nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc…
Chương 26: Ít Đụng Vào Thôi
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh bao“Thiết Trụ Nhi và Thuyên Trụ Nhi vừa vặn thiếu một bộ áo ngủ, cái áo may ô này cho tôi nữa.”Khương Vãn, “Mặt mũi thím lớn nhỉ, mấy thứ này đều là Cố Bắc Xuyên gửi về mua, không dùng một xu tiền của nhà thím, ít đụng vào đồ của tôi đi.”Muốn mua mấy thứ này chỉ có tiền còn không được, còn phải có phiếu, Điền Tang Chi bình thường làm sao nỡ mua những thứ này cơ chứ, thím ta cũng không có phiếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà tức đến gần chết.Ba đứa nhỏ một người chọn một cái khăn mặt, Khương Vãn thử một lần, đôi giày cao su của Cố Tiểu Ngư lớn hơn một chút, cô lót đệm giày vào bên trong, Cố Tiểu Ngư đeo vào cũng không nỡ đặt giày xuống đất.“Giày mới thật đẹp.”Khương Vãn chính mình cũng lấy nước ấm, thả đứa nhỏ ra, đóng cửa tắm rửa.Buổi tối lúc ăn cơm cả nhà cũng không nói gì, cô nhìn bàn ăn, căn bản là không chuẩn bị bát đũa của cô và đứa nhỏ, cháo khoai lang trong nồi chỉ còn lại một chén nhỏ.Cô quay đầu lại, mang theo ba đứa nhỏ đến nhà thím Hòe Hoa, cho một đồng bốn người ăn một miếng mì trứng gà thơm ngon.Cố Vi Dân thấy Khương Vãn ngay cả cơm chiều cũng không ăn ở nhà, biết cô hạ quyết tâm muốn đi, thở dài dặn dò Điền Tang Chi.“Quên đi, ngày mai mấy mẹ con bọn họ ra cửa bà cũng đừng ngăn cản, dù sao qua một thời gian chờ cô ta ly hôn xong, đứa nhỏ sẽ đưa về chỗ anh hai, đến lúc đấy chúng ta lại đón về.”“Vậy không được, Tiểu Đao Tiểu Ngư không thể mang đi, lương hưu của cha hai đứa nhỏ không thể để cô ta cướp hết.”Điền Tang Chi ném bát đũa, “Đều là gọi tiền làm náo loạn, cô ta cho rằng tôi muốn làm ác nhân sao? Dù sao đứa nhỏ sớm muộn gì cũng cần chúng ta chăm sóc, nhà anh hai ông lại không thiếu tiền, dựa vào đâu mà chăm sóc cháu trai cho anh ấy còn không lấy được lương hưu, không có đạo lý này!”***Khương Vãn đưa ba đứa nhỏ đến phòng của mình, dù sao giường gỗ trong phòng cô rất lớn, bốn người ngủ ngang đủ rồi..
nhóm dịch: bánh bao“Thiết Trụ Nhi và Thuyên Trụ Nhi vừa vặn thiếu một bộ áo ngủ, cái áo may ô này cho tôi nữa.
”Khương Vãn, “Mặt mũi thím lớn nhỉ, mấy thứ này đều là Cố Bắc Xuyên gửi về mua, không dùng một xu tiền của nhà thím, ít đụng vào đồ của tôi đi.
”Muốn mua mấy thứ này chỉ có tiền còn không được, còn phải có phiếu, Điền Tang Chi bình thường làm sao nỡ mua những thứ này cơ chứ, thím ta cũng không có phiếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà tức đến gần chết.
Ba đứa nhỏ một người chọn một cái khăn mặt, Khương Vãn thử một lần, đôi giày cao su của Cố Tiểu Ngư lớn hơn một chút, cô lót đệm giày vào bên trong, Cố Tiểu Ngư đeo vào cũng không nỡ đặt giày xuống đất.
“Giày mới thật đẹp.
”Khương Vãn chính mình cũng lấy nước ấm, thả đứa nhỏ ra, đóng cửa tắm rửa.
Buổi tối lúc ăn cơm cả nhà cũng không nói gì, cô nhìn bàn ăn, căn bản là không chuẩn bị bát đũa của cô và đứa nhỏ, cháo khoai lang trong nồi chỉ còn lại một chén nhỏ.
