Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 336
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… “Chị Tạ Miêu, anh bạn trai thật cool của chị đang ở dưới lầu đợi chị kìa.”Tạ Miêu vừa ra khỏi nhà vệ sinh, trên tay còn dính giọt nước chưa khô, đối diện là thấy ngay học sinh mình làm gia sư đang nháy mắt với mình.Cô bé mười lăm mười sáu tuổi, ngồi trên bệ cửa sổ, hai bắp đùi lắc lư, có vài phần ngẫu hứng.Cô bé tên Tề San, là con gái của giáo sư Tề ngành kinh tế học quốc tế đang giảng dạy cho Tạ Miêu.Khi còn nhỏ giáo sư Tề đã cùng bố mẹ đi khắp đại dương, sống ở nước ngoài mười mấy năm, năm ngoái mới được đại học Bắc Kinh đặc biệt mời về.Tiếng Trung của ông ấy rất tốt, nhưng con gái Tề San thì nói bình thường, cũng không thể thích nghi được phương pháp học tập trong nước.Vừa hay Tạ Miêu đứng hạng nhất toàn quốc môn toán và cả tiếng Anh, lại là thủ khoa đại học, rất nổi tiếng trong học viện thậm chí là cả toàn trường.Giáo sư Tề liền mời cô đến để dạy thêm cho con gái mình, tiền lương cũng rất phù hợp, cô cũng đã làm được mấy tháng rồi.Tạ Miêu cũng đã quen với sự trêu chọc của Tề Sa, nghe vậy cũng không để bụng, cô bước đến cửa sổ rồi nhìn xuống.Quả nhiên dưới ánh đèn đường đối diện với tòa nhà của người thân thuộc đại học Bắc Kinh có một chiếc xe đạp đậu lại, bóng dáng cao to thân thuộc của chàng trai đang dựa vào một bên xe, cúi đầu nương nhờ ánh đèn đường mà lật xem tài liệu, cả người đều phủ thứ ánh sáng mờ ảo.Tạ Miêu vội vàng thu dọn cặp sách, “Chị phải đi rồi, nội dung bài học hôm nay em tự mình tiêu hóa đi nhé.”"OK”Tề San ra dấu, rồi lại áp sát cô như tên trộm, “Chị Tạ Miêu, em hỏi chị một vấn đề nha.”“Vấn đề gì?” Tạ Miêu cũng không ngẩng lên.“Cũng không có chuyện gì.” Tề San ép giọng thật nhỏ, “Nghe nói chị và bạn trai đã đính hôn rồi, hai người đã tiến triển tới bước nào rồi?”Đây là vấn đề cô bé mười lăm tuổi nên hỏi sao?Tạ Miêu ngẩng đầu, “Nếu ở trong trường mà em cũng nói chuyện như này, chị cảm thấy em còn chưa bị các bạn em đập chết là rất nhân nhượng rồi đó.”“Lúc ở trường đương nhiên em không nói chuyện như này rồi.”Tề San nhún nhún vai, "Bọn họ đúng là quá bẽn lẽn, quen bạn trai mà cũng lén lén lút lút như này, chả vui gì cả.”“Vậy em còn hỏi chị làm gì.”Tạ Miêu hơi chịu trợn mắt nhìn cô bé rồi đeo cặp sách lên lưng rời khỏi phòng.Tề San vội vàng nhảy khỏi bệ cửa sổ, kéo dép lê đi theo phía sau, “Em chỉ tò mò muốn hỏi, chị thật sự không định nói cho em biết à?”“Nói cho con biết cái gì?”Mẹ của Tề San bưng đĩa táo đã cắt ra, thấy Tạ Miêu sắp đi thì giữ cô lại: “Ăn miếng táo rồi hãy đi.”“Dạ thôi ạ.” Tạ Miêu mỉm cười từ chối: “Người yêu của em đang đợi ở dưới lầu rồi ạ.”