nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc…

Chương 8: Cô Nằm Mơ Đi

Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoKhông có giấy chứng nhận thì không thể lên trấn đổi phiếu lương thực chung của cả nước, cũng không ở nhà khách được, còn mang theo ba đứa nhỏ, cô muốn chết đói trên đường đúng không?Ngu Mỹ Cầm không tin.Khương Vãn cầm điện thoại thản nhiên nói, “Ôi, là mẹ chồng của tôi đấy à, may mà có ngài nhắc nhở một câu, vậy phiền ba chồng gọi điện thoại cho bí thư thôn nhé, để bọn họ cấp giấy giới thiệu cho tôi.”Ngu Mỹ Cầm: “Cô nằm mơ đi.”Nguyên chủ cũng không phải mẹ ruột của đứa nhỏ, cô có thể dùng tình thân chặn miệng Điền Tang Chi, cũng là biết cửa ải của ông nội Cố Vệ Quốc sẽ khó qua.Khương Vãn nói: “Mẹ chồng à, ngài có thể suy nghĩ rõ ràng không, dù tôi không ra được ra khỏi thôn, thì tôi có thể gọi điện thoại cơ mà, nếu ông nội không nuôi cháu, vậy tôi gọi điện thoại cho ông ngoại của đám trẻ, để bọn họ đến đón đứa nhỏ là được rồi.”Cô cũng không xác định bên phía đám người ông ngoại có thể chăm sóc đứa nhỏ hay không, ít nhất năm đó Cố Bắc Xuyên đến chết, anh chưa từng liên lạc với cha ruột, cũng không liên lạc với ông ngoại.Không biết rốt cuộc đại gia đình này đã xảy ra gút mắc gì đây.Ngu Mỹ Cầm:! Người thân của bà vợ cũ kia chính là tử huyệt chỗ ông chồng mình.Cố Vệ Quốc vội vàng xua tay vợ, ý bảo bà ta không nên xen vào, anh nói: “Đồng chí Tiểu Khương, cô không cần gấp gáp, cô đã nghĩ kỹ rồi đúng không, nếu trên đường đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”Đứa nhỏ ở lại cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Vãn nhất định phải mang bọn nhỏ đi theo, “Ba, ngài không cần nguyền rủa cháu ruột của mình đâu, anh cả anh hai đang ở trên trời nhìn ba đấy.”Nhắc tới hai đứa con trai đã chết, trong lòng Cố Vệ Quốc có chút áy náy, đèn chùm trên đỉnh đầu bỗng tách tách, trên mặt đất phản chiếu ra bóng dáng loang lổ, ông ta mạnh mẽ quay đầu lại, ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi xào xạc.Sống lưng ông ta rét run, mồ hôi lạnh chảy xuống, cười lạnh nói: “Được, tôi sẽ cho cô dẫn theo ba đứa nhỏ, xem cô có thể thuận lợi đến quân khu hay không, xem thằng Ba có thể đưa tiền trợ cấp cho cô hay không.”Người phụ nữ tham lam ngu xuẩn như thế, đây là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc, Cố Vệ Quốc tức giận cúp điện thoại, suy nghĩ một chút vẫn gọi lại một lần nữa..

nhóm dịch: bánh baoKhông có giấy chứng nhận thì không thể lên trấn đổi phiếu lương thực chung của cả nước, cũng không ở nhà khách được, còn mang theo ba đứa nhỏ, cô muốn chết đói trên đường đúng không?Ngu Mỹ Cầm không tin.

Khương Vãn cầm điện thoại thản nhiên nói, “Ôi, là mẹ chồng của tôi đấy à, may mà có ngài nhắc nhở một câu, vậy phiền ba chồng gọi điện thoại cho bí thư thôn nhé, để bọn họ cấp giấy giới thiệu cho tôi.

”Ngu Mỹ Cầm: “Cô nằm mơ đi.

”Nguyên chủ cũng không phải mẹ ruột của đứa nhỏ, cô có thể dùng tình thân chặn miệng Điền Tang Chi, cũng là biết cửa ải của ông nội Cố Vệ Quốc sẽ khó qua.

Khương Vãn nói: “Mẹ chồng à, ngài có thể suy nghĩ rõ ràng không, dù tôi không ra được ra khỏi thôn, thì tôi có thể gọi điện thoại cơ mà, nếu ông nội không nuôi cháu, vậy tôi gọi điện thoại cho ông ngoại của đám trẻ, để bọn họ đến đón đứa nhỏ là được rồi.

”Cô cũng không xác định bên phía đám người ông ngoại có thể chăm sóc đứa nhỏ hay không, ít nhất năm đó Cố Bắc Xuyên đến chết, anh chưa từng liên lạc với cha ruột, cũng không liên lạc với ông ngoại.

