Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây…
Chương 173
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành NghiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhLúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây… Chương 173Tạ Mẫn Tây đã đến giờ bắt đầu đi học, cô ấy không ngừng than thở trên ghế sô pha: “Em vân chưa làm bài tập Ð xong, không muốn bắt đầu đi học.”Vân Thư: “Bảo em ở Thương Kiều không chịu, học cái gì mà trung câp mười ba. Vừa lắm.”Tạ Mẫn Tây biết mình sai, không khỏi phản bác: “Chỉ dâu, giúp em làm bài tập đi? Em xin chị đói”Vân Thư: “Em còn bao nhiêu? Không phải là chưa viết chữ nào đó chứ?”Tạ Mẫn Tây giả vờ đáng thương: “Em viết rồi, em có viết một chút.”Vân Thư cầm quả táo trên bàn lên, cắn một miếng, mơ hồ nói với Tạ Mẫn Tây: “Bi tìm anh trai em đi. Không giúp được nhé.”Tạ Mẫn Tây không còn cách nào khác tự quay trở về phòng, thắp đèn để làm bài tập.Đến giờ ăn, Tạ phu nhân lo lắng: “Tiểu Thư, Mãn Hành, ăn tối.”“Mẫn Tây, ăn cơm.”Tạ phu nhân lại lên lầu gõ cửa phòng, làm việc của ông Tạ: “Đền giờ ăn rồi.Ông nội Tạ đi cùng với quản gia xuống đã ngồi yên vị trí.Những quy tắc trước đây trên bàn ăn bây giờ ở nơi đâu, ăn hay ngủ không nói lây một lời đều sẽ thành mây mù.Vân Thư và Tạ Mẫn Tây trong lêm thức thỉnh thoảng cãi nhau, Tạ phu nhân sẽ khiên trách hại người họ. Tạ Mẫn Hành vẫn luôn gắp thức ăn cho Vân Thư. Thức ăn anh gắp đều là những món Vân Thư thích ăn, đồng thời kiểm soát số lượng vừa phải.“Cảm ơn chồng!” Vân Thư không ngại bày tỏ sự hài lòng của mình với Tạ Mãn Hành trên bàn ăn.Tạ Mẫn Hành như nuôi một con thú cưng, chạm vào sau đầu Vân Thư v**t v* vài lần.Tạ Mẫn Tây: “Xì, chỉ là chị có chồng thôi.”Vân Thư: “ Ít ra em không có.”“Em không thèm.”“Chứ không phải vì em không có à.’ Tạ Mẫn Tây: “Xin chị nhớ cho kỹ, em là em chông của chị. Không phải chị nên nịnh bợ em sao?”Vân Thư gật đầu: “Phải nịnh bợ thì cũng là nịnh mẹ chúng ta, nịnh em làm gì?”Vân Thư nói xong lập tức đứng dậy dọn đồ ăn cho Tạ Mẫn Hành, nói với NO Mẫn Tây: “Mãn Tây, sau này em kết hôn rồi sẽ biết. Em vẫn còn quá nhỏ.”“Chị chỉ lớn hơn em ba tuổi.”“Lớn hơn ba tuổi cũng là lớn, em có nghe thằng ngốc ba tuôi, chưa nghe qua thằng ngốc sáu tuổi à.’ Trong tình hình hôm nay, ông nội Tạ thông báo Vân Thư đã thắng.Trở lại phòng ngủ, ngày mai Vân Thư không cần phải đi làm, còn có thêm ba ngày nghỉ, cô tắm xong thì lăn trên giường.Tạ Mẫn Hành vào phòng làm việc đề hoàn thành công việc trong công ty.Tạ Mẫn Tây cam chịu làm bài tập trong phòng ngủ.Dưới ánh đèn rực rỡ, Cao Duy Duy đang ngồi bên khung cửa số kiêu Pháp, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, cô ta gân như quên mất mình là ai.Bạch Phàm bước ra khỏi phòng g ngủ, trên eo chỉ quần một chiếc khăn tắm.Anh ta mở tủ lạnh ra lấy một chai nước lạnh, uống cạn.
