Tô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm…
Chương 4: Chương 4
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Dưới sự lì lợm la l**m của cô, Giang Như Yên nói: “Váo sinh nhật hai năm trước của mẹ con có đưa cho mẹ ít tiền, và số tiền con tiết kiệm năm cấp 2, và số tiền con cho mẹ lúc tốt nghiệp, mẹ cũng chưa đụng tới, mẹ lại cho thêm chút tiền, chắc có thể gom đủ.”Tô Dạng rất vui sướng, cô đã tiết kiệm được 20.000 khi làm thêm trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cộng lại được 35.000 vừa đủ thanh toán, lại nói tiếp thì có nghĩa là cô có thể đi ra ngoài.Giang Như Yên có một chỗ giấu tiền, ở dưới cùng tủ quần áo trong phòng bà, một bao lì xì không biết năm nào.Tô Dạng đi lấy, trống không.“Tiền đâu?” Tô Dạng gọi Giang Như Yên, cầm bao lì xì rỗng tuếch hỏi.Giang Như Yên kinh ngạc hiển nhiên không biết đáp án, bà cũng không biết tiền đã đi đâu mất.Hai người nhìn nhau, khi ánh mắt họ chạm nhau đều biết rõ đối phương đang nghĩ gì.“Mè cũng nghi ngờ hắn lấy đúng không?” Tô Dạng lạnh giọng nói.Giang Như Yên hơi hơi gật đầu.Tô Dạng không ngạc nhiên chút nào, đây không phải lần đầu Đàm Tân Huy làm chuyện này, lần đầu tiên là khi cô còn nhỏ hắn đã lấy sữa bò trong ngăn kéo của cô, lần thứ hai là hăn đã lấy tiền lì xì bà cho cô.Sữa bò là việc nhỏ, cuối cùng hắn cũng đã trả tiền lì xì lại cho cô.Nhưng thói hư tật xấu trong xương tủy hắn không đổi được, Tô Dạng sẽ không bao giờ tin hắn có thể cải tà quy chính.Lúc đầu tiền trong nhà ít, có một đồng mất một đồng, không có người để ý nên nhìn không ra, nhưng im lặng là cổ vũ cho tội ác, cho đến khi thiếu nhiều Giang Như Yên liền nhìn ra manh mối.Lúc đầu Tô Dạng vừa nghe lập tức tức giận, đứng dậy tư thế như muốn đi đánh lộn, bị Giang Như Yên ngăn lại.“Mọi người đều mặc kệ hắn ăn cắp như vậy sao?” Tô Dạng lòng đầy căm phẫn nói.Khi đó, Giang Như Yên nói: “Hắn sắp thi đại học, chờ sau khi hắn thi đại học xong mẹ sẽ nói.”Hai năm sua khi kết thúc tuyển sinh đại học, hắn đi học đại học, trong nhà lại không quá thiếu tiền, hắn cũng không có bị chút tra khảo hay trừng phạt nào cả.Lần này, cho dù Giang Như Yên có nói cái gì đi nữa, Tô Dạng cũng phải ầm ĩ với hắn một trận.Tô Dạng ném bao lì xì trống không ném xuống, cất bước đi tới cửa, vẻ mặt hung dữ nham hiểm, còn chưa có đụng tới tay nắm cửa, cánh tay bị giữ chặt.“Tô Dạng, con bình tĩnh một chút.” Giang Như Yên nói, sức cô thật sự rất lớn.“Mẹ còn muốn bao che cho hắn?”.
Dưới sự lì lợm la l**m của cô, Giang Như Yên nói: “Váo sinh nhật hai năm trước của mẹ con có đưa cho mẹ ít tiền, và số tiền con tiết kiệm năm cấp 2, và số tiền con cho mẹ lúc tốt nghiệp, mẹ cũng chưa đụng tới, mẹ lại cho thêm chút tiền, chắc có thể gom đủ.
”Tô Dạng rất vui sướng, cô đã tiết kiệm được 20.
000 khi làm thêm trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cộng lại được 35.
000 vừa đủ thanh toán, lại nói tiếp thì có nghĩa là cô có thể đi ra ngoài.
Giang Như Yên có một chỗ giấu tiền, ở dưới cùng tủ quần áo trong phòng bà, một bao lì xì không biết năm nào.
Tô Dạng đi lấy, trống không.
“Tiền đâu?” Tô Dạng gọi Giang Như Yên, cầm bao lì xì rỗng tuếch hỏi.
Giang Như Yên kinh ngạc hiển nhiên không biết đáp án, bà cũng không biết tiền đã đi đâu mất.
Hai người nhìn nhau, khi ánh mắt họ chạm nhau đều biết rõ đối phương đang nghĩ gì.
“Mè cũng nghi ngờ hắn lấy đúng không?” Tô Dạng lạnh giọng nói.
Giang Như Yên hơi hơi gật đầu.
Tô Dạng không ngạc nhiên chút nào, đây không phải lần đầu Đàm Tân Huy làm chuyện này, lần đầu tiên là khi cô còn nhỏ hắn đã lấy sữa bò trong ngăn kéo của cô, lần thứ hai là hăn đã lấy tiền lì xì bà cho cô.