Không biết rốt cuộc đại gia đình này đã xảy ra gút mắc gì đây.

Ngu Mỹ Cầm:! Người thân của bà vợ cũ kia chính là tử huyệt chỗ ông chồng mình.

Cố Vệ Quốc vội vàng xua tay vợ, ý bảo bà ta không nên xen vào, anh nói: “Đồng chí Tiểu Khương, cô không cần gấp gáp, cô đã nghĩ kỹ rồi đúng không, nếu trên đường đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.

”Đứa nhỏ ở lại cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Vãn nhất định phải mang bọn nhỏ đi theo, “Ba, ngài không cần nguyền rủa cháu ruột của mình đâu, anh cả anh hai đang ở trên trời nhìn ba đấy.

”Nhắc tới hai đứa con trai đã chết, trong lòng Cố Vệ Quốc có chút áy náy, đèn chùm trên đỉnh đầu bỗng tách tách, trên mặt đất phản chiếu ra bóng dáng loang lổ, ông ta mạnh mẽ quay đầu lại, ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi xào xạc.

Sống lưng ông ta rét run, mồ hôi lạnh chảy xuống, cười lạnh nói: “Được, tôi sẽ cho cô dẫn theo ba đứa nhỏ, xem cô có thể thuận lợi đến quân khu hay không, xem thằng Ba có thể đưa tiền trợ cấp cho cô hay không.

”Người phụ nữ tham lam ngu xuẩn như thế, đây là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc, Cố Vệ Quốc tức giận cúp điện thoại, suy nghĩ một chút vẫn gọi lại một lần nữa.

.

Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoKhông có giấy chứng nhận thì không thể lên trấn đổi phiếu lương thực chung của cả nước, cũng không ở nhà khách được, còn mang theo ba đứa nhỏ, cô muốn chết đói trên đường đúng không?Ngu Mỹ Cầm không tin.Khương Vãn cầm điện thoại thản nhiên nói, “Ôi, là mẹ chồng của tôi đấy à, may mà có ngài nhắc nhở một câu, vậy phiền ba chồng gọi điện thoại cho bí thư thôn nhé, để bọn họ cấp giấy giới thiệu cho tôi.”Ngu Mỹ Cầm: “Cô nằm mơ đi.”Nguyên chủ cũng không phải mẹ ruột của đứa nhỏ, cô có thể dùng tình thân chặn miệng Điền Tang Chi, cũng là biết cửa ải của ông nội Cố Vệ Quốc sẽ khó qua.Khương Vãn nói: “Mẹ chồng à, ngài có thể suy nghĩ rõ ràng không, dù tôi không ra được ra khỏi thôn, thì tôi có thể gọi điện thoại cơ mà, nếu ông nội không nuôi cháu, vậy tôi gọi điện thoại cho ông ngoại của đám trẻ, để bọn họ đến đón đứa nhỏ là được rồi.”Cô cũng không xác định bên phía đám người ông ngoại có thể chăm sóc đứa nhỏ hay không, ít nhất năm đó Cố Bắc Xuyên đến chết, anh chưa từng liên lạc với cha ruột, cũng không liên lạc với ông ngoại.Không biết rốt cuộc đại gia đình này đã xảy ra gút mắc gì đây.Ngu Mỹ Cầm:! Người thân của bà vợ cũ kia chính là tử huyệt chỗ ông chồng mình.Cố Vệ Quốc vội vàng xua tay vợ, ý bảo bà ta không nên xen vào, anh nói: “Đồng chí Tiểu Khương, cô không cần gấp gáp, cô đã nghĩ kỹ rồi đúng không, nếu trên đường đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”Đứa nhỏ ở lại cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Vãn nhất định phải mang bọn nhỏ đi theo, “Ba, ngài không cần nguyền rủa cháu ruột của mình đâu, anh cả anh hai đang ở trên trời nhìn ba đấy.”Nhắc tới hai đứa con trai đã chết, trong lòng Cố Vệ Quốc có chút áy náy, đèn chùm trên đỉnh đầu bỗng tách tách, trên mặt đất phản chiếu ra bóng dáng loang lổ, ông ta mạnh mẽ quay đầu lại, ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi xào xạc.Sống lưng ông ta rét run, mồ hôi lạnh chảy xuống, cười lạnh nói: “Được, tôi sẽ cho cô dẫn theo ba đứa nhỏ, xem cô có thể thuận lợi đến quân khu hay không, xem thằng Ba có thể đưa tiền trợ cấp cho cô hay không.”Người phụ nữ tham lam ngu xuẩn như thế, đây là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc, Cố Vệ Quốc tức giận cúp điện thoại, suy nghĩ một chút vẫn gọi lại một lần nữa..

Chương 8: Cô Nằm Mơ Đi