Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây…
Chương 143
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành NghiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhLúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây… Chương 143Nghĩ vậy, Vân Thư vừa đi vừa đá những viên đá trên đường, nói: “Con gái lầy chồng làm gì, thà là công chúa BH trong nhà còn hơn.”Tạ Mẫn Hành nghe được câu này, anh cũng đã sai trong chuyện này, và còn là người sai rât trực tiệp.Anh không ngờ Vân Thư sẽ đưa ra một tờ nháp, ông nội lại phát hiện.Cuối cùng hoàn toàn không nằm ngoài dự định của anh.Vân Thư quay lại phòng ăn của nhà họ Tạ, những người khác đang cười nói vui vẻ, Vẫn Thư đột nhiên nhớ tới ai đó từng nói lúc trước: Con gái lầy chồng là khách ở nhà mẹ đẻ, Ñ người dưng ở nhà chồng.Vân Thư rất nhớ ba cô, cô lén. lấy.khăn lau khóe mắt, sau đó ngồi vào bàn ăn, Tạ Mẫn Hành cũng theo sát.Vân Thư yên lặng ở trên bàn ăn, khi cô yên lặng, toàn bộ nhà ăn đều lặng yên.Tạ phu nhân cảm thấy có gì đó không ồn, chợt nhớ tới dáng vẻ của Vân Thự lúc sáng, bà ây nói với Vân Thư: “Tiểu Thư, sau bữa tối con đi cùng mẹ đến hoa viên nhé?”Vân Thư nhìn Tạ phu nhân, gật đầu nói: “Vâng mẹ.”Nhà ăn lại rất yên tĩnh..Vân Thư vốn không hề gắp đồ ăn, cô ăn cơm từng hạt một.Tạ Mẫn Hành gắp cho cô miếng thịt viên mà cô yêu thích, Vân Thư thậm chí còn không thèm ăn, nhưng cô vẫn nói cảm ơn Tạ Mẫn Hành!Vân Thư không ăn thịt viên mà chỉ ăn cơm trắng, Tạ Mẫn Hành gấp những món ăn cô thích vào đĩa của cô.Vân Thư vẫn không động đũa.Ông nội Tạ lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Thư, con xem sáng nay ông nội đã làm gì sao?”Vân Thư ngẫng đầu nhìn ông nội Tạ, cô biết ông nội Tạ và nhà họ Tạ đều không có ý xâu, bọn họ không phải loại người lấy người khác ra làm trò cười, chỉ nghĩ cô là đứa dở hơi mà thôi.Cô nhìn thấy sự tự trách trong mắt ông nội Tạ.Vân Thư ngồi dậy, hai tay bắt chéo lắc ở đầu: “Không, không có đâu ông nội.Vân Thư thấy mọi người đều đang nhìn mình, tử thế này dường như đang chờ cô giải thích.Vân Thư bình thản bịa ra một lý do: “Con có chút lo lắng cho ba mẹ. Hai người bọn họ hiện tại gọi không bắt máy.’ Tạ Mẫn Hành đặt tay lên vai cô, vừa đủ đề ôm vào lòng, anh nói: “Chuyện điện thoại bố mẹ bị tắt máy trên máy bay là chuyện bình thường. Tôi đã cử người đi theo bồ mẹ, đề bảo vệ cả hai.”Vân Thư giả vờ nhẹ nhõm.Ông nội Tạ không còn tự trách mình nữa, nhưng chỉ có Tạ Mẫn Hành và Tạ phu r nhân biết Vân Thư đang cảm thấy buồn thế nào.Sau khi ăn xong, cô bị Tạ phụ nhân kéo đến vườn hoa.Nhìn tháy hoa tâm trạng Vân Thư ồn lên đôi chút.“Tâm trạng tốt hơn chưa?” Tạ phu nhân hỏi.Vân Thư ngại ngùng gật đầu: “Mẹ.”
Chương 143
Nghĩ vậy, Vân Thư vừa đi vừa đá những viên đá trên đường, nói: “Con gái lầy chồng làm gì, thà là công chúa BH trong nhà còn hơn.”
Tạ Mẫn Hành nghe được câu này, anh cũng đã sai trong chuyện này, và còn là người sai rât trực tiệp.
Anh không ngờ Vân Thư sẽ đưa ra một tờ nháp, ông nội lại phát hiện.
Cuối cùng hoàn toàn không nằm ngoài dự định của anh.
Vân Thư quay lại phòng ăn của nhà họ Tạ, những người khác đang cười nói vui vẻ, Vẫn Thư đột nhiên nhớ tới ai đó từng nói lúc trước: Con gái lầy chồng là khách ở nhà mẹ đẻ, Ñ người dưng ở nhà chồng.
Vân Thư rất nhớ ba cô, cô lén. lấy.
khăn lau khóe mắt, sau đó ngồi vào bàn ăn, Tạ Mẫn Hành cũng theo sát.
Vân Thư yên lặng ở trên bàn ăn, khi cô yên lặng, toàn bộ nhà ăn đều lặng yên.
Tạ phu nhân cảm thấy có gì đó không ồn, chợt nhớ tới dáng vẻ của Vân Thự lúc sáng, bà ây nói với Vân Thư: “Tiểu Thư, sau bữa tối con đi cùng mẹ đến hoa viên nhé?”
Vân Thư nhìn Tạ phu nhân, gật đầu nói: “Vâng mẹ.”
Nhà ăn lại rất yên tĩnh..
Vân Thư vốn không hề gắp đồ ăn, cô ăn cơm từng hạt một.
Tạ Mẫn Hành gắp cho cô miếng thịt viên mà cô yêu thích, Vân Thư thậm chí còn không thèm ăn, nhưng cô vẫn nói cảm ơn Tạ Mẫn Hành!
