Tô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm…
Chương 3: Chương 3
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Giang Như Yên là quả hồng mềm, một bà nội trợ chăm chỉ điển hình, sau khi vào cái này nếu không nhìn sắc mặt của chồng, thì xem sắc mặt con trai của ông.Lúc đấu tranh cho con gái mình một cái gì đó, sẽ xuất hiện các loại lo được lo mất.Bọn họ nói Giang Như Yên ngu ngốc, nhưng bà còn có thể tự cười nhạo mình nói: “Đúng vậy, không còn cách nào khác, tôi là người ngu.”Tô Dạng cảm thấy đau lòng bộ dáng này của bà, cũng ít lần ồn ào, chẳng lẽ Giang Như Yên không có lòng tự trọng sao? Khả năng chịu đựng của Giang Như Yên vượt quá mức tưởng tượng của cô.Năm 2012, Đàm Kính Hữu và Giang Như Yên sinh một đứa con, đặt tên là Đàm Tân Xuân.Ngoài Giang Như Yên, Tô Dạng thích nhất là Xuân Xuân, cho dù là học cấp 2, cấp 3 hay học đại học, cô thường xuyên nhắc tới cậu em trai đáng yêu của mình.Xuân Xuân cũng thích nhất là chị gái, sợ nhất là anh trai.Trong một năm đó, vì chính sách hai con, số lượng con nít nhà bọn họ vướt quá tiêu chuẩn, hộ khẩu của Tô Dạng bị chuyển tới hộ khẩu của ba ruột Trình Tân —— đó là chuyện duy nhất Giang Như Yên khăng khăng đòi khi ly hôn.Trong mắt người ngoài, Tô Dạng có tính cách lanh lợi, vui vẻ vô tận, thật ra cô đã ở trong nhà khóc không biết bao nhiêu ngày đêm, hoặc là cô muốn đi tìm chết, hoặc là bất kể thế nào cũng muốn trốn ra ngoài .Sau đó, cô thi đậu 211, khi đi học đại học ở thành phố khác, và có được những gì mình muốn theo đuổi.Nhờ có Đàm Tân Huy ban tặng, cô có thể chịu đựng được rất nhiều chuyện và ba người xa lạ ở đại học, sống một cuộc sống thoải mái.Vào mùa đông năm 3, Tô Dạng quyết tâm sang năm sẽ đi du học, kỳ nghỉ đông về nhà, cô lập tức nói chuyện này với Giang Như YênGiang Như Yên do dự, bọn họ không có tiền.Mà Trình Tân, là một kẻ điên, nói chuyện với hắn sẽ chỉ lãng phí thời gian.Tô Dạng hiểu được nổi khổ trong lòng của mẹ, sau khi cô đi du học cô có thể làm thêm kiếm tiền, nhưng cô phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, trong trường học chương trình học bận rộn, cho nên cô muốn tìm người tư vấn hỗ trợ giải quyết chi tiết.Sau khi tham khảo nhiều người tư vấn, ngàn dặm mới tìm được một nhà đáng tin, ký hợp đồng trước Tết m Lịch sẽ có ưu đãi, Tô Dạng nghĩ mình có thể tiết kiệm được một chút tiền, lại đi năn nỉ mẹ: “15.000, coi như mẹ cho con mượn có được không?”.
Giang Như Yên là quả hồng mềm, một bà nội trợ chăm chỉ điển hình, sau khi vào cái này nếu không nhìn sắc mặt của chồng, thì xem sắc mặt con trai của ông.
Lúc đấu tranh cho con gái mình một cái gì đó, sẽ xuất hiện các loại lo được lo mất.
Bọn họ nói Giang Như Yên ngu ngốc, nhưng bà còn có thể tự cười nhạo mình nói: “Đúng vậy, không còn cách nào khác, tôi là người ngu.”Tô Dạng cảm thấy đau lòng bộ dáng này của bà, cũng ít lần ồn ào, chẳng lẽ Giang Như Yên không có lòng tự trọng sao? Khả năng chịu đựng của Giang Như Yên vượt quá mức tưởng tượng của cô.Năm 2012, Đàm Kính Hữu và Giang Như Yên sinh một đứa con, đặt tên là Đàm Tân Xuân.
Ngoài Giang Như Yên, Tô Dạng thích nhất là Xuân Xuân, cho dù là học cấp 2, cấp 3 hay học đại học, cô thường xuyên nhắc tới cậu em trai đáng yêu của mình.Xuân Xuân cũng thích nhất là chị gái, sợ nhất là anh trai.Trong một năm đó, vì chính sách hai con, số lượng con nít nhà bọn họ vướt quá tiêu chuẩn, hộ khẩu của Tô Dạng bị chuyển tới hộ khẩu của ba ruột Trình Tân —— đó là chuyện duy nhất Giang Như Yên khăng khăng đòi khi ly hôn.Trong mắt người ngoài, Tô Dạng có tính cách lanh lợi, vui vẻ vô tận, thật ra cô đã ở trong nhà khóc không biết bao nhiêu ngày đêm, hoặc là cô muốn đi tìm chết, hoặc là bất kể thế nào cũng muốn trốn ra ngoài .Sau đó, cô thi đậu 211, khi đi học đại học ở thành phố khác, và có được những gì mình muốn theo đuổi.
