Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây…
Chương 58: Chương 58
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành NghiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhLúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây… Tạ Mẫn Hành cười trầm tháp đồng ý: “Được, tôi nói chuyện đàng hoàng, tìm tôi có việc gì sao?”Anh cười nhẹ nhàng, nở nụ cười mà trước giờ chưa bao giờ thấy trên mặt anh.Vân Thư bĩu môi, vậy mới được chứ: “Tôi và Mẫn Tây quyết định đến nhà Lưu Hạo Trạch đòi lại tảng đá đó.Anh có muốn đi với chúng tôi không?”“Nêu đã tặng đi thì không cần lấy lại nữa.” Tạ Mân Hành hào phóng nói: “Cho dù lây về, nhìn trong lòng càng thêm tắc nghẽn, vứt đi.”Vân Thư không nghe, vậy thì số tiền đó dùng vô ích à, ném cho nhà cậu ta vậy à?“Không được, nhất định phải lấy lại, hời cho bọn họ à, anh không đi thì tôi với Mẫn Tây đi.”“Đề Mẫn Thận ởi cùng hai người.”Cuối cùng Tạ Mẫn Hành lo lãng nói.Mẫn Thận đi, có nguy hiểm còn có thể bảo vệ hai người họ.“Hừ.”Tạ Mẫn Hành lo lắng Vân Thư và Tạ Mẫn Thận xa lạ, sẽ không chủ động nói chuyện, anh suy nghĩ chu toàn, lại gọi điện thoại cho em trai dặn dò: “Mẫn Thận, em với Tiểu Thư với Mẫn Tây đến nhà Lưu Hạo Trạch đi.Hai đứa con gái đi không an toàn.”Dù sao thì cũng còn ngồi trên ghế nhà trường, đến bây giờ Tạ Mẫn Hành vẫn chưa quên mình cưới một cô sinh viên.“Anh trai, bây giờ em đã bị bọn họ kéo lên xe rồi.” Tạ Mẫn Thận ở đầu, dây bên kia khóc không ra nước mắt..Trong tiểu khu cũ nát, bãi rác trước cửa chỉ sợ mùa đông cũng có ruôi nhặng bay vòng, ban ngày Vân Thư mới có thê cần thận nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi Tạ Mẫn Tây: “Chỗ này em cũng nhịn được sao?”Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Không nhịn được.”Vân Thư và Mẫn Tây lên tầng sáu, gõ cửa.Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Vân Thư, nghĩ đến chuyện Vân Thư đùa giỡn bọn họ, dẫn đến cả đêm bọn họ không dám ngủ, cứ ôm con dao gọt hoa quả với dao thái rau cho đến rạng sáng.Còn vì bọn họ báo cảnh sát giả, đêm khuya bị cảnh sát giáo dục tư tưởng một lượt, cảnh sát chân trước đi, chân sau bon họ lại giả mạo báo cảnh sát, dẫn đến bị phạt tiền.Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.Hôm nay, mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Vân Thư đến, muốn nhào tới xé rách miệng cô, cao trọc mặt cô: “Cô còn dám đên, Tiểu Trạch báo cảnh sát đi.”Vân Thư nhún vai nói với mẹ Lưu Hạo Trạch: “Chúng tôi đã tìm thấy em gái.Chúng tôi đến đây là vì chuyện khác.”Nói xong, Vân Thư dùng bả vai nhích đầy cửa, từ động tác với sức lực cho thây, là có luyện qua, có tài.Tạ Mẫn Thận thấy vậy lập tức tò mò đối với Vân Thư.Rốt cuộc là cô gái như thế nào?“Chuyện gì? Nhà tôi với nhà cô có chuyện gì?” Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn Vân.Thư, lùi về phía sau hỏi.Bỗng nhiên Tạ Mẫn Tây xuất hiện ở một bên: “Dì Ol, con đến là muốn lấy lại đồ của con.”Lưu Hạo Trạch nghe được âm thanh của Tạ Mẫn Tây, lập tức chạy ra: “Tây Tây.”Tạ Mẫn Tây nhìn về phía Vân Thư, lúc cô ây đôi mặt với Lưu Hạo Trạch, đột nhiên lại không thích.Vân Thư gật đầu an ủi cô ấy.
