Editor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy…

Chương 30: 30: Bất Lực

Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Lạc Thiển bật khóc từng cơn, ngắt đoạn tiếp tục nói: “Anh, anh sao vậy, lại bị thương sao”.Quý Sanh lau nước mắt cho cô, cười nói: “Không sao, không đau”.Sớm đã không còn đau rồi.Lạc Thiển bước đến phía trước ôm anh, nép mình trong vòng tay anh, anh thì thầm: “Sao lại không đau! Mỗi lần đều như vậy, người khác sẽ rất lo lắng!”“Sẽ không”.Ngoài cô ra cũng không có người khác lo lắng rồi, Quý Sanh vỗ vai an ủi cô, cho cô yên lòng.Lạc Thiển oán giận nói nhỏ, điện thoại Quý Sanh reo, anh vội vàng nghe, trong điện thoại là giọng Đồng Mộc Ca khóc và gọi anh cút về, sau đó là âm thanh của một cái gì đó đập.Quý Sanh cúi đầu nhìn thẳng mắt Lạc Thiển nói: “Tôi cần về rồi”.Lạc Thiển kéo áo anh, đau khổ vân xin nói: “Có thể đừng đi được không?”Quý Sanh an ủi gỡ tay cô ra, một mặt khó khăn nói: “Tôi phải đi rồi”.Lạc Thiển nhìn bóng lưng của anh, trái tim ngày càng lạnh, có lẽ bản thân thật sự không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, hoặc có lẽ Quý Sanh sẽ không thích cô, cho dù là thế giới trước, hay là thế giới này.Cô cho rằng Quý Sanh cũng không muốn nhìn mình nữa rồi, vì Đồng Mộc Ca, nhưng Đồng Mộc Ca lại tìm cô.“Hứ, cô không phải thích anh ta sao? Đồng Mộc Ca không có điên cuồng như hôm đó, chỉ có kiểu ngạo và khinh thường hỏi Lạc Thiển.Lạc Thiển cũng thẳng thắn nói: “Đúng, tôi thích anh ấy, vì vậy cô muốn như thế nào?”Đồng Mộc Ca đột nhiên cười, khuôn mặt có chút làm cong lại gần cô nói: “Chỉ cần có tôi ở đây, cả đời này anh ta đừng nghĩ rời khỏi tôi”.Lạc Thiển một chút cũng không sợ, nhìn thẳng vào cô ta nói: “Nếu như tôi cứ đưa anh ấy đi thì sao?”“Hahaha”.Đồng Mộc Ca dường như nghe được chuyện cười, thỏa thích cười cô.Lạc Thiển thờ ơ nhìn cô ta.Vài giây sau, Đồng Mộc Ca kéo cổ áo Lạc Thiển, thu điệu cười, lạnh giọng nói: “Vậy cô chờ xem”.Lạc Thiển chưa phản ứng lại, Đồng Mộc Ca đột nhiên đẩy cô, Lạc Thiển không có bất cứ phòng bị nào cứ vậy ngã ra sau, theo sau là cả người Đồng Mộc Ca.Đồng Mộc Ca nhặt cục đá trong bồn hoa đập lên đầu mình, lập tức máu tươi chảy ra, nhỏ giọt trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cuối cùng cô ta hét lên mà mặt không thay đổi.Lạc Thiển mở to mắt nhìn cô ta, hoàn toàn không nghĩ sẽ như vậy!Một lúc sau, Quý Sanh đến, lúc anh thấy Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca cùng nhau, trong lòng hoảng sợ, chạy qua đó, phát hiện Đồng Mộc Ca bị thương.Lạc Thiển mở miệng giải thích, Quý Sanh đến nhìn cũng không nhìn cô, ôm Đồng Mộc Ca rời đi, chỉ để lại cho cô bóng lưng đoạn tuyệt.Lạc Thiển lòng đã nguội lạnh, cô biết, bây giờ, giữa họ đã hoàn toàn kết thúc rồi!...