Cô quay đầu lại, mang theo ba đứa nhỏ đến nhà thím Hòe Hoa, cho một đồng bốn người ăn một miếng mì trứng gà thơm ngon.
Cố Vi Dân thấy Khương Vãn ngay cả cơm chiều cũng không ăn ở nhà, biết cô hạ quyết tâm muốn đi, thở dài dặn dò Điền Tang Chi.
“Quên đi, ngày mai mấy mẹ con bọn họ ra cửa bà cũng đừng ngăn cản, dù sao qua một thời gian chờ cô ta ly hôn xong, đứa nhỏ sẽ đưa về chỗ anh hai, đến lúc đấy chúng ta lại đón về.
”“Vậy không được, Tiểu Đao Tiểu Ngư không thể mang đi, lương hưu của cha hai đứa nhỏ không thể để cô ta cướp hết.
”Điền Tang Chi ném bát đũa, “Đều là gọi tiền làm náo loạn, cô ta cho rằng tôi muốn làm ác nhân sao? Dù sao đứa nhỏ sớm muộn gì cũng cần chúng ta chăm sóc, nhà anh hai ông lại không thiếu tiền, dựa vào đâu mà chăm sóc cháu trai cho anh ấy còn không lấy được lương hưu, không có đạo lý này!”***Khương Vãn đưa ba đứa nhỏ đến phòng của mình, dù sao giường gỗ trong phòng cô rất lớn, bốn người ngủ ngang đủ rồi.
.
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh bao“Thiết Trụ Nhi và Thuyên Trụ Nhi vừa vặn thiếu một bộ áo ngủ, cái áo may ô này cho tôi nữa.”Khương Vãn, “Mặt mũi thím lớn nhỉ, mấy thứ này đều là Cố Bắc Xuyên gửi về mua, không dùng một xu tiền của nhà thím, ít đụng vào đồ của tôi đi.”Muốn mua mấy thứ này chỉ có tiền còn không được, còn phải có phiếu, Điền Tang Chi bình thường làm sao nỡ mua những thứ này cơ chứ, thím ta cũng không có phiếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà tức đến gần chết.Ba đứa nhỏ một người chọn một cái khăn mặt, Khương Vãn thử một lần, đôi giày cao su của Cố Tiểu Ngư lớn hơn một chút, cô lót đệm giày vào bên trong, Cố Tiểu Ngư đeo vào cũng không nỡ đặt giày xuống đất.“Giày mới thật đẹp.”Khương Vãn chính mình cũng lấy nước ấm, thả đứa nhỏ ra, đóng cửa tắm rửa.Buổi tối lúc ăn cơm cả nhà cũng không nói gì, cô nhìn bàn ăn, căn bản là không chuẩn bị bát đũa của cô và đứa nhỏ, cháo khoai lang trong nồi chỉ còn lại một chén nhỏ.Cô quay đầu lại, mang theo ba đứa nhỏ đến nhà thím Hòe Hoa, cho một đồng bốn người ăn một miếng mì trứng gà thơm ngon.Cố Vi Dân thấy Khương Vãn ngay cả cơm chiều cũng không ăn ở nhà, biết cô hạ quyết tâm muốn đi, thở dài dặn dò Điền Tang Chi.“Quên đi, ngày mai mấy mẹ con bọn họ ra cửa bà cũng đừng ngăn cản, dù sao qua một thời gian chờ cô ta ly hôn xong, đứa nhỏ sẽ đưa về chỗ anh hai, đến lúc đấy chúng ta lại đón về.”“Vậy không được, Tiểu Đao Tiểu Ngư không thể mang đi, lương hưu của cha hai đứa nhỏ không thể để cô ta cướp hết.”Điền Tang Chi ném bát đũa, “Đều là gọi tiền làm náo loạn, cô ta cho rằng tôi muốn làm ác nhân sao? Dù sao đứa nhỏ sớm muộn gì cũng cần chúng ta chăm sóc, nhà anh hai ông lại không thiếu tiền, dựa vào đâu mà chăm sóc cháu trai cho anh ấy còn không lấy được lương hưu, không có đạo lý này!”***Khương Vãn đưa ba đứa nhỏ đến phòng của mình, dù sao giường gỗ trong phòng cô rất lớn, bốn người ngủ ngang đủ rồi..