Trong một buổi chiều thu, một cậu bé đang giúp bà của cậu ấy trồng những khóm hoa hồng đỏ. Không ai khác đó là Hàn Minh Đăng- Thiếu gia duy nhất nhà họ Hàn, từ nhỏ cậu đã sống cùng ông bà ngoại vì cha mẹ cậu bận công việc làm ăn ở nước ngoài. - Bà muốn trồng chúng ở đâu? - Tiểu Đăng hôm nay lại muốn giúp bà sao? vì thường ngày cậu chỉ chú tâm vào học hành, dù mới có 14 tuổi nhưng ánh mắt và cách suy nghĩ của cậu khá già dặn nhưng cậu lại rất yêu thương ông bà của mình. - Hôm nay con rảnh mà, phụ giúp bà có được không? Bà Đinh vui vẻ cười đáp: - Tất nhiên là được rồi! Hai bà cháu đang vui vẻ nói chuyện thì chiếc xe đen đi tới gần đó, theo sau là những chiếc xe tải trên xe chở khá nhiều đồ. Cậu vẫn không để ý mà tiếp tục công việc. Bước xuống xe là một cô bé tầm 10 tuổi, cầm trên tay con gấu trắng, trông cô bé thật đáng yêu, đôi mắt long lanh biết cười. Đi bên cạnh là một người phụ nữ cử chỉ ân cần yêu thương không ai khác chính là mẹ của cô bé. Sau khi cho người dọn đồ đạc vào nhà,…
Chương 120: Chương 120
Tình Đầu Của Phó TổngTác giả: Hoa Nguyễn ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong một buổi chiều thu, một cậu bé đang giúp bà của cậu ấy trồng những khóm hoa hồng đỏ. Không ai khác đó là Hàn Minh Đăng- Thiếu gia duy nhất nhà họ Hàn, từ nhỏ cậu đã sống cùng ông bà ngoại vì cha mẹ cậu bận công việc làm ăn ở nước ngoài. - Bà muốn trồng chúng ở đâu? - Tiểu Đăng hôm nay lại muốn giúp bà sao? vì thường ngày cậu chỉ chú tâm vào học hành, dù mới có 14 tuổi nhưng ánh mắt và cách suy nghĩ của cậu khá già dặn nhưng cậu lại rất yêu thương ông bà của mình. - Hôm nay con rảnh mà, phụ giúp bà có được không? Bà Đinh vui vẻ cười đáp: - Tất nhiên là được rồi! Hai bà cháu đang vui vẻ nói chuyện thì chiếc xe đen đi tới gần đó, theo sau là những chiếc xe tải trên xe chở khá nhiều đồ. Cậu vẫn không để ý mà tiếp tục công việc. Bước xuống xe là một cô bé tầm 10 tuổi, cầm trên tay con gấu trắng, trông cô bé thật đáng yêu, đôi mắt long lanh biết cười. Đi bên cạnh là một người phụ nữ cử chỉ ân cần yêu thương không ai khác chính là mẹ của cô bé. Sau khi cho người dọn đồ đạc vào nhà,… Vì chỉ ở một tháng nên cô cũng không mang theo nhiều đồ, sau khi sắp xếp đồ đạc ngăn nắp thì trời cũng xẩm tối, bà Đinh nói đi một lát rồi về nhưng đã mấy tiếng trôi qua chưa thấy bà có mặt ở nhà nên cô có hơi lo lắng.Dù là khách bà Đinh đích thân mời về nhưng cô cũng không thể ở không để người khác hầu hạ mình được, cho dù bà Đinh đã căn dặn người làm trong nhà phải chăm sóc cô thật tốt nhưng cô không quen với những điều đó vì vốn dĩ cô cũng chẳng phải tiểu thư danh giá gì.Cô bước xuống lầu, thấy mấy cô người làm đang lúi húi trong bếp để chuẩn bị bữa tối, mùi thơm của thức ăn xộc nên mũi khiến cô thấy hơi đói bụng.Cô nhanh nhảu đi đến:-“ Mọi người có cần cháu giúp gì không ạ?”-“ Không cần đâu tiểu thư, chúng tôi chuẩn bị xong hết rồi, bà Đinh cũng nói là không được để cô làm bất cứ việc gì cả.”