Vân Thư không ăn thịt viên mà chỉ ăn cơm trắng, Tạ Mẫn Hành gấp những món ăn cô thích vào đĩa của cô.
Vân Thư vẫn không động đũa.
Ông nội Tạ lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Thư, con xem sáng nay ông nội đã làm gì sao?”
Vân Thư ngẫng đầu nhìn ông nội Tạ, cô biết ông nội Tạ và nhà họ Tạ đều không có ý xâu, bọn họ không phải loại người lấy người khác ra làm trò cười, chỉ nghĩ cô là đứa dở hơi mà thôi.
Cô nhìn thấy sự tự trách trong mắt ông nội Tạ.
Vân Thư ngồi dậy, hai tay bắt chéo lắc ở đầu: “Không, không có đâu ông nội.
Vân Thư thấy mọi người đều đang nhìn mình, tử thế này dường như đang chờ cô giải thích.
Vân Thư bình thản bịa ra một lý do: “Con có chút lo lắng cho ba mẹ. Hai người bọn họ hiện tại gọi không bắt máy.’ Tạ Mẫn Hành đặt tay lên vai cô, vừa đủ đề ôm vào lòng, anh nói: “Chuyện điện thoại bố mẹ bị tắt máy trên máy bay là chuyện bình thường. Tôi đã cử người đi theo bồ mẹ, đề bảo vệ cả hai.”
Vân Thư giả vờ nhẹ nhõm.
Ông nội Tạ không còn tự trách mình nữa, nhưng chỉ có Tạ Mẫn Hành và Tạ phu r nhân biết Vân Thư đang cảm thấy buồn thế nào.
Sau khi ăn xong, cô bị Tạ phụ nhân kéo đến vườn hoa.
Nhìn tháy hoa tâm trạng Vân Thư ồn lên đôi chút.
“Tâm trạng tốt hơn chưa?” Tạ phu nhân hỏi.
Vân Thư ngại ngùng gật đầu: “Mẹ.”
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành NghiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhLúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây… Chương 143Nghĩ vậy, Vân Thư vừa đi vừa đá những viên đá trên đường, nói: “Con gái lầy chồng làm gì, thà là công chúa BH trong nhà còn hơn.”Tạ Mẫn Hành nghe được câu này, anh cũng đã sai trong chuyện này, và còn là người sai rât trực tiệp.Anh không ngờ Vân Thư sẽ đưa ra một tờ nháp, ông nội lại phát hiện.Cuối cùng hoàn toàn không nằm ngoài dự định của anh.Vân Thư quay lại phòng ăn của nhà họ Tạ, những người khác đang cười nói vui vẻ, Vẫn Thư đột nhiên nhớ tới ai đó từng nói lúc trước: Con gái lầy chồng là khách ở nhà mẹ đẻ, Ñ người dưng ở nhà chồng.Vân Thư rất nhớ ba cô, cô lén. lấy.khăn lau khóe mắt, sau đó ngồi vào bàn ăn, Tạ Mẫn Hành cũng theo sát.Vân Thư yên lặng ở trên bàn ăn, khi cô yên lặng, toàn bộ nhà ăn đều lặng yên.Tạ phu nhân cảm thấy có gì đó không ồn, chợt nhớ tới dáng vẻ của Vân Thự lúc sáng, bà ây nói với Vân Thư: “Tiểu Thư, sau bữa tối con đi cùng mẹ đến hoa viên nhé?”Vân Thư nhìn Tạ phu nhân, gật đầu nói: “Vâng mẹ.”Nhà ăn lại rất yên tĩnh..Vân Thư vốn không hề gắp đồ ăn, cô ăn cơm từng hạt một.Tạ Mẫn Hành gắp cho cô miếng thịt viên mà cô yêu thích, Vân Thư thậm chí còn không thèm ăn, nhưng cô vẫn nói cảm ơn Tạ Mẫn Hành!Vân Thư không ăn thịt viên mà chỉ ăn cơm trắng, Tạ Mẫn Hành gấp những món ăn cô thích vào đĩa của cô.Vân Thư vẫn không động đũa.Ông nội Tạ lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Thư, con xem sáng nay ông nội đã làm gì sao?”Vân Thư ngẫng đầu nhìn ông nội Tạ, cô biết ông nội Tạ và nhà họ Tạ đều không có ý xâu, bọn họ không phải loại người lấy người khác ra làm trò cười, chỉ nghĩ cô là đứa dở hơi mà thôi.Cô nhìn thấy sự tự trách trong mắt ông nội Tạ.Vân Thư ngồi dậy, hai tay bắt chéo lắc ở đầu: “Không, không có đâu ông nội.Vân Thư thấy mọi người đều đang nhìn mình, tử thế này dường như đang chờ cô giải thích.Vân Thư bình thản bịa ra một lý do: “Con có chút lo lắng cho ba mẹ. Hai người bọn họ hiện tại gọi không bắt máy.’ Tạ Mẫn Hành đặt tay lên vai cô, vừa đủ đề ôm vào lòng, anh nói: “Chuyện điện thoại bố mẹ bị tắt máy trên máy bay là chuyện bình thường. Tôi đã cử người đi theo bồ mẹ, đề bảo vệ cả hai.”Vân Thư giả vờ nhẹ nhõm.Ông nội Tạ không còn tự trách mình nữa, nhưng chỉ có Tạ Mẫn Hành và Tạ phu r nhân biết Vân Thư đang cảm thấy buồn thế nào.Sau khi ăn xong, cô bị Tạ phụ nhân kéo đến vườn hoa.Nhìn tháy hoa tâm trạng Vân Thư ồn lên đôi chút.“Tâm trạng tốt hơn chưa?” Tạ phu nhân hỏi.Vân Thư ngại ngùng gật đầu: “Mẹ.”