Tạ Mẫn Hành cười trầm tháp đồng ý: “Được, tôi nói chuyện đàng hoàng, tìm tôi có việc gì sao?”
Anh cười nhẹ nhàng, nở nụ cười mà trước giờ chưa bao giờ thấy trên mặt anh.
Vân Thư bĩu môi, vậy mới được chứ: “Tôi và Mẫn Tây quyết định đến nhà Lưu Hạo Trạch đòi lại tảng đá đó.
Anh có muốn đi với chúng tôi không?”
“Nêu đã tặng đi thì không cần lấy lại nữa.” Tạ Mân Hành hào phóng nói: “Cho dù lây về, nhìn trong lòng càng thêm tắc nghẽn, vứt đi.”
Vân Thư không nghe, vậy thì số tiền đó dùng vô ích à, ném cho nhà cậu ta vậy à?
“Không được, nhất định phải lấy lại, hời cho bọn họ à, anh không đi thì tôi với Mẫn Tây đi.”
“Đề Mẫn Thận ởi cùng hai người.”
Cuối cùng Tạ Mẫn Hành lo lãng nói.
Mẫn Thận đi, có nguy hiểm còn có thể bảo vệ hai người họ.
“Hừ.”
Tạ Mẫn Hành lo lắng Vân Thư và Tạ Mẫn Thận xa lạ, sẽ không chủ động nói chuyện, anh suy nghĩ chu toàn, lại gọi điện thoại cho em trai dặn dò: “Mẫn Thận, em với Tiểu Thư với Mẫn Tây đến nhà Lưu Hạo Trạch đi.
Hai đứa con gái đi không an toàn.”
Dù sao thì cũng còn ngồi trên ghế nhà trường, đến bây giờ Tạ Mẫn Hành vẫn chưa quên mình cưới một cô sinh viên.
“Anh trai, bây giờ em đã bị bọn họ kéo lên xe rồi.” Tạ Mẫn Thận ở đầu, dây bên kia khóc không ra nước mắt..
Trong tiểu khu cũ nát, bãi rác trước cửa chỉ sợ mùa đông cũng có ruôi nhặng bay vòng, ban ngày Vân Thư mới có thê cần thận nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi Tạ Mẫn Tây: “Chỗ này em cũng nhịn được sao?”
Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Không nhịn được.”
Vân Thư và Mẫn Tây lên tầng sáu, gõ cửa.
Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Vân Thư, nghĩ đến chuyện Vân Thư đùa giỡn bọn họ, dẫn đến cả đêm bọn họ không dám ngủ, cứ ôm con dao gọt hoa quả với dao thái rau cho đến rạng sáng.
Còn vì bọn họ báo cảnh sát giả, đêm khuya bị cảnh sát giáo dục tư tưởng một lượt, cảnh sát chân trước đi, chân sau bon họ lại giả mạo báo cảnh sát, dẫn đến bị phạt tiền.
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Hôm nay, mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Vân Thư đến, muốn nhào tới xé rách miệng cô, cao trọc mặt cô: “Cô còn dám đên, Tiểu Trạch báo cảnh sát đi.”
Vân Thư nhún vai nói với mẹ Lưu Hạo Trạch: “Chúng tôi đã tìm thấy em gái.
Chúng tôi đến đây là vì chuyện khác.”
Nói xong, Vân Thư dùng bả vai nhích đầy cửa, từ động tác với sức lực cho thây, là có luyện qua, có tài.
Tạ Mẫn Thận thấy vậy lập tức tò mò đối với Vân Thư.
Rốt cuộc là cô gái như thế nào?
“Chuyện gì? Nhà tôi với nhà cô có chuyện gì?” Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn Vân.
Thư, lùi về phía sau hỏi.
Bỗng nhiên Tạ Mẫn Tây xuất hiện ở một bên: “Dì Ol, con đến là muốn lấy lại đồ của con.”
Lưu Hạo Trạch nghe được âm thanh của Tạ Mẫn Tây, lập tức chạy ra: “Tây Tây.”
Tạ Mẫn Tây nhìn về phía Vân Thư, lúc cô ây đôi mặt với Lưu Hạo Trạch, đột nhiên lại không thích.