“Ngày nào cũng tới rước, bạn trai của em thật là có lòng với em mà.” Mẹ của Tề San mỉm cười.Bởi có mẹ ở chỗ này nên Tề San không hỏi nữa, chỉ nháy mắt về phía Tạ Miêu, vô cùng kỳ quái.Bước ra khỏi nhà họ Tề, Tạ Miêu bật đèn pin đi xuống dưới, lúc này sắc mặt mới đỏ lên.Cô và Cố Hàm Giang phát triển tới bước nào rồi?Vào đại học hơn nửa năm, hai người đều sống trong căn tứ hợp viện mà nhà họ Cố tặng cho kể từ khi đính hôn.Hai người tuổi trẻ phơi phới đã đính hôn sống chung với nhau lâu như vậy, nếu không phải Cố Hàm Giang nhịn, thì cái tầng cửa sổ giấy kia đã bị đâm thủng từ lâu rồi.Tuy nhiên, nửa năm này đối với Tạ Miêu mà nói, quả thật có cảm giác yên bình và tĩnh lặng.Phó Linh thành công khi được nhận trở về nhà họ Cố, mặc dù tên chưa đổi, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng sẽ về thành phố Vọng Sơn để thăm ba mẹ nuôi.Nhưng khi cô ấy học đại học ở Bắc Kinh, các ngày lễ và ngày nghỉ thông thường sẽ cùng Cố Hàm Giang về lại nhà họ Cổ.Lưu Đại Phong bị kết án 1 năm rưỡi vì giở thói côn đồ và tung tin đồn thất thiệt, gia đình họ Lưu cũng không dám quay lại gây rối.Ngay cả nữ chính Kiều Hựu An luôn khiến cô để ý đến cũng không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô.Nếu không phải sau đó cô hỏi lại Cố Hàm Giang, cái cô An An mập mờ kia ở dưới tỉnh gọi là gì, cô cũng nghi ngờ trên đời này thật sự có người này tồn tại hay không.Nhà của giáo sư Tề sống ở tầng bốn, chẳng mấy chốc Tạ Miêu đã xuống khỏi cầu thang, ra khỏi hành lang.Nghe tiếng bước chân, Cố Hàm Giang đang lúc xem tài liệu thì ngẩng đầu, “Dạy xong rồi hả em?”“Dạ.”Tạ Miêu tắt đèn pin, liếc nhìn tài liệu trên tay Cố Hàm Giang, “Hôm nay phòng thí nghiệm bận lắm hả anh?”Kể từ khi lên năm hai đại học, Cố Hàm Giang đã bắt đầu đi làm ở phòng thí nghiệm của giáo sư, có khi cuối tuần cũng không có thời gian về nhà.Nhưng dù bận thế nào, nếu Tạ Miêu đi dạy thêm buổi tối cho Tề San, anh trước sau vẫn sẽ mặc kệ nắng mưa tìm cách để đến rước cô.Nghe Tạ Miêu hỏi vậy, Cố Hàm Giang đóng tập tài liệu lại, “Cũng không đến nỗi.Chỉ còn lại một ít số liệu cần chỉnh sửa, làm ở đâu cũng được.”.
“Chị Tạ Miêu, anh bạn trai thật cool của chị đang ở dưới lầu đợi chị kìa.
”Tạ Miêu vừa ra khỏi nhà vệ sinh, trên tay còn dính giọt nước chưa khô, đối diện là thấy ngay học sinh mình làm gia sư đang nháy mắt với mình.
Cô bé mười lăm mười sáu tuổi, ngồi trên bệ cửa sổ, hai bắp đùi lắc lư, có vài phần ngẫu hứng.
Cô bé tên Tề San, là con gái của giáo sư Tề ngành kinh tế học quốc tế đang giảng dạy cho Tạ Miêu.
Khi còn nhỏ giáo sư Tề đã cùng bố mẹ đi khắp đại dương, sống ở nước ngoài mười mấy năm, năm ngoái mới được đại học Bắc Kinh đặc biệt mời về.
Tiếng Trung của ông ấy rất tốt, nhưng con gái Tề San thì nói bình thường, cũng không thể thích nghi được phương pháp học tập trong nước.
Vừa hay Tạ Miêu đứng hạng nhất toàn quốc môn toán và cả tiếng Anh, lại là thủ khoa đại học, rất nổi tiếng trong học viện thậm chí là cả toàn trường.
Giáo sư Tề liền mời cô đến để dạy thêm cho con gái mình, tiền lương cũng rất phù hợp, cô cũng đã làm được mấy tháng rồi.
