đến là Cố Hàm Giang.Tạ Miêu vội vàng hỏi anh: "Bên chỗ anh sao rồi, cô của anh khi nãy vừa gọi đến, hỏi anh với dì sao còn chưa đến.”“Anh vừa mới gặp An An và ba mẹ nuôi của nó xong, An An đồng ý trước khi nhập học sẽ về nhà thăm ông.” Cố Hàm Giang nói.“Vậy anh có cần đi thành phố nữa không?”“Không đi nữa, em đừng để ý chuyện này nữa, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho cô.”Cố Hàm Giang không đi rất khả năng là nữ chính nguyên bản là Kiều Hựu An, đến cuối cùng Tạ Miêu cũng không biết trong lòng cảm thấy an tâm hay lo lắng nữa.Cô chỉ có thể thay đổi chủ đề, "Mấy người nhà họ Lưu vẫn bị nhốt trong đồn công an hả anh? anh tính xử lý như nào?”Nói đến người nhà họ Lưu, Cố Hàm Giang bên đầu dây kia cười giễu một tiếng.“Trước tiên cứ nhốt những người khác vài ngày rồi tính tiếp, đặc biệt Lưu Đại Phong, anh không tố cáo cho hắn ngồi tù thì không được.”Lưu Đại Phong nhiều nhất cũng chỉ xem là trêu ghẹo Tạ Miêu ngoài miệng, cho dù có người kiện thì quá lắm cũng ngồi tù chỉ vài năm.Đương nhiên, hắn ta dám động vào vảy ngược của Cố Hàm Giang, Cố Hàm Giang không thể để hắn ta chỉ ngồi tù đơn giản vậy.Trong tù có rất nhiều hành vi xiêu vẹo, như phạm tội cưỡng dâm hoặc mất hết nhân tính sát hại cha mẹ vợ con, tới cả phạm nhân cũng coi thường.Đến lúc đó chỉ cần tung tin đồn phóng đại lên, tin rằng mọi người thể nào cũng sẽ tình nguyện đối xử “đặc biệt” với Lưu Đại Phong, để hắn ta sống đặc sắc một chút.Phía bên thành phố, Cố Uyển Thu sau khi nhận cuộc điện thoại của Cố Hàm Giang thì chuẩn bị đến nhà họ Kiều một chuyến.Người nhà họ Kiều lại không hề biết gì cả, mẹ Kiều vẫn còn đang không ngừng dặn dò con gái: “An An con nhanh trí chút, bất kể bọn họ hỏi con điều gì, con đều nói là không nhớ.Nhà bọn họ rất có năng lực, nếu thật sự nhận lại con, chuyện của ba con coi như có cách rồi.”“Chuyện này ...!có thể lừa gạt được không?” Kiều Hựu An có hơi lo lắng.“Không thể cũng phải phải làm cho có thể, lẽ nào con nỡ nhìn bố con ngồi tù? mẹ cũng không nuôi nổi ba chị em con”Kiều Hựu An không nói gì, mím chặt môi lộ rõ vẻ căng thẳng.Mẹ Kiều lại an ủi cô ta: “Mẹ nghe ngóng rồi, Chủ nhiệm...!Cổ có một cháu gái, năm đó hỗn loạn bị lạc mất, tới bây giờ cũng chưa tìm thấy.Mẹ thấy phỏng chừng bà ấy xem con là đứa cháu gái đó rồi, cháu gái bà ấy lúc thất lạc cũng bốn, năm tuổi nên không nhớ gì cũng là điều bình thường.”“Nếu lỡ chẳng may bọn họ tìm được người thì sao ạ?” Kiều Hựu An vẫn không an tâm.“Con sợ gì chứ? chỉ là đứa con gái nhỏ, lạc mất cũng đã hơn mười năm rồi, 80% là đã không còn sống nữa rồi.”Mẹ Kiều vừa nói vừa siết chặt tay con gái, “Mẹ cũng không đành lòng nào, nhưng bố con không chịu để thua thiệt, đánh chết người ta, mẹ cũng hết cách.May là nghe nói điều kiện nhà bọn họ tốt, con đi rồi thì cũng sẽ được hưởng phúc.”Ngay lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.Mẹ Kiều nháy mắt với Kiều Hựu An một cái, rồi vội vã ra mở cửa, “Chủ nhiệm Cố bà tới rồi.”Bà nhìn về phía sau Cố Uyển Thu đầy mong đợi, chỉ thấy mỗi mình Cố Uyển Thu đến.Trong lòng thấy khó hiểu, Cố Uyển Thu mang theo vẻ áy máy mở miệng, “Ngại quá, trước đây là tôi nhận sai người rồi.”“Nhận sai người?”Tim mẹ Kiều và Kiều Hựu An cùng lúc rơi lộp độp.“Đúng vậy.” Cố Uyển Thu nói, “Người tôi cần tìm đã tìm được rồi, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”Gương mặt lúc nãy còn ngập tràn sự mong chờ, trong phút chốc trở nên trắng bệch.*Vòng tay gỗ đàn hương đỏ.