Chương 173
Tạ Mẫn Tây đã đến giờ bắt đầu đi học, cô ấy không ngừng than thở trên ghế sô pha: “Em vân chưa làm bài tập Ð xong, không muốn bắt đầu đi học.”
Vân Thư: “Bảo em ở Thương Kiều không chịu, học cái gì mà trung câp mười ba. Vừa lắm.”
Tạ Mẫn Tây biết mình sai, không khỏi phản bác: “Chỉ dâu, giúp em làm bài tập đi? Em xin chị đói”
Vân Thư: “Em còn bao nhiêu? Không phải là chưa viết chữ nào đó chứ?”
Tạ Mẫn Tây giả vờ đáng thương: “Em viết rồi, em có viết một chút.”
Vân Thư cầm quả táo trên bàn lên, cắn một miếng, mơ hồ nói với Tạ Mẫn Tây: “Bi tìm anh trai em đi. Không giúp được nhé.”
Tạ Mẫn Tây không còn cách nào khác tự quay trở về phòng, thắp đèn để làm bài tập.
Đến giờ ăn, Tạ phu nhân lo lắng: “Tiểu Thư, Mãn Hành, ăn tối.”
“Mẫn Tây, ăn cơm.”
Tạ phu nhân lại lên lầu gõ cửa phòng, làm việc của ông Tạ: “Đền giờ ăn rồi.
Ông nội Tạ đi cùng với quản gia xuống đã ngồi yên vị trí.
Những quy tắc trước đây trên bàn ăn bây giờ ở nơi đâu, ăn hay ngủ không nói lây một lời đều sẽ thành mây mù.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây trong lêm thức thỉnh thoảng cãi nhau, Tạ phu nhân sẽ khiên trách hại người họ. Tạ Mẫn Hành vẫn luôn gắp thức ăn cho Vân Thư. Thức ăn anh gắp đều là những món Vân Thư thích ăn, đồng thời kiểm soát số lượng vừa phải.
“Cảm ơn chồng!” Vân Thư không ngại bày tỏ sự hài lòng của mình với Tạ Mãn Hành trên bàn ăn.
Tạ Mẫn Hành như nuôi một con thú cưng, chạm vào sau đầu Vân Thư v**t v* vài lần.
Tạ Mẫn Tây: “Xì, chỉ là chị có chồng thôi.”
Vân Thư: “ Ít ra em không có.”
“Em không thèm.”
“Chứ không phải vì em không có à.’ Tạ Mẫn Tây: “Xin chị nhớ cho kỹ, em là em chông của chị. Không phải chị nên nịnh bợ em sao?”
Vân Thư gật đầu: “Phải nịnh bợ thì cũng là nịnh mẹ chúng ta, nịnh em làm gì?”
Vân Thư nói xong lập tức đứng dậy dọn đồ ăn cho Tạ Mẫn Hành, nói với NO Mẫn Tây: “Mãn Tây, sau này em kết hôn rồi sẽ biết. Em vẫn còn quá nhỏ.”
“Chị chỉ lớn hơn em ba tuổi.”
“Lớn hơn ba tuổi cũng là lớn, em có nghe thằng ngốc ba tuôi, chưa nghe qua thằng ngốc sáu tuổi à.’ Trong tình hình hôm nay, ông nội Tạ thông báo Vân Thư đã thắng.
Trở lại phòng ngủ, ngày mai Vân Thư không cần phải đi làm, còn có thêm ba ngày nghỉ, cô tắm xong thì lăn trên giường.
Tạ Mẫn Hành vào phòng làm việc đề hoàn thành công việc trong công ty.
Tạ Mẫn Tây cam chịu làm bài tập trong phòng ngủ.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Cao Duy Duy đang ngồi bên khung cửa số kiêu Pháp, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, cô ta gân như quên mất mình là ai.
Bạch Phàm bước ra khỏi phòng g ngủ, trên eo chỉ quần một chiếc khăn tắm.
Anh ta mở tủ lạnh ra lấy một chai nước lạnh, uống cạn.
Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành NghiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhLúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây… Chương 173Tạ Mẫn Tây đã đến giờ bắt đầu đi học, cô ấy không ngừng than thở trên ghế sô pha: “Em vân chưa làm bài tập Ð xong, không muốn bắt đầu đi học.”Vân Thư: “Bảo em ở Thương Kiều không chịu, học cái gì mà trung câp mười ba. Vừa lắm.”Tạ Mẫn Tây biết mình sai, không khỏi phản bác: “Chỉ dâu, giúp em làm bài tập đi? Em xin chị đói”Vân Thư: “Em còn bao nhiêu? Không phải là chưa viết chữ nào đó chứ?”Tạ Mẫn Tây giả vờ đáng thương: “Em viết rồi, em có viết một chút.”Vân Thư cầm quả táo trên bàn lên, cắn một miếng, mơ hồ nói với Tạ Mẫn Tây: “Bi tìm anh trai em đi. Không giúp được nhé.”Tạ Mẫn Tây không còn cách nào khác tự quay trở về phòng, thắp đèn để làm bài tập.Đến giờ ăn, Tạ phu nhân lo lắng: “Tiểu Thư, Mãn Hành, ăn tối.”“Mẫn Tây, ăn cơm.”Tạ phu nhân lại lên lầu gõ cửa phòng, làm việc của ông Tạ: “Đền giờ ăn rồi.Ông nội Tạ đi cùng với quản gia xuống đã ngồi yên vị trí.Những quy tắc trước đây trên bàn ăn bây giờ ở nơi đâu, ăn hay ngủ không nói lây một lời đều sẽ thành mây mù.Vân Thư và Tạ Mẫn Tây trong lêm thức thỉnh thoảng cãi nhau, Tạ phu nhân sẽ khiên trách hại người họ. Tạ Mẫn Hành vẫn luôn gắp thức ăn cho Vân Thư. Thức ăn anh gắp đều là những món Vân Thư thích ăn, đồng thời kiểm soát số lượng vừa phải.“Cảm ơn chồng!” Vân Thư không ngại bày tỏ sự hài lòng của mình với Tạ Mãn Hành trên bàn ăn.Tạ Mẫn Hành như nuôi một con thú cưng, chạm vào sau đầu Vân Thư v**t v* vài lần.Tạ Mẫn Tây: “Xì, chỉ là chị có chồng thôi.”Vân Thư: “ Ít ra em không có.”“Em không thèm.”“Chứ không phải vì em không có à.’ Tạ Mẫn Tây: “Xin chị nhớ cho kỹ, em là em chông của chị. Không phải chị nên nịnh bợ em sao?”Vân Thư gật đầu: “Phải nịnh bợ thì cũng là nịnh mẹ chúng ta, nịnh em làm gì?”Vân Thư nói xong lập tức đứng dậy dọn đồ ăn cho Tạ Mẫn Hành, nói với NO Mẫn Tây: “Mãn Tây, sau này em kết hôn rồi sẽ biết. Em vẫn còn quá nhỏ.”“Chị chỉ lớn hơn em ba tuổi.”“Lớn hơn ba tuổi cũng là lớn, em có nghe thằng ngốc ba tuôi, chưa nghe qua thằng ngốc sáu tuổi à.’ Trong tình hình hôm nay, ông nội Tạ thông báo Vân Thư đã thắng.Trở lại phòng ngủ, ngày mai Vân Thư không cần phải đi làm, còn có thêm ba ngày nghỉ, cô tắm xong thì lăn trên giường.Tạ Mẫn Hành vào phòng làm việc đề hoàn thành công việc trong công ty.Tạ Mẫn Tây cam chịu làm bài tập trong phòng ngủ.Dưới ánh đèn rực rỡ, Cao Duy Duy đang ngồi bên khung cửa số kiêu Pháp, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, cô ta gân như quên mất mình là ai.Bạch Phàm bước ra khỏi phòng g ngủ, trên eo chỉ quần một chiếc khăn tắm.Anh ta mở tủ lạnh ra lấy một chai nước lạnh, uống cạn.