Tạ Miêu cũng đã quen với sự trêu chọc của Tề Sa, nghe vậy cũng không để bụng, cô bước đến cửa sổ rồi nhìn xuống.
Quả nhiên dưới ánh đèn đường đối diện với tòa nhà của người thân thuộc đại học Bắc Kinh có một chiếc xe đạp đậu lại, bóng dáng cao to thân thuộc của chàng trai đang dựa vào một bên xe, cúi đầu nương nhờ ánh đèn đường mà lật xem tài liệu, cả người đều phủ thứ ánh sáng mờ ảo.
Tạ Miêu vội vàng thu dọn cặp sách, “Chị phải đi rồi, nội dung bài học hôm nay em tự mình tiêu hóa đi nhé.
”"OK”Tề San ra dấu, rồi lại áp sát cô như tên trộm, “Chị Tạ Miêu, em hỏi chị một vấn đề nha.
”“Vấn đề gì?” Tạ Miêu cũng không ngẩng lên.
“Cũng không có chuyện gì.
” Tề San ép giọng thật nhỏ, “Nghe nói chị và bạn trai đã đính hôn rồi, hai người đã tiến triển tới bước nào rồi?”Đây là vấn đề cô bé mười lăm tuổi nên hỏi sao?Tạ Miêu ngẩng đầu, “Nếu ở trong trường mà em cũng nói chuyện như này, chị cảm thấy em còn chưa bị các bạn em đập chết là rất nhân nhượng rồi đó.
”“Lúc ở trường đương nhiên em không nói chuyện như này rồi.
”Tề San nhún nhún vai, "Bọn họ đúng là quá bẽn lẽn, quen bạn trai mà cũng lén lén lút lút như này, chả vui gì cả.
”“Vậy em còn hỏi chị làm gì.
”Tạ Miêu hơi chịu trợn mắt nhìn cô bé rồi đeo cặp sách lên lưng rời khỏi phòng.
Tề San vội vàng nhảy khỏi bệ cửa sổ, kéo dép lê đi theo phía sau, “Em chỉ tò mò muốn hỏi, chị thật sự không định nói cho em biết à?”“Nói cho con biết cái gì?”Mẹ của Tề San bưng đĩa táo đã cắt ra, thấy Tạ Miêu sắp đi thì giữ cô lại: “Ăn miếng táo rồi hãy đi.
”“Dạ thôi ạ.
” Tạ Miêu mỉm cười từ chối: “Người yêu của em đang đợi ở dưới lầu rồi ạ.
”“Ngày nào cũng tới rước, bạn trai của em thật là có lòng với em mà.
” Mẹ của Tề San mỉm cười.
Bởi có mẹ ở chỗ này nên Tề San không hỏi nữa, chỉ nháy mắt về phía Tạ Miêu, vô cùng kỳ quái.
Bước ra khỏi nhà họ Tề, Tạ Miêu bật đèn pin đi xuống dưới, lúc này sắc mặt mới đỏ lên.
Cô và Cố Hàm Giang phát triển tới bước nào rồi?Vào đại học hơn nửa năm, hai người đều sống trong căn tứ hợp viện mà nhà họ Cố tặng cho kể từ khi đính hôn.
Hai người tuổi trẻ phơi phới đã đính hôn sống chung với nhau lâu như vậy, nếu không phải Cố Hàm Giang nhịn, thì cái tầng cửa sổ giấy kia đã bị đâm thủng từ lâu rồi.
Tuy nhiên, nửa năm này đối với Tạ Miêu mà nói, quả thật có cảm giác yên bình và tĩnh lặng.
Phó Linh thành công khi được nhận trở về nhà họ Cố, mặc dù tên chưa đổi, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng sẽ về thành phố Vọng Sơn để thăm ba mẹ nuôi.
Nhưng khi cô ấy học đại học ở Bắc Kinh, các ngày lễ và ngày nghỉ thông thường sẽ cùng Cố Hàm Giang về lại nhà họ Cổ.
Lưu Đại Phong bị kết án 1 năm rưỡi vì giở thói côn đồ và tung tin đồn thất thiệt, gia đình họ Lưu cũng không dám quay lại gây rối.