-“ Đừng gọi cháu như thế, cháu không phải tiểu thư gì đâu ạ, cưa gọi cháu là Như Hoa được rồi, vả lại ở nhà cháu cũng hay giúp đỡ Vú Phương nấu nướng, bây giờ ở không ăn sẵn cháu thấy không quen.”-“ Chúng tôi biết tiểu thư có lòng, nhưng bà Đinh đã căn dặn kĩ chúng tôi không thể làm trái lời, chi bằng tiểu thư cứ lên phòng nghỉ ngơi tắm rửa, lát nữa bà Đinh và thiếu gia trở về thì quản gia sẽ báo ạ.”-“ Cháu muốn phụ mọi người!”thế rồi cô cứ thế tự mình lau dọn bàn ăn, mấy cô giúp việc cũng chỉ biết thở dài, việc cô đã muốn làm thì ai cản được cơ chứ.Nhưng tất cả mọi người đều có cái nhìn thiện cảm về cô, tuy được bà Đinh cưng chiều như trứng mỏng nhưng cô không hề kiêu căng hay sai khiến họ làm điều gì cả.Quản gia Trương là người sống lâu năm nhất ở đây cũng vô cùng yêu quý cô, chẳng vì lí do gì cả, tất cả đều xuất phát từ tình cảm chân thành mà cô dành cho mọi người.Cô lau chùi từng tý một, đến nỗi bàn ăn đã sáng bóng có thể soi được luôn.Mọi người cũng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cô rất vui.Đang cười nói thì tiếng xe hơi tiến vào trong gara để xe, cô háo hức vì tưởng rằng bà Đinh trở về.Đang định chạy ra đón bà thì bóng dáng trước mặt khiến nụ cười hớn hở trên môi chợt tắt hẳn.Anh còn ngạc nhiên hơn khi thấy cô ở đây.-“ Có phải em đến tìm anh không?” - Khuôn mặt vô cùng háo hức.-“ Ai nói? tôi đến thăm bà Đinh!!!”-“ Thăm bà thì cũng thăm anh được mà? có phải em nhớ anh không?”-“ Phó chủ tịch Hàn à có phải anh quá đề cao bản thân không? ai thèm nhớ anh chứ???”anh không nói thêm lời nào mà bước gần về phía cô rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ.-“ Còn anh thì rất nhớ em!”cô cứng đơ người vì nhưng câu nói quái lạ của anh gần đây, đầu óc cô trở nên hoang mang tột độ, Cũng may xe của bà Đinh vừa hay tiến vào, cô có cớ né tránh ánh mắt của ai đó đang nhìn cô chằm chằm.Thấy cô lúng túng anh vô cùng đắc ý, vì ít ra anh vẫn còn cảm nhận được cô vẫn còn để ý đến anh.Cô thấy bà Đinh bước xuống xe nên vội chạy ra đón, tránh được anh lúc nào hay lúc đó, vì tim của cô lúc này đang muốn nhảy ra ngoài đến nơi rồi.-“ Như Hoa ra đón ta đấy hả?”-“ Bà đi đâu cả chiều thế? cháu hơi lo lắng ạ!”-“ Con bé này cứ lo xa.Thế nào? đã dọn xong đồ chưa? nếu mệt thì cứ bảo người làm giúp.”-“ Cháu tự làm được mà!”-“ Cháu không khoẻ sao? mặt đỏ hết lên thế này???”cô bất giác sờ lên mặt, ấp úng nói.-“ Dạ không??!!! chắc ngoài này hơi lạnh.Bà à chúng ta vào nhà thôi.”Bà Đinh gật đầu, dù không nói nhưng bà cũng biết tại sao.Thằng cháu của bà còn đang đứng ở kia thì sao bà không biết cho được.Bà Đinh cười thầm trong lòng, bà luôn biết rõ tình cảm ấy vẫn luôn tồn tại chỉ là những hiểu lầm cần được hoá giải và thời gian một tháng bà sẽ cố gắng tác hợp nhất có thể, bỏ lỡ một lần rồi không thể bỏ lỡ thêm được nữa.Anh vẫn đứng đó nhìn hai bà cháu bước vào nhà, hai người lướt qua anh như anh không tồn tại vậy, nhưng cái nháy mắt của bà Đinh khiến anh dần hiểu ra mọi việc, đúng là phải thầm cảm ơn bà rồi, ngay cả bản thân anh cũng chưa nghĩ ra cách nào để gần cô hơn, nhưng nhờ bà mà bây giờ anh có thể có vợ rồi….