Editor: Cafe26Lạc Thiển bật khóc từng cơn, ngắt đoạn tiếp tục nói: “Anh, anh sao vậy, lại bị thương sao”.

Quý Sanh lau nước mắt cho cô, cười nói: “Không sao, không đau”.

Sớm đã không còn đau rồi.

Lạc Thiển bước đến phía trước ôm anh, nép mình trong vòng tay anh, anh thì thầm: “Sao lại không đau! Mỗi lần đều như vậy, người khác sẽ rất lo lắng!”“Sẽ không”.

Ngoài cô ra cũng không có người khác lo lắng rồi, Quý Sanh vỗ vai an ủi cô, cho cô yên lòng.

Lạc Thiển oán giận nói nhỏ, điện thoại Quý Sanh reo, anh vội vàng nghe, trong điện thoại là giọng Đồng Mộc Ca khóc và gọi anh cút về, sau đó là âm thanh của một cái gì đó đập.

Quý Sanh cúi đầu nhìn thẳng mắt Lạc Thiển nói: “Tôi cần về rồi”.

Lạc Thiển kéo áo anh, đau khổ vân xin nói: “Có thể đừng đi được không?”Quý Sanh an ủi gỡ tay cô ra, một mặt khó khăn nói: “Tôi phải đi rồi”.

Lạc Thiển nhìn bóng lưng của anh, trái tim ngày càng lạnh, có lẽ bản thân thật sự không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, hoặc có lẽ Quý Sanh sẽ không thích cô, cho dù là thế giới trước, hay là thế giới này.

Cô cho rằng Quý Sanh cũng không muốn nhìn mình nữa rồi, vì Đồng Mộc Ca, nhưng Đồng Mộc Ca lại tìm cô.

“Hứ, cô không phải thích anh ta sao? Đồng Mộc Ca không có điên cuồng như hôm đó, chỉ có kiểu ngạo và khinh thường hỏi Lạc Thiển.

Lạc Thiển cũng thẳng thắn nói: “Đúng, tôi thích anh ấy, vì vậy cô muốn như thế nào?”Đồng Mộc Ca đột nhiên cười, khuôn mặt có chút làm cong lại gần cô nói: “Chỉ cần có tôi ở đây, cả đời này anh ta đừng nghĩ rời khỏi tôi”.

Lạc Thiển một chút cũng không sợ, nhìn thẳng vào cô ta nói: “Nếu như tôi cứ đưa anh ấy đi thì sao?”“Hahaha”.

Đồng Mộc Ca dường như nghe được chuyện cười, thỏa thích cười cô.

Lạc Thiển thờ ơ nhìn cô ta.

Vài giây sau, Đồng Mộc Ca kéo cổ áo Lạc Thiển, thu điệu cười, lạnh giọng nói: “Vậy cô chờ xem”.

Lạc Thiển chưa phản ứng lại, Đồng Mộc Ca đột nhiên đẩy cô, Lạc Thiển không có bất cứ phòng bị nào cứ vậy ngã ra sau, theo sau là cả người Đồng Mộc Ca.

Đồng Mộc Ca nhặt cục đá trong bồn hoa đập lên đầu mình, lập tức máu tươi chảy ra, nhỏ giọt trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cuối cùng cô ta hét lên mà mặt không thay đổi.

Lạc Thiển mở to mắt nhìn cô ta, hoàn toàn không nghĩ sẽ như vậy!Một lúc sau, Quý Sanh đến, lúc anh thấy Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca cùng nhau, trong lòng hoảng sợ, chạy qua đó, phát hiện Đồng Mộc Ca bị thương.

Lạc Thiển mở miệng giải thích, Quý Sanh đến nhìn cũng không nhìn cô, ôm Đồng Mộc Ca rời đi, chỉ để lại cho cô bóng lưng đoạn tuyệt.

Lạc Thiển lòng đã nguội lạnh, cô biết, bây giờ, giữa họ đã hoàn toàn kết thúc rồi!.