Ngay cả nữ chính Kiều Hựu An luôn khiến cô để ý đến cũng không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Nếu không phải sau đó cô hỏi lại Cố Hàm Giang, cái cô An An mập mờ kia ở dưới tỉnh gọi là gì, cô cũng nghi ngờ trên đời này thật sự có người này tồn tại hay không.
Nhà của giáo sư Tề sống ở tầng bốn, chẳng mấy chốc Tạ Miêu đã xuống khỏi cầu thang, ra khỏi hành lang.
Nghe tiếng bước chân, Cố Hàm Giang đang lúc xem tài liệu thì ngẩng đầu, “Dạy xong rồi hả em?”“Dạ.
”Tạ Miêu tắt đèn pin, liếc nhìn tài liệu trên tay Cố Hàm Giang, “Hôm nay phòng thí nghiệm bận lắm hả anh?”Kể từ khi lên năm hai đại học, Cố Hàm Giang đã bắt đầu đi làm ở phòng thí nghiệm của giáo sư, có khi cuối tuần cũng không có thời gian về nhà.
Nhưng dù bận thế nào, nếu Tạ Miêu đi dạy thêm buổi tối cho Tề San, anh trước sau vẫn sẽ mặc kệ nắng mưa tìm cách để đến rước cô.
Nghe Tạ Miêu hỏi vậy, Cố Hàm Giang đóng tập tài liệu lại, “Cũng không đến nỗi.
Chỉ còn lại một ít số liệu cần chỉnh sửa, làm ở đâu cũng được.
”.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… “Chị Tạ Miêu, anh bạn trai thật cool của chị đang ở dưới lầu đợi chị kìa.”Tạ Miêu vừa ra khỏi nhà vệ sinh, trên tay còn dính giọt nước chưa khô, đối diện là thấy ngay học sinh mình làm gia sư đang nháy mắt với mình.Cô bé mười lăm mười sáu tuổi, ngồi trên bệ cửa sổ, hai bắp đùi lắc lư, có vài phần ngẫu hứng.Cô bé tên Tề San, là con gái của giáo sư Tề ngành kinh tế học quốc tế đang giảng dạy cho Tạ Miêu.Khi còn nhỏ giáo sư Tề đã cùng bố mẹ đi khắp đại dương, sống ở nước ngoài mười mấy năm, năm ngoái mới được đại học Bắc Kinh đặc biệt mời về.Tiếng Trung của ông ấy rất tốt, nhưng con gái Tề San thì nói bình thường, cũng không thể thích nghi được phương pháp học tập trong nước.Vừa hay Tạ Miêu đứng hạng nhất toàn quốc môn toán và cả tiếng Anh, lại là thủ khoa đại học, rất nổi tiếng trong học viện thậm chí là cả toàn trường.Giáo sư Tề liền mời cô đến để dạy thêm cho con gái mình, tiền lương cũng rất phù hợp, cô cũng đã làm được mấy tháng rồi.Tạ Miêu cũng đã quen với sự trêu chọc của Tề Sa, nghe vậy cũng không để bụng, cô bước đến cửa sổ rồi nhìn xuống.Quả nhiên dưới ánh đèn đường đối diện với tòa nhà của người thân thuộc đại học Bắc Kinh có một chiếc xe đạp đậu lại, bóng dáng cao to thân thuộc của chàng trai đang dựa vào một bên xe, cúi đầu nương nhờ ánh đèn đường mà lật xem tài liệu, cả người đều phủ thứ ánh sáng mờ ảo.Tạ Miêu vội vàng thu dọn cặp sách, “Chị phải đi rồi, nội dung bài học hôm nay em tự mình tiêu hóa đi nhé.”"OK”Tề San ra dấu, rồi lại áp sát cô như tên trộm, “Chị Tạ Miêu, em hỏi chị một vấn đề nha.”“Vấn đề gì?” Tạ Miêu cũng không ngẩng lên.“Cũng không có chuyện gì.” Tề San ép giọng thật nhỏ, “Nghe nói chị và bạn trai đã đính hôn rồi, hai người đã tiến triển tới bước nào rồi?”