Tô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm…
Chương 44: Chương 44
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Dứt khoát nhìn thẳng vào anh, bày ra vẻ mặt còn cà lơ phất phơ hơn anh, cô nói: "Ông chủ Lê có chuyện gì sao? Vừa đến hóng gió cùng tôi, lại kêu tôi ngắm sao, một giây kế tiếp sẽ không muốn nói là chúng ta rất có duyên đấy chứ?"Ý cười của Lê Thận càng sâu hơn: "Cô vừa nói như vậy, quả thật rất có duyên."Anh không đi theo kịch bản, Tô Dạng ngoan cố kháng cự: "Duyên phận không thể làm thành cơm ăn, anh tiếp tục ở đây ngắm sao, tỉnh rượu, tôi đi lấp đầy bụng."Dứt lời, Tô Dạng nhanh chân ngồi về chỗ, vùi đầu động chén đũa, không dám cùng Lê Thận có bất kì ánh mắt giao lưu nào nữa.Lê Thận lười biếng dựa vào cửa sổ, thần sắc không nhìn ra nguyên do, lẳng lặng nhìn Tô Dạng giấu đầu lòi đuôi che đậy.Anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô có lai lịch gì.Có lẽ là lo lắng bị người ta phát hiện ra thân phận của mình, sau đó Tô Dạng vẫn luôn không tập trung dùng bữa uống nước, không hề chú ý đến Giang Như Yên ở bên kia.Sau khi bữa tiệc kết thúc, một nhóm người thuê chiếc xe van lần lượt đi về nhà, lúc xuống xe Tô Dạng mới phát hiện, trên cổ tay Giang Như Yên có thêm một chiếc vòng tay."Cái này là do ai tặng?" Cô hỏi.Giang Như Yên có mấy phần ngượng ngùng: "Trình Tân, sao vậy?"Tô Dạng nhíu mày, oán thầm người đàn ông kia lại đang giở thủ đoạn bịp bợm gì."Cái này vừa nhìn đã biết là quà tặng của hoạt động gì đó, tại sao mẹ cũng nhận?""Tôi biết, vốn dĩ anh ta nói là hoạt động tặng quà." Giọng nói của Giang Như Yên giả vờ tự nhiên, trên mặt lại để lộ ra sắc hồng mập mờ, Tô Dạng còn chưa hỏi, cô ấy đã bắt đầu cố gắng giải thích: "Buổi chiều mấy người bọn họ đến sớm, đi phòng chơi cờ ở trên lầu, đúng lúc gặp phải hoạt động gì đó.Trình Tân đánh bài thắng cái vòng tay, một người đàn ông như anh ta lại không thể đeo, liền tặng cho tôi thôi."Tô Dạng có giận cũng không thể lộ ra, cũng chỉ có Giang Như Yên mới đem đồ tặng không xem như của báu, mẹ là người nhận được một câu khen ngợi đều sẽ vui vẻ nửa ngày, huống chi nhận được một cái vòng tay quà tặng.Tô Dạng nghiêm túc hoài nghi, vòng tay mà Trình Tân thắng được là vô tình cắm liễu liễu thành cây, tỏ ra anh tuấn trong sạch không đùa giỡn, liềm tìm được con mồi đơn thuần như Giang Như Yên.Nhận cũng nhận rồi, không thể hắt nước lạnh vào lúc người ta đang vui vẻ, Tô Dạng không nói xấu Trình Tân nữa, chỉ là cầm tay của Giang Như Yên, thề thốt nói: "Sau này con sẽ mua cho mẹ cái càng đẹp hơn."Giang Như Yên cười: "Lãng phí tiền đó làm gì, tôi chỉ thích đeo thứ miễn phí.""Con tự nguyện." Tô Dạng cố chấp nói: "Lần sau mẹ đừng nhận đồ của anh ta, mẹ muốn cái gì con đều mua cho mẹ.""Tỉnh lại đi, hôm nay cô đã tiêu không ít tiền rồi." Giang Như Yên chỉ coi như cô đang nói đùa..