Vì chỉ ở một tháng nên cô cũng không mang theo nhiều đồ, sau khi sắp xếp đồ đạc ngăn nắp thì trời cũng xẩm tối, bà Đinh nói đi một lát rồi về nhưng đã mấy tiếng trôi qua chưa thấy bà có mặt ở nhà nên cô có hơi lo lắng.
Dù là khách bà Đinh đích thân mời về nhưng cô cũng không thể ở không để người khác hầu hạ mình được, cho dù bà Đinh đã căn dặn người làm trong nhà phải chăm sóc cô thật tốt nhưng cô không quen với những điều đó vì vốn dĩ cô cũng chẳng phải tiểu thư danh giá gì.
Cô bước xuống lầu, thấy mấy cô người làm đang lúi húi trong bếp để chuẩn bị bữa tối, mùi thơm của thức ăn xộc nên mũi khiến cô thấy hơi đói bụng.
Cô nhanh nhảu đi đến:
-“ Mọi người có cần cháu giúp gì không ạ?”
-“ Không cần đâu tiểu thư, chúng tôi chuẩn bị xong hết rồi, bà Đinh cũng nói là không được để cô làm bất cứ việc gì cả.”
-“ Đừng gọi cháu như thế, cháu không phải tiểu thư gì đâu ạ, cưa gọi cháu là Như Hoa được rồi, vả lại ở nhà cháu cũng hay giúp đỡ Vú Phương nấu nướng, bây giờ ở không ăn sẵn cháu thấy không quen.”
-“ Chúng tôi biết tiểu thư có lòng, nhưng bà Đinh đã căn dặn kĩ chúng tôi không thể làm trái lời, chi bằng tiểu thư cứ lên phòng nghỉ ngơi tắm rửa, lát nữa bà Đinh và thiếu gia trở về thì quản gia sẽ báo ạ.”
-“ Cháu muốn phụ mọi người!”
thế rồi cô cứ thế tự mình lau dọn bàn ăn, mấy cô giúp việc cũng chỉ biết thở dài, việc cô đã muốn làm thì ai cản được cơ chứ.
Nhưng tất cả mọi người đều có cái nhìn thiện cảm về cô, tuy được bà Đinh cưng chiều như trứng mỏng nhưng cô không hề kiêu căng hay sai khiến họ làm điều gì cả.
Quản gia Trương là người sống lâu năm nhất ở đây cũng vô cùng yêu quý cô, chẳng vì lí do gì cả, tất cả đều xuất phát từ tình cảm chân thành mà cô dành cho mọi người.
Cô lau chùi từng tý một, đến nỗi bàn ăn đã sáng bóng có thể soi được luôn.
Mọi người cũng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cô rất vui.
Đang cười nói thì tiếng xe hơi tiến vào trong gara để xe, cô háo hức vì tưởng rằng bà Đinh trở về.
Đang định chạy ra đón bà thì bóng dáng trước mặt khiến nụ cười hớn hở trên môi chợt tắt hẳn.
Anh còn ngạc nhiên hơn khi thấy cô ở đây.
-“ Có phải em đến tìm anh không?” - Khuôn mặt vô cùng háo hức.
-“ Ai nói? tôi đến thăm bà Đinh!!!”
-“ Thăm bà thì cũng thăm anh được mà? có phải em nhớ anh không?”
-“ Phó chủ tịch Hàn à có phải anh quá đề cao bản thân không? ai thèm nhớ anh chứ???”
anh không nói thêm lời nào mà bước gần về phía cô rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
-“ Còn anh thì rất nhớ em!”
cô cứng đơ người vì nhưng câu nói quái lạ của anh gần đây, đầu óc cô trở nên hoang mang tột độ, Cũng may xe của bà Đinh vừa hay tiến vào, cô có cớ né tránh ánh mắt của ai đó đang nhìn cô chằm chằm.
Thấy cô lúng túng anh vô cùng đắc ý, vì ít ra anh vẫn còn cảm nhận được cô vẫn còn để ý đến anh.
Cô thấy bà Đinh bước xuống xe nên vội chạy ra đón, tránh được anh lúc nào hay lúc đó, vì tim của cô lúc này đang muốn nhảy ra ngoài đến nơi rồi.
-“ Như Hoa ra đón ta đấy hả?”
-“ Bà đi đâu cả chiều thế? cháu hơi lo lắng ạ!”