Đây là vấn đề cô bé mười lăm tuổi nên hỏi sao?Tạ Miêu ngẩng đầu, “Nếu ở trong trường mà em cũng nói chuyện như này, chị cảm thấy em còn chưa bị các bạn em đập chết là rất nhân nhượng rồi đó.”“Lúc ở trường đương nhiên em không nói chuyện như này rồi.”Tề San nhún nhún vai, "Bọn họ đúng là quá bẽn lẽn, quen bạn trai mà cũng lén lén lút lút như này, chả vui gì cả.”“Vậy em còn hỏi chị làm gì.”Tạ Miêu hơi chịu trợn mắt nhìn cô bé rồi đeo cặp sách lên lưng rời khỏi phòng.Tề San vội vàng nhảy khỏi bệ cửa sổ, kéo dép lê đi theo phía sau, “Em chỉ tò mò muốn hỏi, chị thật sự không định nói cho em biết à?”“Nói cho con biết cái gì?”Mẹ của Tề San bưng đĩa táo đã cắt ra, thấy Tạ Miêu sắp đi thì giữ cô lại: “Ăn miếng táo rồi hãy đi.”“Dạ thôi ạ.” Tạ Miêu mỉm cười từ chối: “Người yêu của em đang đợi ở dưới lầu rồi ạ.”“Ngày nào cũng tới rước, bạn trai của em thật là có lòng với em mà.” Mẹ của Tề San mỉm cười.Bởi có mẹ ở chỗ này nên Tề San không hỏi nữa, chỉ nháy mắt về phía Tạ Miêu, vô cùng kỳ quái.Bước ra khỏi nhà họ Tề, Tạ Miêu bật đèn pin đi xuống dưới, lúc này sắc mặt mới đỏ lên.Cô và Cố Hàm Giang phát triển tới bước nào rồi?Vào đại học hơn nửa năm, hai người đều sống trong căn tứ hợp viện mà nhà họ Cố tặng cho kể từ khi đính hôn.Hai người tuổi trẻ phơi phới đã đính hôn sống chung với nhau lâu như vậy, nếu không phải Cố Hàm Giang nhịn, thì cái tầng cửa sổ giấy kia đã bị đâm thủng từ lâu rồi.Tuy nhiên, nửa năm này đối với Tạ Miêu mà nói, quả thật có cảm giác yên bình và tĩnh lặng.Phó Linh thành công khi được nhận trở về nhà họ Cố, mặc dù tên chưa đổi, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng sẽ về thành phố Vọng Sơn để thăm ba mẹ nuôi.Nhưng khi cô ấy học đại học ở Bắc Kinh, các ngày lễ và ngày nghỉ thông thường sẽ cùng Cố Hàm Giang về lại nhà họ Cổ.Lưu Đại Phong bị kết án 1 năm rưỡi vì giở thói côn đồ và tung tin đồn thất thiệt, gia đình họ Lưu cũng không dám quay lại gây rối.Ngay cả nữ chính Kiều Hựu An luôn khiến cô để ý đến cũng không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô.Nếu không phải sau đó cô hỏi lại Cố Hàm Giang, cái cô An An mập mờ kia ở dưới tỉnh gọi là gì, cô cũng nghi ngờ trên đời này thật sự có người này tồn tại hay không.Nhà của giáo sư Tề sống ở tầng bốn, chẳng mấy chốc Tạ Miêu đã xuống khỏi cầu thang, ra khỏi hành lang.Nghe tiếng bước chân, Cố Hàm Giang đang lúc xem tài liệu thì ngẩng đầu, “Dạy xong rồi hả em?”“Dạ.”Tạ Miêu tắt đèn pin, liếc nhìn tài liệu trên tay Cố Hàm Giang, “Hôm nay phòng thí nghiệm bận lắm hả anh?”Kể từ khi lên năm hai đại học, Cố Hàm Giang đã bắt đầu đi làm ở phòng thí nghiệm của giáo sư, có khi cuối tuần cũng không có thời gian về nhà.Nhưng dù bận thế nào, nếu Tạ Miêu đi dạy thêm buổi tối cho Tề San, anh trước sau vẫn sẽ mặc kệ nắng mưa tìm cách để đến rước cô.Nghe Tạ Miêu hỏi vậy, Cố Hàm Giang đóng tập tài liệu lại, “Cũng không đến nỗi.Chỉ còn lại một ít số liệu cần chỉnh sửa, làm ở đâu cũng được.”.