Dứt khoát nhìn thẳng vào anh, bày ra vẻ mặt còn cà lơ phất phơ hơn anh, cô nói: "Ông chủ Lê có chuyện gì sao? Vừa đến hóng gió cùng tôi, lại kêu tôi ngắm sao, một giây kế tiếp sẽ không muốn nói là chúng ta rất có duyên đấy chứ?"Ý cười của Lê Thận càng sâu hơn: "Cô vừa nói như vậy, quả thật rất có duyên.
"Anh không đi theo kịch bản, Tô Dạng ngoan cố kháng cự: "Duyên phận không thể làm thành cơm ăn, anh tiếp tục ở đây ngắm sao, tỉnh rượu, tôi đi lấp đầy bụng.
"Dứt lời, Tô Dạng nhanh chân ngồi về chỗ, vùi đầu động chén đũa, không dám cùng Lê Thận có bất kì ánh mắt giao lưu nào nữa.
Lê Thận lười biếng dựa vào cửa sổ, thần sắc không nhìn ra nguyên do, lẳng lặng nhìn Tô Dạng giấu đầu lòi đuôi che đậy.
Anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô có lai lịch gì.
Có lẽ là lo lắng bị người ta phát hiện ra thân phận của mình, sau đó Tô Dạng vẫn luôn không tập trung dùng bữa uống nước, không hề chú ý đến Giang Như Yên ở bên kia.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, một nhóm người thuê chiếc xe van lần lượt đi về nhà, lúc xuống xe Tô Dạng mới phát hiện, trên cổ tay Giang Như Yên có thêm một chiếc vòng tay.
"Cái này là do ai tặng?" Cô hỏi.
Giang Như Yên có mấy phần ngượng ngùng: "Trình Tân, sao vậy?"Tô Dạng nhíu mày, oán thầm người đàn ông kia lại đang giở thủ đoạn bịp bợm gì.
"Cái này vừa nhìn đã biết là quà tặng của hoạt động gì đó, tại sao mẹ cũng nhận?""Tôi biết, vốn dĩ anh ta nói là hoạt động tặng quà.
" Giọng nói của Giang Như Yên giả vờ tự nhiên, trên mặt lại để lộ ra sắc hồng mập mờ, Tô Dạng còn chưa hỏi, cô ấy đã bắt đầu cố gắng giải thích: "Buổi chiều mấy người bọn họ đến sớm, đi phòng chơi cờ ở trên lầu, đúng lúc gặp phải hoạt động gì đó.
Trình Tân đánh bài thắng cái vòng tay, một người đàn ông như anh ta lại không thể đeo, liền tặng cho tôi thôi.
"Tô Dạng có giận cũng không thể lộ ra, cũng chỉ có Giang Như Yên mới đem đồ tặng không xem như của báu, mẹ là người nhận được một câu khen ngợi đều sẽ vui vẻ nửa ngày, huống chi nhận được một cái vòng tay quà tặng.
Tô Dạng nghiêm túc hoài nghi, vòng tay mà Trình Tân thắng được là vô tình cắm liễu liễu thành cây, tỏ ra anh tuấn trong sạch không đùa giỡn, liềm tìm được con mồi đơn thuần như Giang Như Yên.
Nhận cũng nhận rồi, không thể hắt nước lạnh vào lúc người ta đang vui vẻ, Tô Dạng không nói xấu Trình Tân nữa, chỉ là cầm tay của Giang Như Yên, thề thốt nói: "Sau này con sẽ mua cho mẹ cái càng đẹp hơn.
"Giang Như Yên cười: "Lãng phí tiền đó làm gì, tôi chỉ thích đeo thứ miễn phí.
""Con tự nguyện.
" Tô Dạng cố chấp nói: "Lần sau mẹ đừng nhận đồ của anh ta, mẹ muốn cái gì con đều mua cho mẹ.
""Tỉnh lại đi, hôm nay cô đã tiêu không ít tiền rồi.
" Giang Như Yên chỉ coi như cô đang nói đùa.