.

.

Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Lạc Thiển bật khóc từng cơn, ngắt đoạn tiếp tục nói: “Anh, anh sao vậy, lại bị thương sao”.Quý Sanh lau nước mắt cho cô, cười nói: “Không sao, không đau”.Sớm đã không còn đau rồi.Lạc Thiển bước đến phía trước ôm anh, nép mình trong vòng tay anh, anh thì thầm: “Sao lại không đau! Mỗi lần đều như vậy, người khác sẽ rất lo lắng!”“Sẽ không”.Ngoài cô ra cũng không có người khác lo lắng rồi, Quý Sanh vỗ vai an ủi cô, cho cô yên lòng.Lạc Thiển oán giận nói nhỏ, điện thoại Quý Sanh reo, anh vội vàng nghe, trong điện thoại là giọng Đồng Mộc Ca khóc và gọi anh cút về, sau đó là âm thanh của một cái gì đó đập.Quý Sanh cúi đầu nhìn thẳng mắt Lạc Thiển nói: “Tôi cần về rồi”.Lạc Thiển kéo áo anh, đau khổ vân xin nói: “Có thể đừng đi được không?”Quý Sanh an ủi gỡ tay cô ra, một mặt khó khăn nói: “Tôi phải đi rồi”.Lạc Thiển nhìn bóng lưng của anh, trái tim ngày càng lạnh, có lẽ bản thân thật sự không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, hoặc có lẽ Quý Sanh sẽ không thích cô, cho dù là thế giới trước, hay là thế giới này.Cô cho rằng Quý Sanh cũng không muốn nhìn mình nữa rồi, vì Đồng Mộc Ca, nhưng Đồng Mộc Ca lại tìm cô.“Hứ, cô không phải thích anh ta sao? Đồng Mộc Ca không có điên cuồng như hôm đó, chỉ có kiểu ngạo và khinh thường hỏi Lạc Thiển.Lạc Thiển cũng thẳng thắn nói: “Đúng, tôi thích anh ấy, vì vậy cô muốn như thế nào?”Đồng Mộc Ca đột nhiên cười, khuôn mặt có chút làm cong lại gần cô nói: “Chỉ cần có tôi ở đây, cả đời này anh ta đừng nghĩ rời khỏi tôi”.Lạc Thiển một chút cũng không sợ, nhìn thẳng vào cô ta nói: “Nếu như tôi cứ đưa anh ấy đi thì sao?”“Hahaha”.Đồng Mộc Ca dường như nghe được chuyện cười, thỏa thích cười cô.Lạc Thiển thờ ơ nhìn cô ta.Vài giây sau, Đồng Mộc Ca kéo cổ áo Lạc Thiển, thu điệu cười, lạnh giọng nói: “Vậy cô chờ xem”.Lạc Thiển chưa phản ứng lại, Đồng Mộc Ca đột nhiên đẩy cô, Lạc Thiển không có bất cứ phòng bị nào cứ vậy ngã ra sau, theo sau là cả người Đồng Mộc Ca.Đồng Mộc Ca nhặt cục đá trong bồn hoa đập lên đầu mình, lập tức máu tươi chảy ra, nhỏ giọt trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cuối cùng cô ta hét lên mà mặt không thay đổi.Lạc Thiển mở to mắt nhìn cô ta, hoàn toàn không nghĩ sẽ như vậy!Một lúc sau, Quý Sanh đến, lúc anh thấy Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca cùng nhau, trong lòng hoảng sợ, chạy qua đó, phát hiện Đồng Mộc Ca bị thương.Lạc Thiển mở miệng giải thích, Quý Sanh đến nhìn cũng không nhìn cô, ôm Đồng Mộc Ca rời đi, chỉ để lại cho cô bóng lưng đoạn tuyệt.Lạc Thiển lòng đã nguội lạnh, cô biết, bây giờ, giữa họ đã hoàn toàn kết thúc rồi!...

Chương 30: 30: Bất Lực