Vân Thư gật đầu an ủi cô ấy.
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành NghiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhLúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây… Tạ Mẫn Hành cười trầm tháp đồng ý: “Được, tôi nói chuyện đàng hoàng, tìm tôi có việc gì sao?”Anh cười nhẹ nhàng, nở nụ cười mà trước giờ chưa bao giờ thấy trên mặt anh.Vân Thư bĩu môi, vậy mới được chứ: “Tôi và Mẫn Tây quyết định đến nhà Lưu Hạo Trạch đòi lại tảng đá đó.Anh có muốn đi với chúng tôi không?”“Nêu đã tặng đi thì không cần lấy lại nữa.” Tạ Mân Hành hào phóng nói: “Cho dù lây về, nhìn trong lòng càng thêm tắc nghẽn, vứt đi.”Vân Thư không nghe, vậy thì số tiền đó dùng vô ích à, ném cho nhà cậu ta vậy à?“Không được, nhất định phải lấy lại, hời cho bọn họ à, anh không đi thì tôi với Mẫn Tây đi.”“Đề Mẫn Thận ởi cùng hai người.”Cuối cùng Tạ Mẫn Hành lo lãng nói.Mẫn Thận đi, có nguy hiểm còn có thể bảo vệ hai người họ.“Hừ.”Tạ Mẫn Hành lo lắng Vân Thư và Tạ Mẫn Thận xa lạ, sẽ không chủ động nói chuyện, anh suy nghĩ chu toàn, lại gọi điện thoại cho em trai dặn dò: “Mẫn Thận, em với Tiểu Thư với Mẫn Tây đến nhà Lưu Hạo Trạch đi.Hai đứa con gái đi không an toàn.”Dù sao thì cũng còn ngồi trên ghế nhà trường, đến bây giờ Tạ Mẫn Hành vẫn chưa quên mình cưới một cô sinh viên.“Anh trai, bây giờ em đã bị bọn họ kéo lên xe rồi.” Tạ Mẫn Thận ở đầu, dây bên kia khóc không ra nước mắt..Trong tiểu khu cũ nát, bãi rác trước cửa chỉ sợ mùa đông cũng có ruôi nhặng bay vòng, ban ngày Vân Thư mới có thê cần thận nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi Tạ Mẫn Tây: “Chỗ này em cũng nhịn được sao?”Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Không nhịn được.”Vân Thư và Mẫn Tây lên tầng sáu, gõ cửa.Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Vân Thư, nghĩ đến chuyện Vân Thư đùa giỡn bọn họ, dẫn đến cả đêm bọn họ không dám ngủ, cứ ôm con dao gọt hoa quả với dao thái rau cho đến rạng sáng.Còn vì bọn họ báo cảnh sát giả, đêm khuya bị cảnh sát giáo dục tư tưởng một lượt, cảnh sát chân trước đi, chân sau bon họ lại giả mạo báo cảnh sát, dẫn đến bị phạt tiền.Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.Hôm nay, mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Vân Thư đến, muốn nhào tới xé rách miệng cô, cao trọc mặt cô: “Cô còn dám đên, Tiểu Trạch báo cảnh sát đi.”Vân Thư nhún vai nói với mẹ Lưu Hạo Trạch: “Chúng tôi đã tìm thấy em gái.Chúng tôi đến đây là vì chuyện khác.”Nói xong, Vân Thư dùng bả vai nhích đầy cửa, từ động tác với sức lực cho thây, là có luyện qua, có tài.Tạ Mẫn Thận thấy vậy lập tức tò mò đối với Vân Thư.Rốt cuộc là cô gái như thế nào?“Chuyện gì? Nhà tôi với nhà cô có chuyện gì?” Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn Vân.Thư, lùi về phía sau hỏi.Bỗng nhiên Tạ Mẫn Tây xuất hiện ở một bên: “Dì Ol, con đến là muốn lấy lại đồ của con.”Lưu Hạo Trạch nghe được âm thanh của Tạ Mẫn Tây, lập tức chạy ra: “Tây Tây.”Tạ Mẫn Tây nhìn về phía Vân Thư, lúc cô ây đôi mặt với Lưu Hạo Trạch, đột nhiên lại không thích.Vân Thư gật đầu an ủi cô ấy.