nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc…

Chương 27: Ăn Một Cái Thôi

Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoQuần áo giày dép, đồ dùng hàng ngày tất cả đều được sửa sang lại trong túi vải nhỏ lớn, túi này vốn có hiệu quả chống mưa, Khương Vãn vẫn chòng thêm một lớp vải dầu ở bên ngoài.Bàn chải đánh răng nhỏ, khăn mặt bình sứ nhỏ đều bỏ vào túi vải nhỏ của bọn họ, do bản thân tự đeo, dùng cũng thuận tiện, một cân kẹo sữa thỏ trắng lớn kia, cô cho đứa nhỏ mỗi đứa cầm một cái túi.“Trước khi đi ngủ không thể ăn, sẽ bị sâu răng đấy.”“Nhưng mà Tiểu Hắc Ngư thật sự rất muốn ăn một cái.” Cố Tiểu Ngư l**m môi, “Thím, cháu biết, người trong thành luôn chú ý vệ sinh sạch sẽ, cháu ăn xong sẽ ngoan ngoãn đánh răng.”Khương Vãn bị chọc cười, bọn họ chắc chắn đã lâu không ăn kẹo, đứa nhỏ thèm ăn mà không cho bọn họ ăn phỏng chừng cũng không ngủ được, “Được rồi, chỉ ăn một viên thôi đấy.”Mọi thứ đều đã thu thập xong, Khương Vãn Tắt tắt đèn dầu, “Ngủ đi, sáng mai sẽ lên xe.”Hơn năm giờ Khương Vãn đã tỉnh lại, cô nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, hiện tại là năm 1965, qua một năm nữa chính là thời đại hỗn loạn kia, sau khi hỗn loạn chấm dứt phát triển xã hội thật nhanh, mới ngắn ngủi mấy chục năm, trên đường liền chạy đầy xe hơi, ban đêm đèn đuốc rực rỡ, bọn họ làm sao sản xuất được nhiều điện như vậy chứ, còn xây dựng tòa nhà cao mấy chục tầng.Khương Vãn mở mắt ra, mùa hè sáng sớm, không thắp đèn dầu cũng có thể nhìn thấy, Cố Tiểu Ngư mơ mơ màng màng nói: “Muốn muốn, cháu sắp nhịn không được rồi.”Khương Vãn giật mình một cái, không kịp nghĩ chi tiết trong mộng, xách Cố Tiểu Ngư đến góc tường ngoài cửa kéo quần áo xuống, chờ đứa nhỏ xùy xùy xong, cô cũng sắp không nhớ rõ giấc mộng lúc trước.Giống như nguyên chủ chính là từ thế giới mấy chục năm sau xuyên qua, ai, nếu không phải Cố Tiểu Ngư cắt đứt mạch cảm xúc, cô còn có thể nhớ rõ hơn.Đánh răng rửa mặt, Khương Vãn thử nước trong bình ấm, vẫn còn nóng.“Lấy cái bình nhỏ trong túi của mấy đứa ra đây.” Loại xi lanh men này đều dùng nhiều, đánh răng, uống hết nước rồi mới cất vào trong túi, có thể nói vô cùng thuận tiện..

nhóm dịch: bánh baoQuần áo giày dép, đồ dùng hàng ngày tất cả đều được sửa sang lại trong túi vải nhỏ lớn, túi này vốn có hiệu quả chống mưa, Khương Vãn vẫn chòng thêm một lớp vải dầu ở bên ngoài.

Bàn chải đánh răng nhỏ, khăn mặt bình sứ nhỏ đều bỏ vào túi vải nhỏ của bọn họ, do bản thân tự đeo, dùng cũng thuận tiện, một cân kẹo sữa thỏ trắng lớn kia, cô cho đứa nhỏ mỗi đứa cầm một cái túi.

“Trước khi đi ngủ không thể ăn, sẽ bị sâu răng đấy.

”“Nhưng mà Tiểu Hắc Ngư thật sự rất muốn ăn một cái.

” Cố Tiểu Ngư l**m môi, “Thím, cháu biết, người trong thành luôn chú ý vệ sinh sạch sẽ, cháu ăn xong sẽ ngoan ngoãn đánh răng.

”Khương Vãn bị chọc cười, bọn họ chắc chắn đã lâu không ăn kẹo, đứa nhỏ thèm ăn mà không cho bọn họ ăn phỏng chừng cũng không ngủ được, “Được rồi, chỉ ăn một viên thôi đấy.

”Mọi thứ đều đã thu thập xong, Khương Vãn Tắt tắt đèn dầu, “Ngủ đi, sáng mai sẽ lên xe.