Sữa bò là việc nhỏ, cuối cùng hắn cũng đã trả tiền lì xì lại cho cô.
Nhưng thói hư tật xấu trong xương tủy hắn không đổi được, Tô Dạng sẽ không bao giờ tin hắn có thể cải tà quy chính.
Lúc đầu tiền trong nhà ít, có một đồng mất một đồng, không có người để ý nên nhìn không ra, nhưng im lặng là cổ vũ cho tội ác, cho đến khi thiếu nhiều Giang Như Yên liền nhìn ra manh mối.
Lúc đầu Tô Dạng vừa nghe lập tức tức giận, đứng dậy tư thế như muốn đi đánh lộn, bị Giang Như Yên ngăn lại.
“Mọi người đều mặc kệ hắn ăn cắp như vậy sao?” Tô Dạng lòng đầy căm phẫn nói.
Khi đó, Giang Như Yên nói: “Hắn sắp thi đại học, chờ sau khi hắn thi đại học xong mẹ sẽ nói.
”Hai năm sua khi kết thúc tuyển sinh đại học, hắn đi học đại học, trong nhà lại không quá thiếu tiền, hắn cũng không có bị chút tra khảo hay trừng phạt nào cả.
Lần này, cho dù Giang Như Yên có nói cái gì đi nữa, Tô Dạng cũng phải ầm ĩ với hắn một trận.
Tô Dạng ném bao lì xì trống không ném xuống, cất bước đi tới cửa, vẻ mặt hung dữ nham hiểm, còn chưa có đụng tới tay nắm cửa, cánh tay bị giữ chặt.
“Tô Dạng, con bình tĩnh một chút.
” Giang Như Yên nói, sức cô thật sự rất lớn.
“Mẹ còn muốn bao che cho hắn?”.
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Dưới sự lì lợm la l**m của cô, Giang Như Yên nói: “Váo sinh nhật hai năm trước của mẹ con có đưa cho mẹ ít tiền, và số tiền con tiết kiệm năm cấp 2, và số tiền con cho mẹ lúc tốt nghiệp, mẹ cũng chưa đụng tới, mẹ lại cho thêm chút tiền, chắc có thể gom đủ.”Tô Dạng rất vui sướng, cô đã tiết kiệm được 20.000 khi làm thêm trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cộng lại được 35.000 vừa đủ thanh toán, lại nói tiếp thì có nghĩa là cô có thể đi ra ngoài.Giang Như Yên có một chỗ giấu tiền, ở dưới cùng tủ quần áo trong phòng bà, một bao lì xì không biết năm nào.Tô Dạng đi lấy, trống không.“Tiền đâu?” Tô Dạng gọi Giang Như Yên, cầm bao lì xì rỗng tuếch hỏi.Giang Như Yên kinh ngạc hiển nhiên không biết đáp án, bà cũng không biết tiền đã đi đâu mất.Hai người nhìn nhau, khi ánh mắt họ chạm nhau đều biết rõ đối phương đang nghĩ gì.“Mè cũng nghi ngờ hắn lấy đúng không?” Tô Dạng lạnh giọng nói.Giang Như Yên hơi hơi gật đầu.Tô Dạng không ngạc nhiên chút nào, đây không phải lần đầu Đàm Tân Huy làm chuyện này, lần đầu tiên là khi cô còn nhỏ hắn đã lấy sữa bò trong ngăn kéo của cô, lần thứ hai là hăn đã lấy tiền lì xì bà cho cô.Sữa bò là việc nhỏ, cuối cùng hắn cũng đã trả tiền lì xì lại cho cô.Nhưng thói hư tật xấu trong xương tủy hắn không đổi được, Tô Dạng sẽ không bao giờ tin hắn có thể cải tà quy chính.Lúc đầu tiền trong nhà ít, có một đồng mất một đồng, không có người để ý nên nhìn không ra, nhưng im lặng là cổ vũ cho tội ác, cho đến khi thiếu nhiều Giang Như Yên liền nhìn ra manh mối.Lúc đầu Tô Dạng vừa nghe lập tức tức giận, đứng dậy tư thế như muốn đi đánh lộn, bị Giang Như Yên ngăn lại.“Mọi người đều mặc kệ hắn ăn cắp như vậy sao?” Tô Dạng lòng đầy căm phẫn nói.Khi đó, Giang Như Yên nói: “Hắn sắp thi đại học, chờ sau khi hắn thi đại học xong mẹ sẽ nói.”Hai năm sua khi kết thúc tuyển sinh đại học, hắn đi học đại học, trong nhà lại không quá thiếu tiền, hắn cũng không có bị chút tra khảo hay trừng phạt nào cả.Lần này, cho dù Giang Như Yên có nói cái gì đi nữa, Tô Dạng cũng phải ầm ĩ với hắn một trận.Tô Dạng ném bao lì xì trống không ném xuống, cất bước đi tới cửa, vẻ mặt hung dữ nham hiểm, còn chưa có đụng tới tay nắm cửa, cánh tay bị giữ chặt.“Tô Dạng, con bình tĩnh một chút.” Giang Như Yên nói, sức cô thật sự rất lớn.“Mẹ còn muốn bao che cho hắn?”.