Editor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy…

Chương 29: 29: Bất Lực

Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Lạc Thiển trong lòng anh đau lòng gọi: “Quý Sanh anh thả tôi ra! Quý Sanh!”Đợi Đồng Mộc Ca phản ứng lại, cô ta không đánh Quý Sanh, cô ta bắt đầu tự làm hại mình, đánh đập tính mạng của bản thân.Quý Sanh lập tức thả Lạc Thiển ra, qua đó ôm chặt Đồng Mộc Ca không để cô ta làm loạn, “Đồng Mộc Ca! Dừng tay!”“Anh để cô ta cút đi! Anh để cô ta cút đi! Để cô ta cút đi!” Đồng Mộc Ca phát điên đâm bản thân, Quý Sanh lực lớn hơn cô ta, giữ chặt hai tay cô ta, cô ta ra sức đâm đầu vào người Quý Sanh.Quý Sanh không có cách nào, nói Lạc Thiển: “Cô đi đi”.Lạc Thiển mở miệng, cả mặt nước mắt, nhìn anh, sau đó không nói cái gì quay người rời đi, bên tai đều là tiếng gào thét đau khổ của Đồng Mộc Ca.Sau đó, Lạc Thiển chỉ cần đến tìm Quý Sanh, anh đều không ở đó, dường như cô ý tránh xa bản thân vậy, cuối cùng không gặp được bóng anh.Hôm nay cô sinh nhật, nếu như hôm gọi Quý Sanh đến anh nhất định sẽ đến, cô nhắn tin cho anh: Hôm nay tôi sinh nhật, chúng ta ăn cơm ở chổ cũ.Nếu như họ ăn xong Quý Sanh cũng không xuất hiện.Phương Tử Chu họ an ủi cô nói Quý Sanh khẳng định có việc vì vậy chưa đến.Lạc Thiển mín môi không nói gì, nguyên nhân mọi người trong lòng đều biết rõ, chỉ là sợ nói ra sẽ làm tổn thương cô.Sau đó Phương Tử Chu họ đều rời khỏi, Lạc Thiển kiên trì bản thân đợi một chút, nhưng nhà hàng đóng cửa rồi, Lạc Thiển vẫn không đợi được Quý Sanh.Lạc Thiển từ nhà hàng đi ra, gió đêm thổi khiến cô tỉnh táo rất nhiều, trong lòng trống rỗng, thất vọng lớn nhất bao trùm lấy cô.Lẽ nào họ đến đây là kết thúc sao?“Lạc Thiển!”Lạc Thiển ngẩng đầu nhìn qua, thiếu niên đối diện bên đường là người mà cô luôn nhớ về, anh vẫy tay Lạc Thiển: “Qua đây”.Không đợi anh nói, Lạc Thiển đã chạy trước qua đó.“Xin lỗi, đến muộn”.Quý Sanh mở miệng.Lạc Thiển nhìn anh, trong chốc lát nước mắt như mưa, vì sao mỗi lần đều để bản thân trở thành như vậy? Vì sao mỗi lần đều bị thương?Quý Sanh nhìn thấy cô khóc, ngay lập tức, anh sợ hãi kéo tay áo lau nước mắt cho cô hỏi cô chuyện gì đã xảy ra?.

Editor: Cafe26Lạc Thiển trong lòng anh đau lòng gọi: “Quý Sanh anh thả tôi ra! Quý Sanh!”Đợi Đồng Mộc Ca phản ứng lại, cô ta không đánh Quý Sanh, cô ta bắt đầu tự làm hại mình, đánh đập tính mạng của bản thân.

Quý Sanh lập tức thả Lạc Thiển ra, qua đó ôm chặt Đồng Mộc Ca không để cô ta làm loạn, “Đồng Mộc Ca! Dừng tay!”“Anh để cô ta cút đi! Anh để cô ta cút đi! Để cô ta cút đi!” Đồng Mộc Ca phát điên đâm bản thân, Quý Sanh lực lớn hơn cô ta, giữ chặt hai tay cô ta, cô ta ra sức đâm đầu vào người Quý Sanh.

Quý Sanh không có cách nào, nói Lạc Thiển: “Cô đi đi”.

Lạc Thiển mở miệng, cả mặt nước mắt, nhìn anh, sau đó không nói cái gì quay người rời đi, bên tai đều là tiếng gào thét đau khổ của Đồng Mộc Ca.

Sau đó, Lạc Thiển chỉ cần đến tìm Quý Sanh, anh đều không ở đó, dường như cô ý tránh xa bản thân vậy, cuối cùng không gặp được bóng anh.

Hôm nay cô sinh nhật, nếu như hôm gọi Quý Sanh đến anh nhất định sẽ đến, cô nhắn tin cho anh: Hôm nay tôi sinh nhật, chúng ta ăn cơm ở chổ cũ.