”Hơn năm giờ Khương Vãn đã tỉnh lại, cô nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, hiện tại là năm 1965, qua một năm nữa chính là thời đại hỗn loạn kia, sau khi hỗn loạn chấm dứt phát triển xã hội thật nhanh, mới ngắn ngủi mấy chục năm, trên đường liền chạy đầy xe hơi, ban đêm đèn đuốc rực rỡ, bọn họ làm sao sản xuất được nhiều điện như vậy chứ, còn xây dựng tòa nhà cao mấy chục tầng.

Khương Vãn mở mắt ra, mùa hè sáng sớm, không thắp đèn dầu cũng có thể nhìn thấy, Cố Tiểu Ngư mơ mơ màng màng nói: “Muốn muốn, cháu sắp nhịn không được rồi.

”Khương Vãn giật mình một cái, không kịp nghĩ chi tiết trong mộng, xách Cố Tiểu Ngư đến góc tường ngoài cửa kéo quần áo xuống, chờ đứa nhỏ xùy xùy xong, cô cũng sắp không nhớ rõ giấc mộng lúc trước.

Giống như nguyên chủ chính là từ thế giới mấy chục năm sau xuyên qua, ai, nếu không phải Cố Tiểu Ngư cắt đứt mạch cảm xúc, cô còn có thể nhớ rõ hơn.

Đánh răng rửa mặt, Khương Vãn thử nước trong bình ấm, vẫn còn nóng.

“Lấy cái bình nhỏ trong túi của mấy đứa ra đây.

” Loại xi lanh men này đều dùng nhiều, đánh răng, uống hết nước rồi mới cất vào trong túi, có thể nói vô cùng thuận tiện.

.

Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoQuần áo giày dép, đồ dùng hàng ngày tất cả đều được sửa sang lại trong túi vải nhỏ lớn, túi này vốn có hiệu quả chống mưa, Khương Vãn vẫn chòng thêm một lớp vải dầu ở bên ngoài.Bàn chải đánh răng nhỏ, khăn mặt bình sứ nhỏ đều bỏ vào túi vải nhỏ của bọn họ, do bản thân tự đeo, dùng cũng thuận tiện, một cân kẹo sữa thỏ trắng lớn kia, cô cho đứa nhỏ mỗi đứa cầm một cái túi.“Trước khi đi ngủ không thể ăn, sẽ bị sâu răng đấy.”“Nhưng mà Tiểu Hắc Ngư thật sự rất muốn ăn một cái.” Cố Tiểu Ngư l**m môi, “Thím, cháu biết, người trong thành luôn chú ý vệ sinh sạch sẽ, cháu ăn xong sẽ ngoan ngoãn đánh răng.”Khương Vãn bị chọc cười, bọn họ chắc chắn đã lâu không ăn kẹo, đứa nhỏ thèm ăn mà không cho bọn họ ăn phỏng chừng cũng không ngủ được, “Được rồi, chỉ ăn một viên thôi đấy.”Mọi thứ đều đã thu thập xong, Khương Vãn Tắt tắt đèn dầu, “Ngủ đi, sáng mai sẽ lên xe.”Hơn năm giờ Khương Vãn đã tỉnh lại, cô nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, hiện tại là năm 1965, qua một năm nữa chính là thời đại hỗn loạn kia, sau khi hỗn loạn chấm dứt phát triển xã hội thật nhanh, mới ngắn ngủi mấy chục năm, trên đường liền chạy đầy xe hơi, ban đêm đèn đuốc rực rỡ, bọn họ làm sao sản xuất được nhiều điện như vậy chứ, còn xây dựng tòa nhà cao mấy chục tầng.Khương Vãn mở mắt ra, mùa hè sáng sớm, không thắp đèn dầu cũng có thể nhìn thấy, Cố Tiểu Ngư mơ mơ màng màng nói: “Muốn muốn, cháu sắp nhịn không được rồi.”Khương Vãn giật mình một cái, không kịp nghĩ chi tiết trong mộng, xách Cố Tiểu Ngư đến góc tường ngoài cửa kéo quần áo xuống, chờ đứa nhỏ xùy xùy xong, cô cũng sắp không nhớ rõ giấc mộng lúc trước.Giống như nguyên chủ chính là từ thế giới mấy chục năm sau xuyên qua, ai, nếu không phải Cố Tiểu Ngư cắt đứt mạch cảm xúc, cô còn có thể nhớ rõ hơn.Đánh răng rửa mặt, Khương Vãn thử nước trong bình ấm, vẫn còn nóng.“Lấy cái bình nhỏ trong túi của mấy đứa ra đây.” Loại xi lanh men này đều dùng nhiều, đánh răng, uống hết nước rồi mới cất vào trong túi, có thể nói vô cùng thuận tiện..

Chương 27: Ăn Một Cái Thôi