-“ Con bé này cứ lo xa.
Thế nào? đã dọn xong đồ chưa? nếu mệt thì cứ bảo người làm giúp.”
-“ Cháu tự làm được mà!”
-“ Cháu không khoẻ sao? mặt đỏ hết lên thế này???”
cô bất giác sờ lên mặt, ấp úng nói.
-“ Dạ không??!!! chắc ngoài này hơi lạnh.
Bà à chúng ta vào nhà thôi.”
Bà Đinh gật đầu, dù không nói nhưng bà cũng biết tại sao.
Thằng cháu của bà còn đang đứng ở kia thì sao bà không biết cho được.
Bà Đinh cười thầm trong lòng, bà luôn biết rõ tình cảm ấy vẫn luôn tồn tại chỉ là những hiểu lầm cần được hoá giải và thời gian một tháng bà sẽ cố gắng tác hợp nhất có thể, bỏ lỡ một lần rồi không thể bỏ lỡ thêm được nữa.
Anh vẫn đứng đó nhìn hai bà cháu bước vào nhà, hai người lướt qua anh như anh không tồn tại vậy, nhưng cái nháy mắt của bà Đinh khiến anh dần hiểu ra mọi việc, đúng là phải thầm cảm ơn bà rồi, ngay cả bản thân anh cũng chưa nghĩ ra cách nào để gần cô hơn, nhưng nhờ bà mà bây giờ anh có thể có vợ rồi….
Tình Đầu Của Phó TổngTác giả: Hoa Nguyễn ThanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong một buổi chiều thu, một cậu bé đang giúp bà của cậu ấy trồng những khóm hoa hồng đỏ. Không ai khác đó là Hàn Minh Đăng- Thiếu gia duy nhất nhà họ Hàn, từ nhỏ cậu đã sống cùng ông bà ngoại vì cha mẹ cậu bận công việc làm ăn ở nước ngoài. - Bà muốn trồng chúng ở đâu? - Tiểu Đăng hôm nay lại muốn giúp bà sao? vì thường ngày cậu chỉ chú tâm vào học hành, dù mới có 14 tuổi nhưng ánh mắt và cách suy nghĩ của cậu khá già dặn nhưng cậu lại rất yêu thương ông bà của mình. - Hôm nay con rảnh mà, phụ giúp bà có được không? Bà Đinh vui vẻ cười đáp: - Tất nhiên là được rồi! Hai bà cháu đang vui vẻ nói chuyện thì chiếc xe đen đi tới gần đó, theo sau là những chiếc xe tải trên xe chở khá nhiều đồ. Cậu vẫn không để ý mà tiếp tục công việc. Bước xuống xe là một cô bé tầm 10 tuổi, cầm trên tay con gấu trắng, trông cô bé thật đáng yêu, đôi mắt long lanh biết cười. Đi bên cạnh là một người phụ nữ cử chỉ ân cần yêu thương không ai khác chính là mẹ của cô bé. Sau khi cho người dọn đồ đạc vào nhà,… Vì chỉ ở một tháng nên cô cũng không mang theo nhiều đồ, sau khi sắp xếp đồ đạc ngăn nắp thì trời cũng xẩm tối, bà Đinh nói đi một lát rồi về nhưng đã mấy tiếng trôi qua chưa thấy bà có mặt ở nhà nên cô có hơi lo lắng.Dù là khách bà Đinh đích thân mời về nhưng cô cũng không thể ở không để người khác hầu hạ mình được, cho dù bà Đinh đã căn dặn người làm trong nhà phải chăm sóc cô thật tốt nhưng cô không quen với những điều đó vì vốn dĩ cô cũng chẳng phải tiểu thư danh giá gì.Cô bước xuống lầu, thấy mấy cô người làm đang lúi húi trong bếp để chuẩn bị bữa tối, mùi thơm của thức ăn xộc nên mũi khiến cô thấy hơi đói bụng.Cô nhanh nhảu đi đến:-“ Mọi người có cần cháu giúp gì không ạ?”-“ Không cần đâu tiểu thư, chúng tôi chuẩn bị xong hết rồi, bà Đinh cũng nói là không được để cô làm bất cứ việc gì cả.”-“ Đừng gọi cháu như thế, cháu không phải tiểu thư gì đâu ạ, cưa gọi cháu là Như Hoa được rồi, vả lại ở nhà cháu cũng hay giúp đỡ Vú Phương nấu nướng, bây giờ ở không ăn sẵn cháu thấy không quen.”