Nhờ có Đàm Tân Huy ban tặng, cô có thể chịu đựng được rất nhiều chuyện và ba người xa lạ ở đại học, sống một cuộc sống thoải mái.Vào mùa đông năm 3, Tô Dạng quyết tâm sang năm sẽ đi du học, kỳ nghỉ đông về nhà, cô lập tức nói chuyện này với Giang Như YênGiang Như Yên do dự, bọn họ không có tiền.
Mà Trình Tân, là một kẻ điên, nói chuyện với hắn sẽ chỉ lãng phí thời gian.Tô Dạng hiểu được nổi khổ trong lòng của mẹ, sau khi cô đi du học cô có thể làm thêm kiếm tiền, nhưng cô phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, trong trường học chương trình học bận rộn, cho nên cô muốn tìm người tư vấn hỗ trợ giải quyết chi tiết.Sau khi tham khảo nhiều người tư vấn, ngàn dặm mới tìm được một nhà đáng tin, ký hợp đồng trước Tết m Lịch sẽ có ưu đãi, Tô Dạng nghĩ mình có thể tiết kiệm được một chút tiền, lại đi năn nỉ mẹ: “15.000, coi như mẹ cho con mượn có được không?”.
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Giang Như Yên là quả hồng mềm, một bà nội trợ chăm chỉ điển hình, sau khi vào cái này nếu không nhìn sắc mặt của chồng, thì xem sắc mặt con trai của ông.Lúc đấu tranh cho con gái mình một cái gì đó, sẽ xuất hiện các loại lo được lo mất.Bọn họ nói Giang Như Yên ngu ngốc, nhưng bà còn có thể tự cười nhạo mình nói: “Đúng vậy, không còn cách nào khác, tôi là người ngu.”Tô Dạng cảm thấy đau lòng bộ dáng này của bà, cũng ít lần ồn ào, chẳng lẽ Giang Như Yên không có lòng tự trọng sao? Khả năng chịu đựng của Giang Như Yên vượt quá mức tưởng tượng của cô.Năm 2012, Đàm Kính Hữu và Giang Như Yên sinh một đứa con, đặt tên là Đàm Tân Xuân.Ngoài Giang Như Yên, Tô Dạng thích nhất là Xuân Xuân, cho dù là học cấp 2, cấp 3 hay học đại học, cô thường xuyên nhắc tới cậu em trai đáng yêu của mình.Xuân Xuân cũng thích nhất là chị gái, sợ nhất là anh trai.Trong một năm đó, vì chính sách hai con, số lượng con nít nhà bọn họ vướt quá tiêu chuẩn, hộ khẩu của Tô Dạng bị chuyển tới hộ khẩu của ba ruột Trình Tân —— đó là chuyện duy nhất Giang Như Yên khăng khăng đòi khi ly hôn.Trong mắt người ngoài, Tô Dạng có tính cách lanh lợi, vui vẻ vô tận, thật ra cô đã ở trong nhà khóc không biết bao nhiêu ngày đêm, hoặc là cô muốn đi tìm chết, hoặc là bất kể thế nào cũng muốn trốn ra ngoài .Sau đó, cô thi đậu 211, khi đi học đại học ở thành phố khác, và có được những gì mình muốn theo đuổi.Nhờ có Đàm Tân Huy ban tặng, cô có thể chịu đựng được rất nhiều chuyện và ba người xa lạ ở đại học, sống một cuộc sống thoải mái.Vào mùa đông năm 3, Tô Dạng quyết tâm sang năm sẽ đi du học, kỳ nghỉ đông về nhà, cô lập tức nói chuyện này với Giang Như YênGiang Như Yên do dự, bọn họ không có tiền.Mà Trình Tân, là một kẻ điên, nói chuyện với hắn sẽ chỉ lãng phí thời gian.Tô Dạng hiểu được nổi khổ trong lòng của mẹ, sau khi cô đi du học cô có thể làm thêm kiếm tiền, nhưng cô phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, trong trường học chương trình học bận rộn, cho nên cô muốn tìm người tư vấn hỗ trợ giải quyết chi tiết.Sau khi tham khảo nhiều người tư vấn, ngàn dặm mới tìm được một nhà đáng tin, ký hợp đồng trước Tết m Lịch sẽ có ưu đãi, Tô Dạng nghĩ mình có thể tiết kiệm được một chút tiền, lại đi năn nỉ mẹ: “15.000, coi như mẹ cho con mượn có được không?”.