Tác giả:

Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây…

Chương 622

Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành NghiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhLúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây… Chương 622Cô gái nhỏ hiếm khi nghe lời.Sau khi Vân Thư ngủ ở bên ngoài một hồi mới mở mắt ra: “Chồng, sao em có cảm giác con tỉnh rồi?”Tạ Mân Hành: “Phòng em bé chúng ta chen không được, em yên tâm, có hai mẹ ở đó, họ sẽ chăm sóc em bé thật tốt.”Một lúc sau, tiếng khóc của đứa trẻ ùa đến tai hai người vừa làm ba mẹ.“Chồng, anh mau đi xem.” Vân Thư đây tay Mẫn Hành.Tạ Mẫn Hành: “Được, đề chồng đi xem, đợi anh mấy phút.”Tạ Mẫn Hành vừa đứng dậy, bà Tạ đã ôm lấy đứa nhỏ, hơn mười người đi theo: “Mẹ, tại sao đứa nhỏ lại khóc vậy?”Bà Tạ đưa đứa bé cho Tạ Mẫn Hành: “Có lẽ là thằng bé đói.”Đói?Khi Vân Thư nghĩ về giáo dục trước khi sinh, có một cảnh đáng xâu hỗ, lẽ nào phải để đứa trẻ uông… sữa của cô?Cô phải cho con bú?Điều này thật xấu hồ.Nhưng dường như không ai chuẩn bị sữa bột cả.Ngoại trừ Vân Thư là người có sữa.Tạ Mẫn Hành ôm lấy đứa trẻ, vỗ nhẹ, đôi mắt đứa bé mở ra, rất giống đôi mắt sáng như sao của Vân Thư.“Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Tạ Mẫn Hành nói với mọi người.Vận Thư vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn, nếu đề cô cho thằng bé ăn, đến mẹ ruột của cô ở đó cô cũng sẽ cảm thấy xấu hồ.Tạ Mẫn Hành cần thận suy nghĩ.Anh ôm đứa trẻ đặt vào lòng Vân Thư: “Thằng bé nặng bốn cân, có ôm được không?”Vân Thư mặt đỏ bừng thấy cả máu.“Chồng, thật sự phải cho con ăn à2”Vân Thư sinh quá đột ngột, nên bọn họ không kịp chuẩn bị sữa bột.Vân Thư nhìn thoáng qua cửa: “Đi khóa cửa lại.”Tạ Mẫn Hành đi tới, khoá cửa.“Được rồi.”Sau đó, Vân Thư từ từ cởi nút áo của mình.Đứa bé mới sinh, Vận Thư không biết nó lấy sức ở đâu, bú mà khiến cỗ đau đón.Tạ Mẫn Hành ở bên cạnh vỗ mông đứa trẻ.Sau khi uống sữa, thằng bé có mùi sữa.Vân Thư ngửi thấy mùi hương của con trai, không nỡ bỏ xuông, không cho ai bế.Bà Vân: “Con gái, cho mẹ bế.”“Đừng mà, mẹ lớn tuổi rồi, không bé được, bốn cân đó.”

Chương 622

Cô gái nhỏ hiếm khi nghe lời.

Sau khi Vân Thư ngủ ở bên ngoài một hồi mới mở mắt ra: “Chồng, sao em có cảm giác con tỉnh rồi?”

Tạ Mân Hành: “Phòng em bé chúng ta chen không được, em yên tâm, có hai mẹ ở đó, họ sẽ chăm sóc em bé thật tốt.”

Một lúc sau, tiếng khóc của đứa trẻ ùa đến tai hai người vừa làm ba mẹ.

“Chồng, anh mau đi xem.” Vân Thư đây tay Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành: “Được, đề chồng đi xem, đợi anh mấy phút.”

Tạ Mẫn Hành vừa đứng dậy, bà Tạ đã ôm lấy đứa nhỏ, hơn mười người đi theo: “Mẹ, tại sao đứa nhỏ lại khóc vậy?”

Bà Tạ đưa đứa bé cho Tạ Mẫn Hành: “Có lẽ là thằng bé đói.”

Đói?

Khi Vân Thư nghĩ về giáo dục trước khi sinh, có một cảnh đáng xâu hỗ, lẽ nào phải để đứa trẻ uông… sữa của cô?

Cô phải cho con bú?

Điều này thật xấu hồ.

Nhưng dường như không ai chuẩn bị sữa bột cả.

Ngoại trừ Vân Thư là người có sữa.

Tạ Mẫn Hành ôm lấy đứa trẻ, vỗ nhẹ, đôi mắt đứa bé mở ra, rất giống đôi mắt sáng như sao của Vân Thư.

“Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Tạ Mẫn Hành nói với mọi người.

Vận Thư vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn, nếu đề cô cho thằng bé ăn, đến mẹ ruột của cô ở đó cô cũng sẽ cảm thấy xấu hồ.

Tạ Mẫn Hành cần thận suy nghĩ.

Anh ôm đứa trẻ đặt vào lòng Vân Thư: “Thằng bé nặng bốn cân, có ôm được không?”

Vân Thư mặt đỏ bừng thấy cả máu.

“Chồng, thật sự phải cho con ăn à2”

Vân Thư sinh quá đột ngột, nên bọn họ không kịp chuẩn bị sữa bột.

Vân Thư nhìn thoáng qua cửa: “Đi khóa cửa lại.”

Tạ Mẫn Hành đi tới, khoá cửa.

“Được rồi.”

Sau đó, Vân Thư từ từ cởi nút áo của mình.

Đứa bé mới sinh, Vận Thư không biết nó lấy sức ở đâu, bú mà khiến cỗ đau đón.

Tạ Mẫn Hành ở bên cạnh vỗ mông đứa trẻ.

Sau khi uống sữa, thằng bé có mùi sữa.

Vân Thư ngửi thấy mùi hương của con trai, không nỡ bỏ xuông, không cho ai bế.

Bà Vân: “Con gái, cho mẹ bế.”

“Đừng mà, mẹ lớn tuổi rồi, không bé được, bốn cân đó.”

Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành NghiệnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhLúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ. Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi. “Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây… Chương 622Cô gái nhỏ hiếm khi nghe lời.Sau khi Vân Thư ngủ ở bên ngoài một hồi mới mở mắt ra: “Chồng, sao em có cảm giác con tỉnh rồi?”Tạ Mân Hành: “Phòng em bé chúng ta chen không được, em yên tâm, có hai mẹ ở đó, họ sẽ chăm sóc em bé thật tốt.”Một lúc sau, tiếng khóc của đứa trẻ ùa đến tai hai người vừa làm ba mẹ.“Chồng, anh mau đi xem.” Vân Thư đây tay Mẫn Hành.Tạ Mẫn Hành: “Được, đề chồng đi xem, đợi anh mấy phút.”Tạ Mẫn Hành vừa đứng dậy, bà Tạ đã ôm lấy đứa nhỏ, hơn mười người đi theo: “Mẹ, tại sao đứa nhỏ lại khóc vậy?”Bà Tạ đưa đứa bé cho Tạ Mẫn Hành: “Có lẽ là thằng bé đói.”Đói?Khi Vân Thư nghĩ về giáo dục trước khi sinh, có một cảnh đáng xâu hỗ, lẽ nào phải để đứa trẻ uông… sữa của cô?Cô phải cho con bú?Điều này thật xấu hồ.Nhưng dường như không ai chuẩn bị sữa bột cả.Ngoại trừ Vân Thư là người có sữa.Tạ Mẫn Hành ôm lấy đứa trẻ, vỗ nhẹ, đôi mắt đứa bé mở ra, rất giống đôi mắt sáng như sao của Vân Thư.“Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Tạ Mẫn Hành nói với mọi người.Vận Thư vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn, nếu đề cô cho thằng bé ăn, đến mẹ ruột của cô ở đó cô cũng sẽ cảm thấy xấu hồ.Tạ Mẫn Hành cần thận suy nghĩ.Anh ôm đứa trẻ đặt vào lòng Vân Thư: “Thằng bé nặng bốn cân, có ôm được không?”Vân Thư mặt đỏ bừng thấy cả máu.“Chồng, thật sự phải cho con ăn à2”Vân Thư sinh quá đột ngột, nên bọn họ không kịp chuẩn bị sữa bột.Vân Thư nhìn thoáng qua cửa: “Đi khóa cửa lại.”Tạ Mẫn Hành đi tới, khoá cửa.“Được rồi.”Sau đó, Vân Thư từ từ cởi nút áo của mình.Đứa bé mới sinh, Vận Thư không biết nó lấy sức ở đâu, bú mà khiến cỗ đau đón.Tạ Mẫn Hành ở bên cạnh vỗ mông đứa trẻ.Sau khi uống sữa, thằng bé có mùi sữa.Vân Thư ngửi thấy mùi hương của con trai, không nỡ bỏ xuông, không cho ai bế.Bà Vân: “Con gái, cho mẹ bế.”“Đừng mà, mẹ lớn tuổi rồi, không bé được, bốn cân đó.”

Chương 622