.
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Dứt khoát nhìn thẳng vào anh, bày ra vẻ mặt còn cà lơ phất phơ hơn anh, cô nói: "Ông chủ Lê có chuyện gì sao? Vừa đến hóng gió cùng tôi, lại kêu tôi ngắm sao, một giây kế tiếp sẽ không muốn nói là chúng ta rất có duyên đấy chứ?"Ý cười của Lê Thận càng sâu hơn: "Cô vừa nói như vậy, quả thật rất có duyên."Anh không đi theo kịch bản, Tô Dạng ngoan cố kháng cự: "Duyên phận không thể làm thành cơm ăn, anh tiếp tục ở đây ngắm sao, tỉnh rượu, tôi đi lấp đầy bụng."Dứt lời, Tô Dạng nhanh chân ngồi về chỗ, vùi đầu động chén đũa, không dám cùng Lê Thận có bất kì ánh mắt giao lưu nào nữa.Lê Thận lười biếng dựa vào cửa sổ, thần sắc không nhìn ra nguyên do, lẳng lặng nhìn Tô Dạng giấu đầu lòi đuôi che đậy.Anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô có lai lịch gì.Có lẽ là lo lắng bị người ta phát hiện ra thân phận của mình, sau đó Tô Dạng vẫn luôn không tập trung dùng bữa uống nước, không hề chú ý đến Giang Như Yên ở bên kia.Sau khi bữa tiệc kết thúc, một nhóm người thuê chiếc xe van lần lượt đi về nhà, lúc xuống xe Tô Dạng mới phát hiện, trên cổ tay Giang Như Yên có thêm một chiếc vòng tay."Cái này là do ai tặng?" Cô hỏi.Giang Như Yên có mấy phần ngượng ngùng: "Trình Tân, sao vậy?"Tô Dạng nhíu mày, oán thầm người đàn ông kia lại đang giở thủ đoạn bịp bợm gì."Cái này vừa nhìn đã biết là quà tặng của hoạt động gì đó, tại sao mẹ cũng nhận?""Tôi biết, vốn dĩ anh ta nói là hoạt động tặng quà." Giọng nói của Giang Như Yên giả vờ tự nhiên, trên mặt lại để lộ ra sắc hồng mập mờ, Tô Dạng còn chưa hỏi, cô ấy đã bắt đầu cố gắng giải thích: "Buổi chiều mấy người bọn họ đến sớm, đi phòng chơi cờ ở trên lầu, đúng lúc gặp phải hoạt động gì đó.Trình Tân đánh bài thắng cái vòng tay, một người đàn ông như anh ta lại không thể đeo, liền tặng cho tôi thôi."Tô Dạng có giận cũng không thể lộ ra, cũng chỉ có Giang Như Yên mới đem đồ tặng không xem như của báu, mẹ là người nhận được một câu khen ngợi đều sẽ vui vẻ nửa ngày, huống chi nhận được một cái vòng tay quà tặng.Tô Dạng nghiêm túc hoài nghi, vòng tay mà Trình Tân thắng được là vô tình cắm liễu liễu thành cây, tỏ ra anh tuấn trong sạch không đùa giỡn, liềm tìm được con mồi đơn thuần như Giang Như Yên.Nhận cũng nhận rồi, không thể hắt nước lạnh vào lúc người ta đang vui vẻ, Tô Dạng không nói xấu Trình Tân nữa, chỉ là cầm tay của Giang Như Yên, thề thốt nói: "Sau này con sẽ mua cho mẹ cái càng đẹp hơn."Giang Như Yên cười: "Lãng phí tiền đó làm gì, tôi chỉ thích đeo thứ miễn phí.""Con tự nguyện." Tô Dạng cố chấp nói: "Lần sau mẹ đừng nhận đồ của anh ta, mẹ muốn cái gì con đều mua cho mẹ.""Tỉnh lại đi, hôm nay cô đã tiêu không ít tiền rồi." Giang Như Yên chỉ coi như cô đang nói đùa..