Nếu như họ ăn xong Quý Sanh cũng không xuất hiện.

Phương Tử Chu họ an ủi cô nói Quý Sanh khẳng định có việc vì vậy chưa đến.

Lạc Thiển mín môi không nói gì, nguyên nhân mọi người trong lòng đều biết rõ, chỉ là sợ nói ra sẽ làm tổn thương cô.

Sau đó Phương Tử Chu họ đều rời khỏi, Lạc Thiển kiên trì bản thân đợi một chút, nhưng nhà hàng đóng cửa rồi, Lạc Thiển vẫn không đợi được Quý Sanh.

Lạc Thiển từ nhà hàng đi ra, gió đêm thổi khiến cô tỉnh táo rất nhiều, trong lòng trống rỗng, thất vọng lớn nhất bao trùm lấy cô.

Lẽ nào họ đến đây là kết thúc sao?“Lạc Thiển!”Lạc Thiển ngẩng đầu nhìn qua, thiếu niên đối diện bên đường là người mà cô luôn nhớ về, anh vẫy tay Lạc Thiển: “Qua đây”.

Không đợi anh nói, Lạc Thiển đã chạy trước qua đó.

“Xin lỗi, đến muộn”.

Quý Sanh mở miệng.

Lạc Thiển nhìn anh, trong chốc lát nước mắt như mưa, vì sao mỗi lần đều để bản thân trở thành như vậy? Vì sao mỗi lần đều bị thương?Quý Sanh nhìn thấy cô khóc, ngay lập tức, anh sợ hãi kéo tay áo lau nước mắt cho cô hỏi cô chuyện gì đã xảy ra?.

Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Lạc Thiển trong lòng anh đau lòng gọi: “Quý Sanh anh thả tôi ra! Quý Sanh!”Đợi Đồng Mộc Ca phản ứng lại, cô ta không đánh Quý Sanh, cô ta bắt đầu tự làm hại mình, đánh đập tính mạng của bản thân.Quý Sanh lập tức thả Lạc Thiển ra, qua đó ôm chặt Đồng Mộc Ca không để cô ta làm loạn, “Đồng Mộc Ca! Dừng tay!”“Anh để cô ta cút đi! Anh để cô ta cút đi! Để cô ta cút đi!” Đồng Mộc Ca phát điên đâm bản thân, Quý Sanh lực lớn hơn cô ta, giữ chặt hai tay cô ta, cô ta ra sức đâm đầu vào người Quý Sanh.Quý Sanh không có cách nào, nói Lạc Thiển: “Cô đi đi”.Lạc Thiển mở miệng, cả mặt nước mắt, nhìn anh, sau đó không nói cái gì quay người rời đi, bên tai đều là tiếng gào thét đau khổ của Đồng Mộc Ca.Sau đó, Lạc Thiển chỉ cần đến tìm Quý Sanh, anh đều không ở đó, dường như cô ý tránh xa bản thân vậy, cuối cùng không gặp được bóng anh.Hôm nay cô sinh nhật, nếu như hôm gọi Quý Sanh đến anh nhất định sẽ đến, cô nhắn tin cho anh: Hôm nay tôi sinh nhật, chúng ta ăn cơm ở chổ cũ.Nếu như họ ăn xong Quý Sanh cũng không xuất hiện.Phương Tử Chu họ an ủi cô nói Quý Sanh khẳng định có việc vì vậy chưa đến.Lạc Thiển mín môi không nói gì, nguyên nhân mọi người trong lòng đều biết rõ, chỉ là sợ nói ra sẽ làm tổn thương cô.Sau đó Phương Tử Chu họ đều rời khỏi, Lạc Thiển kiên trì bản thân đợi một chút, nhưng nhà hàng đóng cửa rồi, Lạc Thiển vẫn không đợi được Quý Sanh.Lạc Thiển từ nhà hàng đi ra, gió đêm thổi khiến cô tỉnh táo rất nhiều, trong lòng trống rỗng, thất vọng lớn nhất bao trùm lấy cô.Lẽ nào họ đến đây là kết thúc sao?“Lạc Thiển!”Lạc Thiển ngẩng đầu nhìn qua, thiếu niên đối diện bên đường là người mà cô luôn nhớ về, anh vẫy tay Lạc Thiển: “Qua đây”.Không đợi anh nói, Lạc Thiển đã chạy trước qua đó.“Xin lỗi, đến muộn”.Quý Sanh mở miệng.Lạc Thiển nhìn anh, trong chốc lát nước mắt như mưa, vì sao mỗi lần đều để bản thân trở thành như vậy? Vì sao mỗi lần đều bị thương?Quý Sanh nhìn thấy cô khóc, ngay lập tức, anh sợ hãi kéo tay áo lau nước mắt cho cô hỏi cô chuyện gì đã xảy ra?.

Chương 29: 29: Bất Lực