-“ Chúng tôi biết tiểu thư có lòng, nhưng bà Đinh đã căn dặn kĩ chúng tôi không thể làm trái lời, chi bằng tiểu thư cứ lên phòng nghỉ ngơi tắm rửa, lát nữa bà Đinh và thiếu gia trở về thì quản gia sẽ báo ạ.”-“ Cháu muốn phụ mọi người!”thế rồi cô cứ thế tự mình lau dọn bàn ăn, mấy cô giúp việc cũng chỉ biết thở dài, việc cô đã muốn làm thì ai cản được cơ chứ.Nhưng tất cả mọi người đều có cái nhìn thiện cảm về cô, tuy được bà Đinh cưng chiều như trứng mỏng nhưng cô không hề kiêu căng hay sai khiến họ làm điều gì cả.Quản gia Trương là người sống lâu năm nhất ở đây cũng vô cùng yêu quý cô, chẳng vì lí do gì cả, tất cả đều xuất phát từ tình cảm chân thành mà cô dành cho mọi người.Cô lau chùi từng tý một, đến nỗi bàn ăn đã sáng bóng có thể soi được luôn.Mọi người cũng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cô rất vui.Đang cười nói thì tiếng xe hơi tiến vào trong gara để xe, cô háo hức vì tưởng rằng bà Đinh trở về.Đang định chạy ra đón bà thì bóng dáng trước mặt khiến nụ cười hớn hở trên môi chợt tắt hẳn.Anh còn ngạc nhiên hơn khi thấy cô ở đây.-“ Có phải em đến tìm anh không?” - Khuôn mặt vô cùng háo hức.-“ Ai nói? tôi đến thăm bà Đinh!!!”-“ Thăm bà thì cũng thăm anh được mà? có phải em nhớ anh không?”-“ Phó chủ tịch Hàn à có phải anh quá đề cao bản thân không? ai thèm nhớ anh chứ???”anh không nói thêm lời nào mà bước gần về phía cô rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ.-“ Còn anh thì rất nhớ em!”cô cứng đơ người vì nhưng câu nói quái lạ của anh gần đây, đầu óc cô trở nên hoang mang tột độ, Cũng may xe của bà Đinh vừa hay tiến vào, cô có cớ né tránh ánh mắt của ai đó đang nhìn cô chằm chằm.Thấy cô lúng túng anh vô cùng đắc ý, vì ít ra anh vẫn còn cảm nhận được cô vẫn còn để ý đến anh.Cô thấy bà Đinh bước xuống xe nên vội chạy ra đón, tránh được anh lúc nào hay lúc đó, vì tim của cô lúc này đang muốn nhảy ra ngoài đến nơi rồi.-“ Như Hoa ra đón ta đấy hả?”-“ Bà đi đâu cả chiều thế? cháu hơi lo lắng ạ!”-“ Con bé này cứ lo xa.Thế nào? đã dọn xong đồ chưa? nếu mệt thì cứ bảo người làm giúp.”-“ Cháu tự làm được mà!”-“ Cháu không khoẻ sao? mặt đỏ hết lên thế này???”cô bất giác sờ lên mặt, ấp úng nói.-“ Dạ không??!!! chắc ngoài này hơi lạnh.Bà à chúng ta vào nhà thôi.”Bà Đinh gật đầu, dù không nói nhưng bà cũng biết tại sao.Thằng cháu của bà còn đang đứng ở kia thì sao bà không biết cho được.Bà Đinh cười thầm trong lòng, bà luôn biết rõ tình cảm ấy vẫn luôn tồn tại chỉ là những hiểu lầm cần được hoá giải và thời gian một tháng bà sẽ cố gắng tác hợp nhất có thể, bỏ lỡ một lần rồi không thể bỏ lỡ thêm được nữa.Anh vẫn đứng đó nhìn hai bà cháu bước vào nhà, hai người lướt qua anh như anh không tồn tại vậy, nhưng cái nháy mắt của bà Đinh khiến anh dần hiểu ra mọi việc, đúng là phải thầm cảm ơn bà rồi, ngay cả bản thân anh cũng chưa nghĩ ra cách nào để gần cô hơn, nhưng nhờ bà mà bây giờ anh có thể có vợ rồi….